Lần đầu tiên được Gia Minh chủ động đến tìm nên tâm trạng Tư Nhiên vô cùng vui vẻ.
Cậu định dắt xe đạp ra thì Gia Minh đã ngăn lại, bảo: "Cậu để xe đạp lại đi, chúng ta đi bộ đến trường."
Tư Nhiên ngạc nhiên hỏi lại: "Đi bộ? Từ đây tới trường xa lắm sao đi bộ được?"
Gia Minh nhún vai, giải thích: "Nguyên nhân cậu không chạy nhanh được là vì không có đủ sức.
Vậy muốn có sức thì cậu phải chạy và đi bộ nhiều để cơ thể thích nghi, đồng thời kèn luyện sức bền."
Tư Nhiên gật gù tỏ ý đã hiểu.
Gia Minh thấy vậy thì nắm lấy tay cầm trên cặp Tư Nhiên, kéo cậu bắt đầu đi.
Được đi bên cạnh Gia Minh, trên gương mặt Tư Nhiên không giấu được hạnh phúc.
-Mình với cậu ấy có lẽ đã thân thiết hơn rồi.
Đáng tiếc thay tâm trạng hạnh phúc, vui vẻ đó của Tư Nhiên không kéo dài được quá mười phút mà đã bị thay thế bởi sự mệt mỏi và chán nản.
"A Minh ơi, chúng ta nghỉ một chút được không? Chân tớ đau quá!"
Gia Minh lắc đầu, từ chối thẳng.
"Đến cửa hàng tiện lợi hôm qua thì mới được nghỉ."
Tư Nhiên thở dài, dù không muốn nhưng vẫn không thể không làm theo.
Đến cửa hàng tiện lợi, trong lúc Tư Nhiên ngồi nghỉ ngơi, Gia Minh đã đi lấy một lon cà phê.
Thấy Tư Nhiên thở hổn hển, Gia Minh tiện tay lấy luôn một chai nước.
Tính tiền xong, ngồi đối diện Tư Nhiên, Gia Minh đưa chai nước cho cậu.
Tư Nhiên thấy vậy thì liền cầm lấy mở nắp ra uống ngay.
Gia Minh lập tức khuyên: "Tim đang đập nhanh đừng uống nước quá nhanh, uống từng ngụm từ từ thôi."
Tư Nhiên nghe theo uống chậm lại.
Khi đã đỡ cơn khát, Tư Nhiên tò mò hỏi Gia Minh: "Chừng nào hội thể thao bắt đầu vậy, A Minh?"
Gia Minh vừa khui lon cà phê vừa trả lời: "Một tháng nữa."
"Thế nghĩa là chúng ta có một tháng để luyện tập...!À, tớ nghe nói giải thưởng năm nay là huy chương và tiền đấy.
Chắc sẽ có nhiều lớp tham gia lắm!'
Gia Minh gật đầu, nghiêm túc dặn dò: "Phải, vì có nhiều lớp tham gia nên cậu không được tự cao.
Tôi giúp cậu không đồng nghĩ với việc 100% cậu sẽ thắng.
Quan trọng là cậu có chịu cố gắng hay không, nếu chịu thì việc tôi giúp mới có hiệu quả."
Tư Nhiên gật gù, lập tức hứa: "Tớ xin hứa nhất định sẽ cố gắng hết mình!"
Gia Minh nghe thế thì đứng dậy, nói: "Vậy thì tiếp tục đi thôi."
"Ừ!" Tư Nhiên vui vẻ đứng dậy đi theo Gia Minh.
-----------------------------------------------------
Đến trường, thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã tới tiết thể dục.
Tư Nhiên dù được Gia Minh đảm bảo sẽ giúp nhưng khi nhìn đường chạy cậu vẫn cảm thấy sợ sợ.
Lớp 11A2 vừa mới ra sân đã bắt gặp lớp 11A1.
Lớp 11A1 do Minh Triết dẫn đầu chưa gì đã đến khiêu khích.
"Ô, xem ai đến kìa!"
Ánh mắt hai lớp nhìn nhau như thể muốn lao vào đánh nhau tới nơi.
Minh Triết bước lên, hỏi: "Mấy bạn lớp 11A2 tới luyện tập à? Không biết mấy bạn luyện tới đâu rồi, có gì cần lớp 11A1 giúp đỡ không?"
Lục Vũ không muốn có ẩu đả hay cãi nhau nên lên trước, thái độ thân thiện đề nghị: "Lớp chúng tôi mọi chuyện đều suôn sẻ, cảm ơn bạn học Minh Triết đã quan tâm.
Dù rất muốn nói chuyện thêm nhưng lớp chúng tôi còn một số môn phải luyện tập nên xin đi trước!"
Câu từ chuẩn mực, tuy đã nhường nhưng vẫn thể hiện rõ thái độ cứng rắn của Lục Vũ khiến Minh Triết không có chỗ nào để bắt bẻ.
Khi Minh Triết định bỏ qua thì bất ngờ Quốc Đình từ phía sau lên tiếng: "Nếu suôn sẻ thì thi chạy tiếp sức nam với lớp 11A1 này thử xem!"
Mộng Dao khó chịu lên tiếng: "Tại sao bọn tôi phải nghe lời mấy người chứ?"
"Đã nói ổn chẳng lẽ chạy thử một chút không được?"
Lục Vũ chắn trước mặt Mộng Dao, định lên tiếng thì đã bị Minh Triết chen ngang.
"Lớp 11A2 cứ thử thi với lớp 11A1 đi.
Sớm muộn gì cũng thi với nhau, xem như lấy kinh nghiệm cũng đâu thành vấn đề gì.
Chẳng lẽ là lớp 11A2 sợ thua? Đừng lo mà chỉ thi thử thôi!"
Không khí giữa hai lớp lúc này còn căng hơn dây đàn.
Tư Nhiên nghe phải thi chạy với lớp 11A1 thì tay bất giác nắm chặt.
Gia Minh để ý thấy điều đó, chỉ khẽ nói nhỏ: "Đừng lo."
Nói rồi cậu liền đi lên trước, đứng bên cạnh Lục Vũ, đối diện Minh Triết bình tĩnh nói: "Chạy tiếp sức thì đâu có gì thú vị.
Không bằng thi chạy 200 mét đi."
Minh Triết thấy Gia Minh đang bảo vệ lớp 11A2 thì rất bất ngờ, vừa hay cậu là người đại diện lớp 11A1 tham gia môn chạy 200 mét nên lập tức đồng ý mà không hề do dự.
"Được, cứ vậy đi!"
Quốc Đình tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Tư Nhiên nhìn Gia Minh có hơi lo lắng.
-Cậu ấy vì biết mình sợ nên mới đứng ra đề nghị như thế.
Không biết A Minh có đối phó được không nữa...
-----------------------------------------------------
Minh Triết và Gia Minh bước vào đường chạy, Lục Vũ cầm còi sẵn sàng ra hiệu lệnh.
Minh Triết và Gia Minh đứng vào vị trí, khởi động một chút rồi vào tư thế chuẩn bị.
"Chuẩn bị xuất phát!3… 2… 1! Bắt đầu!!!"
Gia Minh và Minh Triết lập tức lao như bay trên đường chạy.
Tất cả mọi người có mặt xung quanh đều hướng mắt hồi hập dõi theo hai con người đang phóng như bay trên đường chạy.
Tốc độ hai người ở nửa chặn đường đầu tiên tương đối bằng nhau.
Nhưng càng về sau, khả năng và thể lực của cả hai bắt đầu có sự khác biệt rõ rệt.
Gia Minh đang chạy ngang hàng với Minh Triết bỗng nhiên tụt về sau.
Học sinh lớp 11A2 đứng ở ngoài xem liền nháo nhào cả lên, mọi người cùng nhau hô lớn: "Học bá Thẩm cố lên!!"
Minh Triết thấy Gia Minh tụt về phía sau thì đắc chí lắm, cậu ta bật cười, mừng thầm trong bụng.
-Cậu ta trước nay chưa từng thi chạy, xem ra thực lực cũng chỉ tới đó!
Thấy đích đã ở phía trước, Minh Triết càng khinh thường Gia Minh hơn, tốc độ cũng vì vậy mà chậm lại.
Khi Minh Triết còn đang nghĩ xem bộ dạng của Gia Minh khi thua cuộc sẽ như thế nào thì bất ngờ Gia Minh từ phía sau vọt lên.
Minh Triết sững sờ vài giây rồi vội vàng đuổi theo.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Trong tiếng còi báo hiệu kết thúc, Gia Minh không ngoài mong đợi đã chạm đích đầu tiên.
Học sinh lớp 11A2 tức thì hoan hô trong vui sướng.
Mọi người lập tức chạy ào đến chỗ Gia Minh khen không ngớt lời.
"Bạn học Thẩm giỏi thật đó!"
"Bạn học Thẩm là giỏi nhất!"
"Học bá Thẩm của lớp chúng ta tuyệt vời quá!"
Khác với bầu không khí sôi nổi, nhộn nhịp của lớp 11A2 thì bên kia lớp 11A1 đang chìm trong sự yên lặng đến chết người.
Minh Triết đứng đờ ở vạch đích, vẫn chưa thể chấp nhận được kết quả trước mắt.
Một bạn học đi đến khuyên: "Anh Minh Triết đừng đè nặng quá! Chỉ là chạy thử thôi mà."
Minh Triết nghe những lời đó thì nghiến răng.
Thấy Gia Minh được mọi người vây quanh khen không ngớt, Minh Triết cuối cùng cũng không nhịn được mà lao tới chỗ Gia Minh.
Đẩy các bạn học khác ra, Minh Triết đứng trước mặt Gia Minh hét lớn: "Tôi không chấp nhận kết quả đó! Lúc nãy là cậu ăn may thôi! Mau thi lại đi!"
Trước thái độ quá khích của Minh Triết, Gia Minh mặt không cảm xúc, nói: "Thắng là thắng, thua là thua.
Đã có gan thi thì phải có gan chịu trách nhiệm.
Bạn học Minh Triết à, cậu biết tại sao cậu thua không?"
Minh Triết cứng họng, không trả lời.
Gia Minh thấy vậy thì bảo: "Nguyên nhân chính khiến cậu thua chính là cậu đã khinh thường tôi.
Cậu nóng vội kết luận mình sẽ thắng nên đã giảm tốc độ và điều đó đã tạo cơ hội cho tôi chiến thắng Khinh thường đối thủ và nóng vội không phải là điều mà một học sinh giỏi nên có đâu."
Minh Triết nhìn chằm chằm Gia Minh, cuối cùng cậu nghiến răng rồi quay lưng rời đi..