Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em

Bên trong siêu thị tại gian hàng đồ dùng cá nhân, cuối tuần nhiều người đến mua sắm, hầu như ai thấy Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch đều sẽ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đánh giá thiếu thiện cảm.

Ban đầu La Ngữ Tịch không chú ý, nhưng những âm thanh xì xầm lại truyền đến bên tai.

"Cô ta là La Ngữ Tịch đúng không, người lăng chạ với cha chồng, dùng bùa ngải dụ dỗ Hạc Tư Đằng để chiếm đoạt tài sản?"

"Đâu có đẹp như minh tinh, chắc nhan sắc dùng không được mới xài bùa ngải rồi."

Hạc Tư Đằng bỗng thở mạnh ra, vừa nhấc chân muốn bước qua chỗ hai cô gái tầm ngoài hai mươi đang xúm chụm nói xấu La Ngữ Tịch thì bị cô níu tay cản lại.

La Ngữ Tịch không muốn làm mọi thứ trở nên phức tạp ở nơi công cộng, dứt khoát kéo Hạc Tư Đằng đi nơi khác.

Sau gần ba tiếng đồng hồ dạo một vòng siêu thị, lúc ra về đã mua đầy cả một xe đẩy. Đứng ở quầy thu ngân, trong lúc đợi nhân viên thanh toán, Hạc Tư Đằng tình cờ phát hiện ở quầy trưng bày sản phẩm mới của một hãng "ba con sâu" nổi tiếng.

Vẻ mặt Hạc Tư Đằng thích thú thấy rõ, còn cố ý chỉ La Ngữ Tịch xem: "Tịch, mùi táo."1

La Ngữ Tịch vừa trừng mắt một cái, Hạc Tư Đằng lập tức nghiêm túc trở lại, nhân viên thu ngân đứng đối diện chứng kiến cảnh tượng vừa rồi lén cúi đầu cười trộm.

Mua đồ xong Hạc Tư Đằng đưa La Ngữ Tịch về nhà cha mẹ La ăn cơm, sẵn tiện mang một ít đồ bổ sang biếu làm chàng rể quý. Chính vì biết rõ cha mẹ La rất mến mình, vậy nên anh thật sự chuyện xấu do bà Hạc gây ra với La Ngữ Tịch sẽ đến tai ông bà.

Quả nhiên như Hạc Tư Đằng đoán trước, cha mẹ La vừa gặp mặt đã để ý ngay đến tay phải bị thương của La Ngữ Tịch. Cũng như lần trước, cô không hề nhắc đến chuyện liên quan đến bà Hạc, đều tự nhận bản thân bất cẩn.

Có cha mẹ nào chẳng xót con, huống chi La Ngữ Tịch là con gái độc nhất, được ông bà dành hết tình yêu và sự bao bọc nuôi lớn, dù là Hạc Tư Đằng cũng không có quyền làm cô buồn.

Vì áy náy nên mặc dù đến làm "khách", Hạc Tư Đằng lại hăng hái giành cùng La Ngữ Tịch nấu ăn đãi cha mẹ La một bữa.

Trước mặt cười nói, nhưng ngay khi Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch xuống bếp, hai ông bà ngồi ở phòng khách thở dài lo âu.

Mẹ La nhìn qua chồng, từ lòng dạ đến suy nghĩ đều bất an khôn nguôi: "Mỗi lần con bé Tịch về là lại bị thương, không lẽ người ta đồn là thật hả ông?"

Cha La rầu rĩ lắc đầu, trấn an vợ lừa cả bản thân: "Chắc là trùng hợp thôi, con bé Tịch nhà mình yếu đuối quá, hay bị bệnh bị thương là chuyện bình thường mà."

Qua một hồi, không nghe thấy tiếng động gì trong bếp, mẹ La lo lắng đi xuống kiểm tra.

Ngay khi chân vừa đặt đến bếp, qua khỏi vách tường che khuất, rơi vào tầm mắt mẹ La là hình ảnh không thể đỏ mặt hơn, bà luống cuống vội chuyển người nhanh chân trở lại nhà trên.

Thấy vợ quay lại với vẻ mặt lấm lét, cha La ngồi ở phòng khách cất tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Mẹ La ngồi xuống ghế, vừa xấu hổ vừa không nhịn được cười, từ tốn nói: "Mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương cuồng nhiệt quá, ban ngày ban mặt ôm hôn chẳng ngại chút nào."

"Vậy à..." Cha La thốt lên một tiếng, âm điệu có hơi sâu xa.

Dưới bếp ban nãy, do Hạc Tư Đằng đã quen dùng bếp điện, La Ngữ Tịch mới phải ra tay giúp anh hạ lửa bếp ga thông thường.

Trong lúc La Ngữ Tịch đang vặn nhỏ lửa, Hạc Tư Đằng bỗng ôm chầm lấy, dán chặt môi trên gò má cô. Nếu không phải cô bị thương tay thuận, có lẽ mặt anh sớm đã hứng trọn cái tát.

Lúc Hạc Tư Đằng rời đôi môi khỏi khuôn mặt của La Ngữ Tịch, nhìn thấy cái lườm ghét bỏ của cô, anh điềm nhiên hỏi: "Hình như em có ý kiến mỗi lần tôi thân mật với vợ tôi nhỉ?"1

"Hả?" La Ngữ Tịch chưa kịp định hình câu nói vừa rồi của Hạc Tư Đằng, ngạc nhiên ra mặt.

Nhanh như tia chớp, La Ngữ Tịch còn đang ngơ ngác thì Hạc Tư Đằng đã chạm tay vào cằm cô nâng lên, hôn môi cô một cái, thấp giọng nhắc: "Em muốn đánh ghen cách nào cũng được, miễn đừng làm bản thân bị thương."

La Ngữ Tịch nhíu mày hoài nghi, càng nghe Hạc Tư Đằng nói cô càng trở nên ngốc đột xuất.

Hạc Tư Đằng cho rằng La Ngữ Tịch có thành kiến khi anh thân mật với vợ. Vậy vợ anh là ai? Còn cô là gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui