Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Anh cười khẽ một tiếng, Trình Khả Hạ lại muốn che mặt.


Nhưng anh cố tình không để cô vừa ý, anh đẩy tay cô ra, hai ngón tay vuốt phẳng ở trước mắt cô, ép cô nhìn.


Đầu ngón tay anh ướt át trắng mịn, đều là nước của cô.


"Đổi thành người khác thì em cũng sẽ chảy nhiều nước như thế sao?"

Trình Khả Hạ cảm giác đôi mắt anh rất nguy hiểm, nếu cô gật đầu thì chắc chắn anh sẽ cắn nuốt cô sạch sẽ như dã thú nổi điên.


Cô đung đưa đầu một chút, dừng lại, rồi nhanh chóng lắc đầu.


Lăng Hàn Khai nhận ra sự sợ hãi của cô, chau mày, nhịn xuống sự khó chịu trong lòng.


Anh không nói gì lại tách chân của cô ra, lòng bàn tay dán vào bụng cô, ngón trỏ xâm nhập vào hai miếng thịt mềm, đâm mạnh vào trong tiểu huyệt của cô.


Trình Khả Hạ kêu nhẹ một tiếng.


Nhạy cảm quá.



Cô vừa muốn tránh đi nhưng lại vừa muốn đón nhận.


Thậm chí còn khó chịu đến nỗi uốn éo eo, muốn ngón tay anh xoa xoa vào âm đế.


Lăng Hàn Khai lại cố ý không sờ vào âm đế của cô, anh chỉ vân vê ở giữa hai miếng thịt mềm, giống như chỉ vòng quanh âm vật của cô, kích thích cho cô cứ dựa vào đầu ngón tay của anh, rồi anh lại đổi chỗ khác.


Trình Khả Hạ hơi gấp, vội đuổi theo.


Nhìn thấy cô ở trước người mình đang ý loạn tình mê, để mặc anh tung hoành, anh mới cảm thấy chỉ có thời khắc này, cô mới thuộc về bản thân anh.


Từ cơ thể cho đến con tim đều thuộc về anh.


Cuối cùng anh không đùa giỡn cô nữa, lúc chạm vào cô một lần nữa, anh ấn nhẹ vào trên âm đế của cô.


Trình Khả Hạ giống như người bị miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng có được một ngụm nước ngọt lành, thoải mái đến mức cô không kìm lòng được mà rên rỉ thành tiếng.


Lăng Hàn Khai bị tiếng kêu của cô làm cho yết hầu lăn lộn, ngón tay tăng thêm lực đạo tiếp tục xoa ấn.


Trình Khả Hạ lại kêu lên hai tiếng nhỏ như mèo.


Nhưng một ngụm còn chưa đủ, không đủ giải khát.


Cô ôm vai anh, đưa mình đến trước người anh.


Lăng Hàn Khai khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Muốn à?"

Trình Khả Hạ cắn môi không đáp.


Anh cố ý dùng móng tay cái gẩy lên âm đế.


Cô kêu dồn dập mấy tiếng, đầu hàng với anh: "Muốn, muốn lắm.


"

Lăng Hàn Khai nhướng mày, đáy mắt lộ vẻ tà tính: "Muốn cái gì nào?"

Trình Khả Hạ buồn bực, anh cái gì cũng đều biết nhưng cố tình hỏi lại cô.


Cô lại bị gẩy làm cho thân mình run rẩy, chỗ sâu trong tiểu huyệt càng ngày càng thấy trống rỗng, cô trừng anh với đôi mắt rưng rưng.


Ánh trừng này như cơn mưa xuân dập tắt cơn tức trong lòng anh.


Lăng Hàn Khai cong môi tự giễu, anh đúng là thua trên tay cô rồi.


Anh cho ngón tay vào bên trong tìm tòi, nhờ nước dính ướt, tiến vào trong con đường đã thấm ướt trơn bóng kia.


Chỗ đó chưa bao giờ bị thứ gì đi vào, lúc này cảm giác có vật lạ tiến vào rất rõ ràng, Trình Khả Hạ muốn lui lại nhưng lại thấy hơi thoải mái, cô bị mùi vị mẫu thuẫn này biến thành nửa vời.


Ngón tay Lăng Hàn Khai được bao quanh bởi thịt mềm từ bốn phương tám hướng, vừa nóng lại vừa mềm, thoải mái đến mức người ta than thở.


Không biết khi đổi thành côn thịt của anh thì sẽ làm cảm giác gì, chỉ là nghĩ thôi cũng cảm thấy mất hồn rồi.


Côn thịt không nhịn được mà ngóc lên về phía trước, lại bị lý trí của anh giữ lại.


Chờ đến khi cô thích ứng với ngón tay, anh mới từ từ đâm vào trong.



Vừa tiến vào, ngón tay ma sát với thịt mềm, phần xương ngón tay gấp khúc còn lại như có như không đụng phải cửa huyệt của cô.


Kích thích song song này làm cho Trình Khả Hạ không nhịn được mà siết chặt lấy bả vai anh, móng tay đâm vào thịt bên trong quần áo.


Trên vai truyền đến cơn đau nhỏ làm cho máu người càng sôi trào hơn.


Lăng Hàn Khai ngậm bộ ngực đang rung loạn ở trước mắt, anh liếm qua, gấp khúc ngón tay ở âm đạo cũng liên tục đâm vào bên trong, cũng mở rộng con đường ra vào.


Trình Khả Hạ kêu lên đầy mê loạn, một tia lý trí còn sót lại làm cho cô nhanh chóng che miệng lại, nhưng vì khó nhịn nên cuối cùng lại biến thành cắn đầu ngón tay.


Đầu óc cô hỗn loạn, trong lòng cũng rối loạn theo.


Lý trí nói muốn anh dừng lại.


Nhưng cơ thể thành thực lại bán đứng cô.


Làm sao bây giờ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận