Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em

Sau khi nhận được cuộc gọi của ông Hạc, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch nhanh chóng thu xếp đón chuyến bay sát giờ quay trở về, buộc phải kết thúc chuyến huởng tuần trăng mật một cách đột ngột.

Đáp xuống sân bay, cả hai đi thẳng qua nhà ông bà Hạc, đến nơi trong nhà vẫn yên ắng như mọi khi, có điều một nữ giúp việc đã đợi sẵn, vừa thấy Hạc Tư Đằng từ xa đã nhanh chân chạy tới.

"Cậu chủ, ông chủ đang đợi ở thư phòng."

Hạc Tư Đằng ngập ngừng nhìn qua La Ngữ Tịch, cô hiểu ý liền mở lời nhắc: "Anh gặp cha đi, em đến chỗ mẹ trước."

Nói rồi La Ngữ Tịch chủ động đẩy tay Hạc Tư Đằng đang nắm ra, nhẹ giọng trấn an: "Em sẽ cẩn thận lời nói, không làm mẹ nổi giận đâu."

Dĩ nhiên Hạc Tư Đằng hiểu rõ con người của cả La Ngữ Tịch và bà Hạc, anh tin cô sẽ không quá phận nhưng về bà Hạc thì anh không thể chắc chắn. Có điều, suy luận kỹ càng thì bà Hạc đang bị thương, căn bản sẽ không để động tay động chân với La Ngữ Tịch.

Nghĩ rồi anh khẽ gật đầu với cô, chia mỗi người mỗi hướng.

Đến phòng ngủ của bà Hạc, La Ngữ Tịch nhẹ nhàng gõ cửa, đợi đến khi nhận được sự đồng ý của người bên trong mới mở cửa bước vào.

Bà Hạc nằm trên giường, chân phải bó bột từ trên mắt cá xuống đến bàn chân. Vừa thấy mặt La Ngữ Tịch, bà lập tức hừ lạnh quay mặt đi không thèm nhìn.

La Ngữ Tịch điềm tĩnh bước tới gần giường, cất giọng nhỏ nhẹ thật lòng quan tâm: "Vết thương của mẹ có nặng không ạ?"

Bà Hạc vẫn nhất quyết không nhìn La Ngữ Tịch, thái độ lẫn giọng nói đều toát lên sự bất mãn: "Thấy mặt cô là nặng thêm rồi."

La Ngữ Tịch cười nhạt, vẫn vì nghĩ cho Hạc Tư Đằng mà nhường bà Hạc một bước. Kể từ đêm anh thổ lộ tâm tình, cô đã có dự tính cho ngày tháng sau này, dĩ nhiên bao gồm chuyện liên quan đến bà.

Nhân cơ hội gặp mặt trực tiếp, La Ngữ Tịch muốn một lần nói rõ, cô không phải vì mình, mà là vì Hạc Tư Đằng.

Suy nghĩ thật thẩn trọng, La Ngữ Tịch không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Thưa mẹ, con có chuyện muốn nói."

Bà Hạc lúc này mới liếc mắt nhìn qua La Ngữ Tịch, có lẽ vì nhận ra sự nhún nhường của cô nên thái độ khó chịu của bà cũng giảm đi bớt: "Cô muốn nói gì?"

Quả thật không dễ để bà Hạc chịu lắng nghe, La Ngữ Tịch bước đầu xem như thành công, nhẹ giọng trình bày: "Thưa mẹ, đầu tiên con muốn xin lỗi về những ngày đầu đã chống đối lại mẹ, nhưng con không hối hận, bởi ngay từ đầu mẹ cũng có lỗi khi quá nuông chiều Tư Đằng khiến anh ấy trở nên hư hỏng."

Lời La Ngữ Tịch dừng lại, bà Hạc chỉ nhíu mày chứ không hề nổi giận đáp trả như trước, có điều biểu cảm bà trông như muốn chờ xem người đối diện đang diễn màn kịch đáng thương gì.

Bản thân La Ngữ Tịch không chút dao động trước ánh mắt đánh giá của bà Hạc, cô từ tốn tiếp lời: "Thứ hai, những gì con đang và sắp nói không phải nịnh bợ, cũng không phải cố lấy lòng mẹ. Bởi người con kết hôn là Tư Đằng, nếu có lấy lòng hay nịnh bợ cũng sẽ là anh ấy, còn giữa con với mẹ, dù thù ghét lẫn nhau cũng không có gì quá bất ngờ."

Ngừng lại một hơi, La Ngữ Tịch vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào bà Hạc, xuất thân dù chênh lệch nhưng cô chưa từng e dè khi phải đối diện với người có địa vị cao hơn mình, đơn giản vì bản thân không làm chuyện có lỗi, chẳng có lý do gì để chột dạ.

"Hôm nay, con muốn xin mẹ một điều, dù mẹ ghét con... nhưng xin mẹ hãy giả vờ chấp nhận con. Không phải vì con tham lam, mà vì Tư Đằng, anh ấy ở giữa vốn đã rất khó xử và đau lòng."

Nghe đến đây bà Hạc đã mất kiên nhẫn, bà cười lạnh, hỏi bằng giọng điệu xem thường: "Đừng vòng vo nữa, nói vào mục đích của cô đi."

La Ngữ Tịch hít thở đều, chầm chậm mở lời: "Tư Đằng, anh ấy rất thương mẹ, còn con cũng như những cô gái khác từng đi ngang qua cuộc đời anh ấy. Tư Đằng có thể dễ dàng cắt đứt mối quan hệ với con, nhưng cả đời này anh ấy chỉ có một mình mẹ là mẹ, đến cuối cùng anh ấy vẫn sẽ chọn mẹ.

Từ đầu mẹ nói không sai, con là một kẻ tham tiền, con lấy Tư Đằng vì tiền nhưng con hoàn toàn biết điểm dừng. Mẹ hãy yên tâm, khi con ly hôn với Tư Đằng, con sẽ không lấy theo những gì không thuộc về mình, số tiền con nhận được ngày kết hôn đã đủ rồi.

Con cũng biết mẹ rất thương Tư Đằng, sợ anh ấy thiệt thòi với người khác nhưng anh ấy là đàn ông, chẳng thể dựa dẫm vào mẹ cả đời. Quan trọng là cha đã lớn tuổi, chỉ có Tư Đằng là con trai, nếu anh ấy cứ mãi không trưởng thành thì cả tuổi già của cha cũng không thể thảnh thơi.

Vậy nên, con mong mẹ hãy vì Tư Đằng mà chịu đựng thêm một thời gian ngắn nữa, rất ngắn nữa thôi... Đợi cho anh ấy tự đứng trên đôi chân của mình bước vào đời, đợi cho anh ấy tự làm chủ cuộc sống, lúc ấy con chắc chắn sẽ ký đơn ly hôn và rời khỏi nơi này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui