Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở


Giữa tôi và người đàn ông đó giống như bị ngăn cách bởi một con sông chảy xiết, lớp lớp sóng chồm vô hình, tôi loạng choạng gần như không đứng vững nổi. Mưa lớn quá, kỳ thật tôi không nhìn rõ khuôn mặt kia, chỉ cảm thấy miệng của anh ta hơi mở ra, như thể đang nói với tôi điều gì đó. Mà tôi lại không nghe được chút gì, giống như đột nhiên bị một thứ đáng sợ nào đó ngăn cản lại, tôi vô cùng kinh hoàng quay đầu chạy điên cuồng...
Rất nhiều ngày, tôi cầm ngọn nến đó ngẩn người.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày tôi lén lút trèo vào Mai uyển, cũng đâu có ai nhìn thấy, ngọn nến này có ý gì đây? Là ai ẩn trong bóng tối nhìn thấy tôi phóng hỏa, còn biết tôi dùng nến châm?
Tôi đặt ngọn nến kia vào trong hộp, rồi bỏ cả hộp và hai món quà lúc trước vào trong chiếc va li trong ký túc xá. Cái va li đó được xem như toàn bộ gia sản của tôi, bên trong, ngoài mấy bộ quần áo giá rẻ thì còn hai thứ đồ quý giá nhất. Một hộp kẹo sắt và một bức tranh màu nước. Trong hộp kẹo là bốn quyển nhật ký của mẹ, bức tranh màu nước còn lại tôi lồng trong khung kính để cất giữ.
Tôi không cho phép ai mở va li của tôi. Ngoại trừ điều đó ra thì tôi là một người rất hiền hòa và dễ tính, hiếm khi tranh chấp với ai, nhưng mà chỉ vì cái va li đó, suýt chút nữa tôi đã gây gổ với Đới Phi Phi một trận.
Nguyên nhân là Đới Phi Phi chuyển một tủ quần áo tới ký túc xá, chê cái va li của tôi tốn diện tích, bèn chuyển nó qua cái giá đựng đồ linh tinh trong nhà vệ sinh. Tôi học xong lớp tự học buổi tối về nhà, phát hiện không thấy va li, Đới Phi Phi nói ở trong nhà vệ sinh, lúc ấy tôi đã nổi giận. Theo sự hình dung của Lý Mộng Nghiêu sau sự việc là giống như là một con báo nổi khùng, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy tôi nóng nảy như thế.
Diêu Văn Tịch là sếp của phòng ngủ, chơi bóng rổ về biết được sự việc, mắng cho Đới Phi Phi một trận. Đới Phi Phi còn cãi, “Chẳng phải chỉ là một cái va li rách thôi sao, cứ làm như bảo bối vậy.”
Tôi giận dữ định nhào lên phía trước. Diêu Văn Tịch vội vàng kéo tôi, trách móc Đới Phi Phi: “Đúng, chúng tôi đều biết cậu là người có tiền, gia đình giàu có, bạn trai hết người này đến người kia, tranh nhau cung cấp cho cậu tiêu xài, chúng tôi đều là người nghèo, không thể so được với cậu. Nhưng mà cậu đắc ý gì chứ, điều khác không nói, cái thứ cậu đang mặc trên người kia có phải do cậu tự thân kiếm tiền mua được không? Hàng hiệu thì làm sao, ở trong mắt tôi cũng chỉ là cứt chó! Quan niệm về giá trị của mỗi người khác nhau, cậu không thể lấy cái nhìn của cậu ra phê phán người khác, nếu không vì việc hôm nay, tôi cũng không định nói cậu cái gì, nhưng tôi bảo thật với cậu, ở trong mắt tôi, Tứ Nguyệt còn tốt hơn cậu chán, bởi vì đồ dùng và quần áo của cậu ấy đều do tự cậu ấy đi làm gia sư kiếm được, một đồng tiền đều của sức lao động, cậu hiểu không? Cậu vốn không có tư cách để đi phán xét người khác!”
Lúc ấy bạn trai mới của Đới Phi Phi cũng có mặt ở đó, thấy thế im lặng kéo Đới Phi Phi đi, Đới Phi Phi giận run, mặt đầy nước mắt, nhưng lại chẳng thể phản kích lại.
Diêu Văn Tịch ra lệnh một tiếng, “Lập tức chuyển tủ quần áo của cậu đi, chúng tôi đều là người nghèo, không chịu nổi ngươi khoe khoang như vậy!”
Đới Phi Phi vẫn không nhúc nhích.
“Không chuyển đúng không, tôi đếm đến ba, không chuyển bà đây sẽ gọi người đến vứt!”
“Được, được, mình chuyển, mình đến chuyển.” Bạn trai của Đới Phi Phi gật đầu liên tục, một người không chuyển được, bèn gọi bạn tới chuyển tủ quần áo.
Diêu Văn Tịch vẫn không bỏ qua, nhìn chằm chằm Đới Phi Phi, “Bây giờ, mời cậu hãy trả va li của Tứ Nguyệt trong nhà vệ sinh lại chỗ cũ.”
“Để mình chuyển!” Bạn trai của Đới Phi Phi lại tranh làm.
“Đợi đã!” Diêu Văn Tịch ngăn lại, “Anh bạn, ở đây không có chuyện của cậu, cậu có thể đi rồi, va li cậu ta chuyển vào, phải do cậu ta chuyển lại chỗ cũ, không ai được động đến!”
Còn phải nói, dáng vẻ dữ tợn của Diêu Văn Tịch khiến cho người ta sợ hãi, bạn trai của Đới Phi Phi cũng không dám làm gì. Cửa phòng vây quanh rất nhiều nữ sinh, thường ngày mọi người đã sớm không ưa cái tính khoe khoang và kiêu ngạo của Đới Phi Phi, ồn ào cả lên, “Chuyển đi, sao không chuyển, tưởng có tiền là giỏi lắm à.”
Đới Phi Phi rưng rưng, bặm chặt môi, cuối cùng chỉ đành vào nhà vệ sinh khiêng va li của tôi ra dưới cái nhìn của mọi người. Lúc ấy Diêu Văn Tịch mới bỏ qua, vừa đuổi người, vửa bảo tôi chớ nên để ý tới những kẻ dung tục.
Đới Phi Phi nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn nuốt sống tôi.
Trước nay tôi chưa từng tranh chấp với mọi người bỗng cười lạnh một tiếng, “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là một đứa con gái rẻ mạt, có điều cậu còn rẻ mạt hơn cả tôi.” Nói xong tôi tiến lên vài bước, nói nhỏ bên tai Đới Phi Phi, “Nếu lần sau cậu còn dám đụng vào va li của tôi, tôi sẽ ném toàn bộ quần áo giày dép hàng hiệu trong cái tủ này của cậu ra ngoài cửa sổ, bao gồm cả đống bao cao su trong ngăn kéo của cậu.”
Mỗi người đều có giới hạn. Bất kể thường ngày tôi có chịu đựng, nhượng bộ ra sao thì vẫn có điểm giới hạn của mình. Đối với tôi mà nói, cái va li đó không chỉ là một cái va li, bất kì người nào, không cần biết có lý do gì, đều không được động đến. Ở trong đó có thứ mà mẹ để lại, trong tiềm thức mơ hồ của tôi, cái va li đó có ý nghĩa giống như mẹ của tôi vậy.
Ai cho phép người khác động chạm vào mẹ của mình?
Bởi vì chuyện này, tôi và Diêu Văn Tịch trở thành bạn tốt không gì giấu nhau.
Cũng bởi vì chuyện này, tôi kết thù với Đới Phi Phi.
Diêu Văn Tịch bảo tôi đừng để ý quá, “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là một con hồ ly tinh, sớm muộn cũng có người chỉnh đốn.” Cuối cùng lại không quên đánh giá tôi, “Mình nói này Tứ Nguyệt, nhìn cậu thì có vẻ rất ngoan hiền, ai ngờ được lại là một con báo đâu.” Lúc ấy chúng tôi đang ăn trong một tiệm cơm nhỏ gần trường học, cậu ấy rót cho tôi một cốc rượu lớn, từ khi thân thiết với cậu ấy, tôi cũng học được cách uống rượu.
Một bữa cơm ăn hơn hai giờ, ra khỏi tiệm cơm, Diêu Văn Tịch vẫn còn cảm thấy chưa đã, muốn kéo tôi tới quán bar gần đó. Tôi khăng khăng muốn về ký túc xá một mình, Diêu Văn Tịch đành phải đi với người khác.
Đã vào hè, đường cây bóng mát lác đác ánh đèn, con đường im ắng, cho nên khi nghe thấy tiếng Phương Phỉ gọi tôi đã rất hoảng sợ, nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy Phương Phỉ đang vẫy tay với tôi ở bên đường đối diện.
Tôi nghi ngờ là mình đã nhìn lầm, đã trễ thế này rồi mà sao con bé lại ở đây.
Chị! Phương Phỉ chạy về phía tôi. Con bé mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng, dáng đi nhẹ nhàng, như tiên nữ dưới ánh trăng sắng tỏ. Tôi dựa vào một thân cây mới có thể đứng vững, phát âm không rõ ràng hỏi con bé: “Sao em lại tới đây?”
“Đến thăm chị mà!” Phỉ Nhi nắm lấy cánh tay của tôi, ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, hô lên, “Trời, chị, chị uống rượu à? Uống với ai thế?”
“Với bạn, cậu ấy buôn bán lời được chút tiền, nên mời chị.”
“Nếu vậy thì, chị theo em đi uống rượu tiếp đi.”
“Uống rượu tiếp?”
“Đúng vậy, Phí tiên sinh lái xe qua bên này, em bèn thuận tiện đến thăm chị, chúng em đang định tới tiệc rượu ở Lục Gia Chủy[1], chị cùng đi với chúng em nhé.” Phương Phỉ nói ngọt ngào.
[1] Lục Gia Chủy: một khu vực kinh doanh có tiếng bên bờ đông sông Hoàng Phố.
Phí tiên sinh là đối tượng gần đây nhất của Phương Phỉ, do em họ của Trình Tuyết Như bên Mĩ giới thiệu, đối phương là một nhà kinh doanh Hoa kiều, hẳn là rất giàu có, tôi nghe Trình Tuyết Như nói, quà gặp mặt là một sợi dây chuyền kim cương hàng thật giá thật. “Tôi không biết nhìn hàng, nhưng em họ tôi lại biết, bảo sợi dây chuyền kia ít nhất cũng phải là số này!” Tôi vẫn còn nhớ rõ cái lúc mà Trình Tuyết Như giơ “sáu” ngón tay lên, lông mày nhướng rất cao.
Tôi chẳng để ý đến con số sáu, tôi chỉ rất bất ngờ, có vẻ như Phương Phỉ rất hài lòng với đối tượng lần này. “Ba mươi hiển lộ, tuổi quá trẻ, rất tuấn tú.” Đây là miêu tả của Phương Phỉ về dáng vẻ của người kia cho tôi, còn đặc biệt bổ sung, “Nếu mẹ cứ khăng khăng đòi bán em đi, em tình nguyện bị bán cho người này, ít nhất cũng không giống cái con mèo Garfield nhìn chướng mắt kia.”
Tôi bị nghẹn một lúc lâu cũng không thể thốt nên lời.
Con bé này nói chuyện thật là ngày càng ngông cuồng, không biết cái thục nữ được mẹ dạy dỗ từ nhỏ đã đi đâu mất rồi. Nhưng có vẻ như Phương Phỉ rất cảm mến vị Phí tiên sinh này, mỗi lần gặp mặt đều khoe với tôi anh ta hào phóng ra sao, phong độ như thế nào, trong lòng tôi nghĩ, lần đầu gặp mặt đã tặng dây chuyền kim cương đương nhiên là phải hào phóng, tôi rất hiếm khi thấy Phương Phỉ nói về ai nhiều như vậy, chắc là rung động rồi, nghe nói bây giờ hai người đã bắt đầu qua lại. Tôi chưa từng gặp người kia, trong lòng khó tránh khỏi tò mò, rốt cuộc người này có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho Phỉ Nhi kén chọn phải rung động, chắc chắn không phải chỉ bởi sợi dây chuyền.
“A, anh ấy ở đằng kia kìa!” Phỉ Nhi chỉ cho tôi xem.
P/S: Mọi người chú ý vị Phí tiên sinh này nhé ^^
P/SS: Trưng cầu ý kiến của mọi người:
Chuyện là thế này, mấy hôm trước mình đọc lại truyện, có một đoạn (ở mấy chương nữa) mà lần trước mình đọc thì không hiểu sao lại bỏ qua không thấy, cái đoạn đó chắc chắn sẽ khiến ọi người đập bàn ầm ầm, cả mình cũng thế, hix, @@. Vì thế mình muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, nếu mọi người muốn mình edit hết thì mình sẽ edit, còn không thì mình xin phép được "lướt" qua cái đoạn ấy nhé, như thế truyện sẽ "nhẹ nhàng" hơn chút xíu @@. Mọi người yên tâm là đoạn đó sẽ không ảnh hưởng gì đến nội dung của truyện.
Mong mọi người ình ý kiến @@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui