Ngoan Nào Để Anh Yêu Em


Lăng Hàn Khai hơi nghiêng người về phía trước, lại gần cô, hơi thở anh phả lên đôi tai mẫn cảm của cô.

“Vậy em muốn cảm ơn anh thế nào?"

Cảm giác run rẩy từ tai truyền đến sống lưng, tê dại như có luồng điện chạy qua.

Cô không dám nhìn vào bờ vai đang ở gần ngay trong gang tấc của anh.

Dù mắt thường không thể thấy, nhưng chóp mũi vẫn ngửi được một mùi xà phòng sạch sẽ trên cơ thể anh, là hương chanh thoang thoảng, giống như cảm giác mà anh đem đến cho người khác, nhàn nhạt lại lành lạnh, nhẹ nhàng xâm nhập vào trái tim.

Gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ trên người anh, hương chanh nhàn nhạt.

Cô lắp bắp nói: "Em, em có thể làm được gì cho học trưởng?"

"Anh cần em giúp ...!" Nói được nửa chừng, môi anh đã kề sát tai cô, giống như muốn hôn xuống, anh thấp giọng dụ dỗ: "An ủi nó."

Lời vừa dứt, anh liền nắm lấy tay cô, ấn vào cái túi căng phồng vào giữa hai chân anh, nơi đó dường như đã không còn lặng lẽ như trước nữa, cô dùng một tay nắm cũng không nắm được.

Cô bị dọa sợ, muốn rút tay về, nhưng người trước mặt đã cúi xuống phủ lên môi cô.


Trong tay là bộ phận nóng rực kia, còn chóp mũi thì là hơi thở nóng bỏng của anh.

Trình Khả Hạ xấu hổ ướt sũng.

Ngay lúc hai đôi môi dính lấy nhau, một tiếng kêu lớn vang lên, kéo cô ra khỏi giấc mơ kiều diễm và ướt át.

Khi cô mở mắt ra liền thấy màn giường đang đung đưa, đây là cái màn cô đã mua với giá hai mươi tệ khi cô vừa mới vào đại học.

Lạc Tiểu Thời vẫn đang ở dưới gọi cô : "Hạ Hạ, cậu có đó không? Mình vén rèm lên nhé!”

Ký túc xá của họ là một phòng dành cho 4 người, với hình thức kiểu giường ở trên còn bàn ở dưới.

Trình Khả Hạ cảm thấy bên dưới mình dính dính, lập tức ngồi dậy, chột dạ kéo chăn mỏng phủ lên người, sau đó mới mở rèm ra, bình tĩnh nhìn Lạc Tiểu Thời:

"Mình đây, nãy mình đang ngủ, sao vậy Tiểu Thời?”

Lạc Tiểu Thời “ô" một tiếng, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên bỉ ổi:

“Hạ Hạ, sao mặt cậu lại đỏ vậy? Còn ra nhiều mồ hôi như thế? Nếu không phải chỉ có một mình cậu ở ký túc xá, mình còn tưởng cậu đang cùng ai đó...he he...!"

Trình Khả Hạ bị cô ấy nói trúng chuyện trong mơ, lại càng chột dạ, nhưng sắc mặt không đổi, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy:

“Nói vớ vẩn gì đó!”

Lạc Tiểu Thời che ngực: "Hạ Hạ, cậu đừng nhìn mình như vậy.

Mình mà là đàn ông, với dáng vẻ thuần khiết câu dẫn người này của cậu thì mình đổ cậu từ lâu rồi!"

Trình Khả Hạ đỏ mặt làm bộ ném cái gối về phía cô ấy, cô ấy mới xin tha: "Hạ Hạ tốt bụng, mình có việc cần cậu giúp.

Khoa bọn mình không phải tối nay liên hoan sao? Lúc về có thể sẽ hơi muộn, mình lại sợ tối nên cậu đi với mình được không?"

Trình Khả Hạ từ trước tới nay luôn tốt bụng, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Lạc Tiểu Thời nói với cô thời gian và địa điểm xong, sau đó cô ấy liền chạy đến văn phòng hội sinh viên làm việc.

Đợi đến khi kí túc xá chỉ còn lại mình Trình Khả Hạ, mặc dù đó chỉ là một giấc mơ, nhưng lúc leo thang xuống giường chân cô vẫn mềm nhũn đến mức suýt nữa thì ngã.


Cô vào phòng tắm, đỏ mặt cởi bỏ chiếc quần lót ren.

Một chất nhầy trong suốt dính trên mảnh vải mỏng.

Cô che mặt.

Cô, người chưa bao giờ mơ thấy mộng xuân, kể từ ngày hôm qua gặp học trưởng Lăng, lại mơ thấy tới hai lần.

Cả đời này cô gặp anh có lẽ đều cảm thấy xấu hổ.

Thế nhưng, trên đời này có một thứ gọi là định luật Murphy, sợ cái gì thì cái đó tới.

Buổi tối liên hoan, trong phòng bao ngoại trừ Lạc Tiểu Thời thì Trình Khả Hạ đều không quen, cô vừa ra ngoài hít thở không khí đã bị chặn ở trước cửa nhà vệ sinh.

“Bạn học Trình, kể từ lần nhìn thấy cậu trong khoa, cả ngày lẫn đêm mình đều mong nhớ cậu.

Mình nghĩ, mình đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên." Người con trai vừa lên tiếng là Lý Văn, anh ta đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, trông có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng lời nói ra lại thẳng thắn, bạo dạn.

Nhưng đối với kiểu tỏ tình như này, Trình Khả Hạ chưa nghe đến một trăm lần, thì cũng là nghe tới lần thứ chín mươi chín.

Cô chắp tay sau lưng, khẽ cúi người, lịch sự đáp: "Cám ơn, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng trước."

Nhưng Lý Văn rõ ràng không muốn để cô đi, vì vậy anh ta tiến lên phía trước một bước, ánh mắt si mê dời khỏi bộ ngực đầy đặn tới gương mặt xinh đẹp diễm lệ của cô.

Báu vật thế này, ai thấy mà không thích?


“Mình biết cậu đang lạt mềm buộc chặt.

Lần trước khoa của chúng mình tổ chức hoạt động, cậu đã đưa cho mình một chai nước, vậy nên cậu chắc chắn cũng có ý với mình."

Trình Khả Hạ bị những lời tự mình của anh ta chọc cho tức cười, Tiểu Thời nhờ cô mua mấy bình nước, cũng không phải là đưa cho mỗi anh ta.

Cô đã cho anh ta mặt mũi rồi nên không muốn để ý tới anh ta nữa.

Ngay khi cô định xoay người rời đi, Lý Văn không ngờ cô không biết điều như vậy, liền cởi bỏ ngụy trang, tức giận vươn tay muốn kéo cô lại.

"Anh muốn làm cái gì?" Trình Khả Hạ bị sự điên cuồng trong mất anh ta làm cho hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại.

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng từ trong góc tối truyền tới.

"Trình Khả Hạ."

Âm thanh vừa vang lên, người cũng từ trong bóng tối đi ra.

Trình Khả Hạ trợn mắt nhìn, là học trưởng Lăng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận