Đêm, nó vì gặp ác mộng nên giật mình ngồi dậy.
Mồ hôi, nước mắt ướt đẫm.
Lẽ nào tình trạng này trở lại?
Nó đã từng bị như thế trong khoảng thời gian 1 tháng sau khi bị đàn chị ấy từ chối.
Quả thật, cơn ác mộng đã ám ảnh nó đến đáng sợ.
Trong khoảng thời gian đó, cứ mỗi lần nhắm mắt lại, giấc ngủ chỉ mới lim dim đám người vây quanh đang chỉ trích bêu rếu nó lại hiện ra, nó lại nghe thấy những lời họ nói.....
"Đồ biến thái!"
"Đồ điên!"
"Bệnh hoạn!"
"Cút! Cút đi...."
- Không mà...!đừng lại gần tôi...!hức...!Các người tha cho tôi đi mà....! hức...!- Nó ôm đầu ngồi co ro sát đầu giường khóc nấc lên, không đến khi không còn sức nữa thì ngất xỉu.
- ----------------
Sáng hôm sau, nó không đến trường vì quá mệt và cũng vì......nỗi ám ảnh trong quá khứ của nó cứ trỗi dậy, nhìn đâu đâu nó cũng thấy bóng dáng những người đó.
Nó ngồi co ro một góc phòng khóc thút thít, miệng không ngừng lẩm nhẩm...
- ----------------
Cô sáng nay tuy có hai tiết cuối nhưng phải đến trường từ sáng sớm do lớp nó trống tiết đầu mà không có ai quản thì như họp chợ mất.
Cô bước vào lớp với phong thái lạnh lùng như thường ngày.
- Lớp đứng! - Giọng nói có chút lạ, cô ngước nhìn xem thì thấy đó là Nhi, không phải nó.
Cô hơi khó hiểu.
Cô hỏi Nhi nó đâu thì Nhi bảo không biết, điện thoại thì khóa từ đêm qua đến giờ, sáng sớm cô bé có đến nhà nó nhấn chuông đứng gần 30 phút nhưng cũng không có ai mở cửa.
Nhi còn nghe nói bác Khánh và mấy người giúp việc nhà nó đều xin nghỉ về quê hết rồi, chỉ có nó ở nhà mình.
Cô nghe thế liền cảm thấy lo.
Cô dặn Nhi giữ lớp còn mình thì lên xe phi thẳng đến nhà nó.
Sau một hồi chuông vẫn không một động tĩnh.
[Duệ? Em có ở nhà không?] - Cô lấy điện thoại nhắn tin vào Wechat.
Vẫn không hồi âm.
Lẽ nào nó còn ngủ? Chắc là vậy rồi! Cô quay đầu ra về, vừa đi được một bước liền nhớ đến đôi mắt buồn sâu thẳm của nó đêm qua khi thấy cô cầm quyển tiểu thuyết.
Cô lại cảm giác có gì đó không ổn bèn quay đầu lại nhấn thêm một hồi chuông.
'tút......' - Cô gọi cho nó.
Nó không nghe máy.
Cô gọi lại lần nữa....
Bắt máy rồi!
- Duệ! Duệ! Em đang ở nhà đúng không? Em đang gặp phải chuyện gì à? Ra mở cửa cho cô đi....!Duệ! Em có ở đó không vậy? Trả lời cô đi! - Cô gấp gáp nói liên tục.
[.....] - Bên kia chỉ im lặng.
- Tử Duệ! Em.....!- Cô dừng lại khi nghe thấy tiếng động từ đầu dây bên kia.
[Hức.....! hức....!đừng mà....!các người tránh ra đi.....!hức.....dừng lại đi...] - Tiếng nấc cùng tiếng nói với âm thanh rất khẽ và yếu ớt của nó truyền qua khiến cô chẳng thể đứng yên được.
- Em bị sao vậy Duệ? Trả lời tôi đi! Duệ! Duệ.....!- Cô như muốn thét lên, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Cô gọi lại nhưng không được.
Lòng cô sục sôi nhưng không ai mở cửa, không có chìa khóa thì làm sao vào nhà được.
Cô hoảng sợ vội vàng nghĩ cách.
Nhìn hàng rào, cô chợt nghĩ ra một ý táo bạo.
Với đôi chân dài của mình, cô dễ dàng leo qua hệ thống hàng rào đó.
Cô chạy đến cửa chính, lắc lắc tay nắm cửa nhưng nó khóa rồi.
Cô lại chạy một vòng quanh phía ngoài căn nhà, cô phát hiện một cái cửa sổ không được khóa.
Nó thật bất cẩn! Nhưng như thế thì cô có thể "đột nhập" dễ hơn.
Cô khá chật vật để nhét thân thể của mình qua cái cửa sổ chật hẹp đó, cũng may là cái cửa này không có khung bảo vệ.
Sao khi vào được bên trong, thân cô mỏi nhừ nhưng chẳng có thời gian để mỏi, cô tức tốc chạy lên cầu thang đập cửa phòng nó.
- Duệ! Tử Duệ! Em mở cửa ra đi, là cô đây.....!- Bên trong yên ắng quá mức khiến cô càng lo sợ.
Cô lùi lại vài bước, lấy đà phá cửa xông vào.
- Duệ, em....!- Cô thấy nó ngồi xụp xuống một góc tối, căn phòng đồ đạc vương vãi, nó cứ lẩm nhẩm câu "tránh xa tôi ra, đừng mà, để tôi yên..." Dù chả hiểu gì nhưng thật sự cô rất sợ.
Cô lo lắng không thể tả, lập tức chạy thật nhanh đến ôm nó vào lòng miệng liên tục trấn an.
- Có cô đây rồi, không sao! Chẳng ai làm hại được em đâu, cô sẽ bảo vệ em.
Không sao không sao nín đi! - Cô nhẹ nhàng thì thầm vào tai nó trấn an, tay cũng không để yên mà ôn nhu vuốt nhẹ lưng nó.
Nhận ra giọng nói của cô, nó ngước đầu lên, đôi mắt đã sưng to vì khóc nhiều, môi cũng run rẩy không ngừng.
Nó mừng rỡ câu lấy cổ cô khóc càng to hơn.
Nó khóc rất nhiều, khóc đến thương tâm, khóc đến mức cô không biết làm gì, chỉ có thể ôm nó mỗi lúc một chặt.
- Thôi, không sao rồi, có cô ở đây em cứ yên tâm đi! - Cô vấn tiếp tục trấn an nó.
Một lúc sau nó cũng không còn khóc nữa mà gục đầu dựa vào lồng ngực ấm áp của cô nhắm nghiền mắt lại.
Nó mệt lắm rồi! Cả đêm qua nó chẳng thể yên giấc được một chút nào cả.
Cô vẫn ôm nó như thế, để nó ngủ trong lòng mình sau một hồi lâu mới dùng sức bế nó đặt lên giường.
Cô lấy nước ấm, khăn cùng hộp y tế để lau mặt và băng bó lại vết thương đã sớm bị chảy máu như ban đầu.
Xong xuôi, cô dọn lại căn phòng cho nó.
Cô cũng đã gọi người dạy thay hộ cô 2 tiết cuối để ở lại nhà chăm sóc cho nó.
Vuốt ve gương mặt nhỏ trắng trẻo đang yên giấc, trong lòng cô nảy sinh nhiều cảm xúc.
Khó hiểu, thương cảm, đau lòng.....
____________________