Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Ở chỗ tiểu huyệt là một đống bầy nhầy, hai ngón tay anh vẫn bị thịt mềm phun nước liên tục kia kẹp lấy.


Anh rời khỏi đôi môi cô, xong rồi từ từ rút hai ngón tay ra, giống như mở nút chai lọ, cuối cùng phát ra một tiếng kêu "Phốc".


Trình Khả Hạ phục hồi tinh thần, cái trán lập tức chống lên ngực anh, sắc mặt ửng đỏ.


Nghe thấy hơi thở dồn dập của anh, cố gắng kìm nén thở dốc.


"Tức giận rồi sao?" Giọng nói của anh truyền xuống từ trên đỉnh đầu.


"Cái gì?" Cô hơi mờ mịt

Anh im lặng, sau đó lại nói: "Vì những gì anh làm với em.

"

Trình Khả Hạ mím môi.


Nói không tức giận là giả.



Vừa rồi anh đã đối xử thô lỗ với cô như vậy, giống như cô làm sai cái gì.


Nhưng rõ ràng cô chưa làm gì cả.


Cô hơi buồn bực.


Người trong lòng không trả lời, Lăng Hàn Khai lập tức biết đápbán.


Trong lòng anh ảo não, nhưng tất cả đều đã không thể cứu vãn nổi nữa.


Anh không ôm cô nữa, ngón tay vén những sợi tóc dài rối loạn của cô ra sau vai, sửa sang lại quần áo giúp cho cô.


Đôi môi sưng đỏ trầy da của cô cũng là bị anh cắn, dấu hôn trông đáng sợ ở trên cổ là do anh lưu lại, dấu tay bên hông là do anh véo, ngay cả nước mắt trên khóe mắt cô cũng là do anh làm ra.


Anh đúng là thật một tên khốn từ đầu tới đuôi.


Anh cởi áo khoác phủ lên trên người cô, lui lại, rũ mắt giải thích: "Anh xin lỗi.

"

Trình Khả Hạ ngẩng đầu, thấy sự ngưng trọng giữa đôi lông mày của anh, sự u ám trong đáy mắt không thể giải thích, trong lòng thấy không được thoải mái.


Cô thu áo, cúi đầu nhìn mặt đất, thấp giọng nói: "Học trưởng, anh đừng làm như vậy.

"

Lăng Hàn Khai cảm nhận được sự mâu thuẫn của cô, trong lòng thở dài: "Anh đưa em trở về.

"

Anh xoay người bước đi hai bước, sau đó không nghe thấy người phía sau đuổi theo.



Ngay cả việc đưa về mà cô cũng không muốn anh đưa về sao?

Lúc này, anh nghe cô thấp giọng hỏi: "Học trưởng, em đã làm sai chỗ nào sao?"

Lăng Hàn Khai dừng bước chân lại, cả người căng thẳng: "Không có, là anh làm sai.

"

Trong lòng Trình Khả Hạ bùng lên một cơn tức, cô bước nhanh đến trước mặt anh, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào khuôn mặt anh:

"Học trưởng, anh xem Trình Khả Hạ em là cái gì hả? Là con chó con mèo kêu là đến đuổi thì đi sao? Lúc vui thì cứ tới đây đùa giỡn, lúc mất hứng thì lại biến mất không thấy, cho dù là tượng đất thì cũng có ba phần tính cách mà! "

Lăng Hàn Khai muốn phủ nhận theo bản năng, nước mất nhanh chóng tụ lại trong đôi mắt cô, yếu ớt trong suốt, kèm theo tiếng khóc nức nở: "Em cũng chỉ là tới đây lấy đồ giúp bạn cùng phòng thôi, anh lại đột nhiên xuất hiện bắt nạt em, còn hung dữ nữa, sao anh có thể như vậy?"

Lăng Hàn Khai tiến lên muốn trấn an cô, đột nhiên sửng sốt: "Em nói cái gì? Lấy đồ giúp người khác u?"

Nước mắt của Trình Khả Hạ rơi lã chã: "Nếu không anh nghĩ sao em lại đến nơi này vào lúc muộn như vậy làm gì? Nhưng quan trọng không phải điều đó, anh không thể cứ bắt nạt em như thế
được!"

"Không, với anh thì đây là chuyện vô cùng quan trọng đấy.

" Lăng Hàn Khai đưa tay ôm cô vào lòng, vui mừng nói: "Anh nghĩ em đến đây để hẹn hò.

"

"Hẹn hò?" Trình Khả Hạ ngơ ngac.


"Có quen Giản Tùng Dương ở Bộ ngoại giao không?"

Trình Khả Hạ lắc đầu.



"Bạn cùng phòng của em là Lạc Tiểu Thời ở Bộ ngoại giao à?"

Cô gật đầu.


Lăng Hàn Khai nhanh chóng hiểu được nguyên nhân bên trong, anh vỗ về tóc cô, vẻ lo lắng trong mắt tan đi, trong lòng tự trách bản thân không hỏi rõ đã tự kết luận với cô rồi, nhưng ghen tuông thì váng đầu, anh vẫn luôn bình tĩnh thế mà giờ cũng không chịu được.


Anh cúi đầu chân thành giải thích: "Là anh hiểu lầm em.

"

Hiểu lầm?

Trình Khả Hạ động não một chút, lập tức xâu chuỗi ra đại khái, Lạc Tiểu Thời nhờ cô đi lấy đồ là giả, làm mối giúp cô mới là thật.


Lạc Tiểu Thời này, hại chết cô!

Nhưng mà !

Trình Khả Hạ gạt tay anh ra, đôi mắt đẹp trừng anh: "Em không tha thứ cho anh!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận