Ngọc Cầm Cố Túng


Cảnh tiếp theo là Chu Chỉ Nhược đã đoạt được Đồ Long đao, bế Triệu Mẫn lên bè gỗ rời khỏi đảo Băng Hỏa.

Biên kịch đổi từ kéo thành bế, nói cách khác, Chu Chỉ Nhược phải bế kiểu công chúa Triệu Mẫn từ hang động nơi họ ở lên bè.
Tuy rằng nói Cố Hiểu Mộng nặng chưa đến năm mươi ký, nhưng cân nặng của Mạc Phi so với Cố Hiểu Mộng còn ít hơn, bế Cố Hiểu Mộng đi xa như vậy thật sự không đơn giản.
Vì giữ an toàn cho Cố Hiểu Mộng, đạo diễn còn cố ý trải một lớp xốp xanh thật dày trên đường đi, chỉ sợ Mạc Phi không thể giữ nỗi Cố hiểu Mộng mà làm Cố Hiểu Mộng ngã xuống đất.
Mạc Phi bế Cố Hiểu Mộng mà cảm thấy hai chân mình đều run lên.

Quan trọng là phải khống chế biểu cảm của mình, phải diễn nhập tâm.

Suốt quá trình Cố Hiểu Mộng trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Thật ra Cố Hiểu Mộng cũng sợ, cảm nhận được toàn thân Mạc Phi run rẩy, cô càng sợ Mạc Phi buông tay ra làm cô ngã nhào.
Quả nhiên, tay chân nhỏ bé kia của Mạc Phi chưa đi được mấy bước đã chịu không nổi.

Nhưng mà cô ấy vẫn cố gắng làm cho thân thể mình hạ xuống thấp, để Cố Hiểu Mộng không phải ngã quá đau.
Đạo diễn cũng không xem đây là vấn đề! Thật sự không được thì dùng người đóng thế, diễn viên thì quay cận mặt.

Không còn cách nào, đạo diễn tìm một người thế thân nam có dáng vẻ gần giống Mạc Phi và một người thế thân nữ để thay cho Cố Hiểu Mộng và Mạc Phi đóng cảnh này.
Phân cảnh của người đóng thế quay rất nhanh thì hoàn thành.

Mạc Phi và Cố Hiểu Mộng lại đi vào phim trường.

Đạo diễn lo lắng về thể lực của Mạc Phi nên quyết định chia nhỏ cảnh quay.

Một đoạn ngắn ba phút hai người quay cả buổi sáng.
Chu Chỉ Nhược đặt Triệu Mẫn lên bè, lúc chiếc bè bị đẩy ra xa, Chu Chỉ Nhược liếc nhìn Triệu Mẫn một cách thâm tình, trong ánh mắt là sự áy náy và miễn cưỡng.
Đạo diễn hài lòng hô cắt! Mạc Phi nhanh chóng đến kéo Cố Hiểu Mộng ra khỏi bè.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Mạc Phi gọi Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc lại, mời hai người họ dùng cơm.

Cố Hiểu Mộng liếc nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, hỏi ý kiến Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc không tỏ thái độ cũng không có cách nào tỏ thái độ.

Đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong.

Đồng ý thì trong lòng mình không thoải mái, không đồng ý thì có vẻ như mình quá nhỏ mọn.
- Em còn một vài chi tiết trong kịch bản muốn tham khảo chị một chút!
Mạc Phi sợ Cố Hiểu Mộng từ chối, nhanh chóng chuẩn bị một cái cớ tốt.
- Vậy được rồi, có điều hôm nay tôi và chị Ngọc mời em.
Mình là bà chủ, cũng không thể nào để cho nghệ sỹ mới vừa ký hợp đồng mời ăn cơm? Huống chi nếu có chó săn theo dõi chụp được ba người cùng ăn cơm, tin tức nói cô ở bên ngoài trâu già gặm cỏ non cũng sẽ tự nhiên chưa phá tự vỡ.
Cố Hiểu Mộng cân nhắc lợi hại sao đó đồng ý lời mời của Mạc Phi.

Nhưng mà trong mắt Lý Ninh Ngọc biến thành một loại ý tứ khác! Hai người họ đã đến mức có thể ăn tối riêng tư rồi sao?
Nhà hàng Mạc Phi chọn là một nhà hàng buffet cao cấp, mức phí trung bình một người là 980 tệ.


Chính bởi vì mức giá đắt đỏ nên làm nản lòng rất nhiều khách hàng, điều này ít nhiều đảm bảo trong quá trình các cô ăn uống không có người khác đến gần thậm chí là bị quấy rối.
- Chị Hiểu Mộng, Lý tổng, nước ô mai ở đây không tệ, hai người uống thử xem.
Mạc Phi cầm hai ly nước ô mai đưa cho Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc.

Ba người ngồi xuống bắt đầu ăn, Mạc Phi thật sự nghiêm túc thảo luận kịch bản cho cảnh quay ngày mai với Cố Hiểu Mộng.

Toàn bộ quá trình Lý Ninh Ngọc không nói được gì, cảm giác này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng lại không thể làm gì, dù sao Cố Hiểu Mộng và Mạc Phi vẫn đang giao tiếp bình thường trước mặt cô.
- Hiểu Mộng, nếm thử cái này đi!
Lý Ninh Ngọc dùng nĩa xiên một miếng xà lách đút Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng há miệng ăn, nuốt xong thì tiếp tục nói chuyện kịch bản với Mạc Phi.

Lúc nói đến khát nước thì Cố Hiểu Mộng tự nhiên cầm ly nước ô mai Mạc Phi đưa cho cô lên uống một ngụm.

Lửa giận trong lòng Lý Ninh Ngọc càng lúc càng lớn, đứng lên cầm đĩa của mình rời đi.
Lý Ninh Ngọc gắp rất nhiều đồ ăn, một một lần gắp đều thầm mắng Cố Hiểu Mộng một câu.

Có nhiều chuyện để nói như vậy sao? Tại sao tôi chưa bao giờ thấy em nói nhiều với tôi như vậy chứ!
Lý Ninh Ngọc cầm đĩa trở lại bên cạnh Cố Hiểu Mộng, đặt nước đào mình lấy vào trong tay Cố Hiểu Mộng.

Sau đó âm thầm lấy ly ô mai Mạc Phi đưa cho Cố Hiểu Mộng qua một bên.
- Em xã, nếm thử cái này đi, ngon lắm.
Lý Ninh Ngọc lại dùng nĩa xiên một miếng thịt bò đút vào miệng Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng ngừng câu chuyện với Mạc Phi lại.

Cô quay đầu có chút khó tin được nhìn Lý Ninh Ngọc
Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc gợi mình là em xã trước mặt người ngoài.

Chuyện này là thế nào? Có điều không thể phủ nhận là trong lòng Cố Hiểu Mộng cảm thấy rất ngọt ngào.
- Nếm thử đi, thật sự rất ngon.
Lý Ninh Ngọc là thúc giục một lần nữa.

Cố Hiểu Mộng há miệng ăn vào.

Đừng nói là miếng thịt bò, cho dù là thạch tín cô dùng sẵn sàng ăn.

Mạc Phi cúi đầu ăn đồ ăn của mình, trong mắt lóe lên một chút đau xót.
Suốt bữa ăn đều là Lý Ninh Ngọc đút Cố Hiểu Mộng ăn, miệng cứ gọi em xã ơi em xã à, gọi đến mức làm Cố Hiểu Mộng ngứa ngáy, hận không thể lập tức kết thúc bữa ăn trở về khách sạn yêu thương Lý Ninh Ngọc một phen.
Bữa ăn kết thúc trong một bầu không khí tương đối hài hòa và có phần kỳ quái.

Ba người cùng nhau ngồi xe của Cố Hiểu Mộng rời đi.


Mạc Phi tự giác mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng ngồi phía sau.
Suốt đoạn đường trở về khách sạn không ai nói vì.

Mạc Phi ở lầu trên của Cố Hiểu Mộng.

Sau khi Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ra khỏi thang máy, Mạc Phi tựa vào vách thang máy, dường như không còn chút sức lực nào! Cô thích Cố Hiểu Mộng khi chỉ mới mười một tuổi, lúc đó Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đã ở bên nhau.

Biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ thuộc về mình nhưng cô vẫn muốn chạy đến bên cạnh cô ấy.

Cho dù chỉ là bạn bè cũng được!
Mạc Phi chưa từng có ý định phá hoại gia đình của Cố Hiểu Mộng.

Càng không si tâm vọng tưởng có được Cố Hiểu Mộng.

Cô thích Cố Hiểu Mộng là chuyện của cô, Cố Hiểu Mộng hay là bất cứ người nào cũng không cần biết.
Lý Ninh Ngọc tuyên bố chủ quyền trước mặt cô không phải cô không nhìn ra.

Nhưng mà cho đến bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nói cho Cố Hiểu Mộng về tình cảm đơn phương của mình.

Chỉ cần cô có thể ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng, nhìn thấy cô ấy hạnh phúc thì cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc trở về phòng.

Cố Hiểu Mộng đóng cửa phòng rồi ôm eo Lý Ninh Ngọc.
- Lại gọi em xã vài lần nữa cho em nghe thử.

Cố Hiểu Mộng trêu Lý Ninh Ngọc, vả lại cô cũng thật sự muốn nghe Lý Ninh Ngọc gọi cô là em xã.

Nhất là kiểu gọi em xã kèm theo mọt chút nũng nịu, nghe lần nào là toàn thân tê tái lần đó.
- Không!
Lý Ninh Ngọc hừ lạnh một tiếng, xoay người giãy khỏi vòng tay của Cố Hiểu Mộng.

Cô đi vào lòng tắm đồng thời khóa trái cửa lại.

Cố Hiểu Mộng cười đi lại ghế ngồi xuống, cầm kịch bản lên tiếp tục xem.
Sau khi Lý Ninh Ngọc tắm xong thì Cố Hiểu Mộng cũng đi tắm.

Lý Ninh Ngọc đứng trước gương tủ quần áo nhìn chính mình.

Mặc dù đã qua tuổi tứ tuần nhưng chỗ nên lõm thì lõm, chỗ nên lồi thì lỗi, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cũng không có béo lên.


Tuy trên mặt đã mất đi chút dưỡng chất nhưng được chăm sóc tốt cũng xem như không tệ.
Dù không thể so với Mạc Phi tuổi còn trẻ, nhưng luận mỹ mạo và dáng người thì mình cũng không thua Mạc Phi đâu? Mình vẫn còn sức hấp dẫn đối với Cố Hiểu Mộng!
Lý Ninh Ngọc lấy một túi đồ đóng gói đẹp mắt trong góc tủ ra.

Trên đó có in logo của một nhãn hiệu đồ lót khá lớn.

Lý Ninh Ngọc mở ra, bên trong là một bộ đồ lót QQ ren màu đỏ.

Chính là cái loại chỗ nên che thì nửa che nửa hở.
Lý Ninh Ngọc đỏ mặt mặc vào.

Thậm chí cô còn không dám nhìn mình trong gương.

Lý Ninh Ngọc làm mờ đèn trong phòng, thắp một ít nến thơm trên bàn.
Cố Hiểu Mộng bước ra khỏi phòng tắm thì lập tức nhìn thấy cả phòng mờ ảo.

Lý Ninh Ngọc mặc một bộ đồ ngủ ren màu đỏ bước từng bước đến bên cạnh mình.

Ánh mắt Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng, tim đập nhanh, cổ họng bất giác chuyển động lên xuống.

Lý Ninh Ngọc bước đến trước mặt Cố Hiểu Mộng một cách quyến rũ.

Bàn tay mềm mại không xương vuốt từ mặt xuống cổ, rồi từ cổ đến xương quai xanh.

Sau đó cô vòng ra phía sau Cố Hiểu Mộng, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên vai Cố Hiểu Mộng trượt xuống.
- Tôi có đẹp không?
Lý Ninh Ngọc thì thầm bên tai Cố Hiểu Mộng, quyến rũ và lười biếng hỏi.

Đây là Lý Ninh Ngọc mà Cố Hiểu Mộng chưa từng thấy qua.

Thậm chí Cố Hiểu Mộng còn nghi ngời, người phía sau lưng mình rốt cuộc có phải là Lý Ninh Ngọc hay không? Hay là bị thứ gì đó ám, tại sao tại sao lại...!Cố Hiểu Mộng nhất thời không thể tìm được từ nào thích hợp để hình dung Lý Ninh Ngọc hiện tại.
Cố Hiểu Mộng chỉ biết thân nhiệt của mình càng lúc càng cao.

Hô hấp ngày càng dồn dập.

Ngực cũng càng lúc càng phập phồng.

Thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.
- Đẹp...
Lý Ninh Ngọc vốn đã đẹp, hiện giờ ngoại trừ đẹp thì Lý Ninh Ngọc càng yêu mị hơn.
- Vậy em có muốn....
- Muốn.
Cố Hiểu Mộng nắm cổ tay của Lý Ninh Ngọc kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu muốn hôn lên môi Lý Ninh Ngọc, nhưng bị Lý Ninh Ngọc tránh được.

Đồng thời Lý Ninh Ngọc vươn ngón trỏ và ngón giữa ra chặn môi Cố Hiểu Mộng lại.

Sau đó cô xoay người ngồi xuống giường, nâng chân thon dài gợi cảm của mình lên, một tay chống lên giường, tay còn lại ngoắc Cố Hiểu Mộng đi qua.
Cố Hiểu Mộng liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, đi về phía Lý Ninh Ngọc.

Rõ ràng chỉ cách vài bước mà Cố Hiểu Mộng cảm thấy nhìn mình đã đi cả thế kỷ.
Ngay lúc Cố Hiểu Mộng đến gần Lý Ninh Ngọc lại xoay người đi, làm cho Cố Hiểu Mộng nhào vào khoảng không.
- Hiểu Mộng, không phải em muốn tôi gọi em là em xã sao? Em bắt được tôi thì tôi sẽ gọi.

Lý Ninh Ngọc cúi người xuống nói bên tai Cố Hiểu Mộng, đồng thời vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên vành tai Cố Hiểu Mộng.

Nói xong không biết lấy đâu ra một dải băng che mắt Cố Hiểu Mộng lại.
Lý Ninh Ngọc muốn chơi, vậy Cố Hiểu Mộng sẽ chơi cùng cô.

Hiếm khi thấy Lý Ninh Ngọc như thế này.

Hôm nay Lý Ninh Ngọc làm cho Cố Hiểu Mộng ngứa ngáy trong lòng, nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa chứ không có ý định dập tắt.
- Hiểu Mộng, bên này.
Lý Ninh Ngọc bỏ dép, đi chân trên trên thảm.

Bước chân của cô rất khẽ nên Cố Hiểu Mộng không thể biết được phương hướng, chỉ có thể thông qua tiếng nói phán đoán.
Cố Hiểu Mộng đi đến chỗ tiếng nói, nhưng Lý Ninh Ngọc đã chuyển đến phía sau Cố Hiểu Mộng, trực tiếp đè Cố Hiểu Mộng lên giường.

Cô nhanh chóng lấy một dải băng dài trong tủ ra trói hai tay Cố Hiểu Mộng vào đầu giường.
- Vợ........!
Cố Hiểu Mộng sửng sốt, nghĩ thầm, Lý Ninh Ngọc sẽ không chơi lớn như vậy chứ? Ngón giữa của Lý Ninh Ngọc để lên môi Cố Hiểu Mộng, ra hiệu cho cô ấy không được nói.
Lý Ninh Ngọc lại rút hai cái dải băng ra, trói hai chân Cố Hiểu Mộng vào chân giường.

Như vậy Cố Hiểu Mộng liền biến thành cá nằm trên thớt, tùy ý Lý Ninh Ngọc xử trí.
Tay Lý Ninh Ngọc từ từ vuốt ve khuôn mặt Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng bị bịt mắt, thị giác bị cản trở, cảm quan lập tức đặc biệt nhạy cảm.
- Hiểu Mộng, tôi và Mạc Phi ai đẹp hơn?
Lý Ninh Ngọc lại gần bên tai Cố Hiểu Mộng nhỏ giọng nói.
- Chị, không ai xinh đẹp bằng chị.
Lý Ninh Ngọc xinh đẹp, mà Cố Hiểu Mộng cũng không dám nói không xinh đẹp.
- Cô ấy còn trẻ.
Lý Ninh Ngọc đưa tay luồn vào dây áo ngủ của Cố Hiểu Mộng, thưởng thức nó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo rơi ra.
- Trong lòng em chị mãi mãi trẻ trung như lần đầu gặp mặt.
Lý Ninh Ngọc rất hài lòng với câu trả lời của Cố Hiểu Mộng.

Cô kéo rơi dây áo của Cố Hiểu Mộng ra, áo ngủ chậm rãi trượt khỏi thân thể cô ấy.

Lý Ninh Ngọc híp mắt thưởng thức Cố Hiểu Mộng lúc này.

Làn da trắng nõn ửng hồng.
- Em yêu tôi sao?
Lý Ninh Ngọc đè lên người Cố Hiểu Mông, hôn lên môi Cố Hiểu Mộng.

đầu lưỡi làm như vô tình xẹt qua bờ môi của Cố Hiểu Mộng.
- Yêu.
- Yêu bao lâu?
- Đời đời kiếp kiếp.
Lý Ninh Ngọc thấy câu trả lời của Cố Hiểu Mộng đều khiến cô hài lòng, cuối cùng chính thức hôn lên môi Cố Hiểu Mộng.

Đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của Cố Hiểu Mộng, bắt lấy cái lưỡi của Cố Hiểu Mộng, triền miên nhảy múa trong đó.
-------------
Tui: Cảnh báo chương sau bị khóa nha hahaha.

18+ và dụng cụ cái kiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận