- Phu nhân tự dâng đến cửa như vậy.
Ta đây không làm chút gì, không phải là có lỗi với phu nhân sao?
Cố Hiểu Mộng ôm eo Lý Ninh Ngọc, làm cho Lý Ninh Ngọc càng kề sát thân thể mình.
Cố Hiểu Mộng vẫn luôn đè nén dục vọng của mình với Lý Ninh Ngọc.
Từ đầu đến cuối cô cảm thấy mình và Lý Ninh Ngọc còn chưa đến một bước kia.
Lý Ninh Ngọc hẳn là có rất nhiều băn khoăn.
Nếu như lúc này muốn chị ấy, cảm giác như là đang khi dễ chị ấy.
Nhưng mà giờ phút này ôm Lý Ninh Ngọc, cô cảm giác mình rất nhanh sẽ không thể áp chế được con quái thú trong người.
- Đừng làm rộn, mau ăn cơm thôi!
Lý Ninh Ngọc cảm giác được biến hóa sau thân thể của Cố Hiểu Mộng, đưa tay ra véo mũi Cố Hiểu Mộng một cái.
Cố Hiểu Mộng cũng không tiếp tục nháo nữa, hôn Lý Ninh Ngọc một chút rồi buông ra.
Ngoài mặt Lý Ninh Ngọc không có phản ứng gì, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đồng ý cùng một chỗ với Cố Hiểu Mộng, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý cùng Cố Hiểu Mộng làm chuyện kia.
Hai người ăn điểm tâm xong, Cố Hiểu Mộng mang Lý Ninh Ngọc đi dạo HD.
Cố Hiểu Mộng mặc áo khoác màu trắng, đội mũ đeo khẩu trang và mắt kính, gần như che kín toàn thân.
Nhìn lại Lý Ninh Ngọc chỉ mặc áo khoác ngắn, phối một cái quần jean và mang một đôi giày boots Martin.
Phối đồ rất bình thường nhưng liên tục làm đám đàn ông đi đường ngoái đầu nhìn lại.
Dọc đường đi thật nhiều anh trai bị bạn gái hoặc là vợ dạy dỗ một trận.
- Em thật muốn tuyến bố chủ quyền quá đi.
Cố Hiểu Mộng nhỏ giọng nói.
Cô muốn mình giống như những cặp tình nhân bình thường, kéo tay Lý Ninh Ngọc lớn tiếng nói cho tất cả mọi người, người phụ nữ này là của Cố Hiểu Mộng!
- Hiểu Mộng, nếu như có một ngày quan hệ của chúng ta bị mang ra ánh sáng, thì phải làm sao?
Ngắn ngủi hai năm Cố Hiểu Mộng có thể đạt tới thành công như vậy thật không dễ dàng.
Lý Ninh Ngọc không hi vọng bởi vì quan hệ của hai người mà phá hủy tiền đồ của Cố Hiểu Mộng.
- Cứ mắc kệ.
Ai hâm mộ em thì tiếp tục hâm mộ, người nào thích mắng thì cứ để họ mắng.
Dù sao, chỉ cần chị cho phép em sẽ không bao giờ phủ nhận chị là bạn gái em.
Cố Hiểu Mộng gần như không chút do dự, vô cùng khẳng định nói.
Lý Ninh Ngọc cười một tiếng, kéo cánh tay Cố Hiểu Mộng đi về phía trước.
HD rất lớn, hai người họ chị tùy tiện đi dạo, không có mục tiêu.
Hai người đi đến cảnh khu Dân Quốc.
Cố Hiểu Mộng dừng bước.
Thật ra cô luôn có một việc muốn hoàn thành.
Chính là có một ngày cô có thể làm đạo diễn một bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh, cô sẽ mang câu chuyện của mình và Lý Ninh Ngọc kiếp trước dựng thành phim.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì.
Chị Ngọc, nếu như có một ngày em muốn làm đạo diễn, chị có ủng hộ em không?
Cố Hiểu Mộng hỏi Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc sờ đầu Cố Hiểu Mộng một cái.
- Đương nhiên có, bất kể em làm gì tôi đều ủng hộ em.
Em muốn làm gì đều được, tôi vĩnh viễn ở phía sau làm chỗ dựa cho em.
Trong ánh mặt Lý Ninh Ngọc đầy cưng chìu.
Cố Hiểu Mộng thật rất muốn ôm chằm lấy Lý Ninh Ngọc! Nhưng mà cô cứng rắn nhịn được, tiếp tục cùng Lý Ninh Ngọc đi về phía trước.
Dọc theo đường đi Cố Hiểu Mộng đều không bị nhận ra.
Hai người quyết định đi ăn trước, ngay lúc đó bị một người hâm mộ nhận ra được, cô ta hét lên tên Cố Hiểu Mộng.
Lúc này, Lý Ninh Ngọc lặng lẽ thả tay Cố Hiểu Mộng ra, Cố Hiểu Mộng có chút bất mãn nhìn Lý Ninh Ngọc một cái.
Tiếng thét chói tai của cô bé đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cố Hiểu Mộng nhíu mày một cái, hối hận không mang vệ sĩ theo.
Ngày càng nhiều người, rất nhanh vây kín Cố Hiểu Mộng.
Gần như mỗi một người ở đây đều cầm điện thoại di động chụp ảnh.
Lúc Cố Hiểu Mộng vừa định lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ của mình đến, sau lưng xuất hiện bốn người mặc quần áo màu đen, bảo vệ Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ở giữa.
Sau đó từ trong đám người kia mở ra một con đường, hộ tống Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng lên xe.
- Tại sao chị phải buông tay?
Lên xe.
Cố Hiểu Mộng tháo mắt kính, khẩu trang và mũ xuống, xoay người chau mày mặt đầy bất mãn nhìn Lý Ninh Ngọc.
Thật ra Lý Ninh Ngọc cũng không biết tại sao mình phải buông tay.
Khi cô nghe có người gọi tên Cố Hiểu Mộng, thân thể cô theo bản năng buông tay Cố Hiểu Mộng ra.
- Chị Ngọc, chị rất sợ người khác biết quan hệ của chúng ta sao?
Cố Hiểu Mộng vẫn là không có cách nào nổi giận được với Lý Ninh Ngọc, đưa tay ra nắm lấy tay Lý Ninh Ngọc nhẹ giọng nói.
- Bây giờ có chưa phải lúc, Hiểu Mộng à.
Lý Ninh Ngọc xoay tay Cố Hiểu Mộng nắm ngược lại vừa ôn nhu nói.
Cô không muốn bởi vì quan hệ tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng đến Cố Hiểu Mộng.
- Chị Ngọc, vậy chị nói cho em biết, lúc nào mới phải?
Cố Hiểu Mộng hỏi ngược lại Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc trầm mặc, cô cũng không biết lúc nào mới là thời điểm tốt nhất.
Loại quan hệ của hai người họ dường như lúc nào cũng không phải là thời điểm thích hợp.
- Chị là đối với em không có lòng tin hay là đối với tương lai không có lòng tin?
Cố Hiểu Mộng bình tĩnh hỏi, cho dù trong nội tâm đang gào thét cũng không nỡ nói nặng một câu với Lý Ninh Ngọc.
- Tôi không biết...
Lý Ninh Ngọc từ nhỏ đến lớn suy nghĩ rất rõ ràng, biết mục tiêu của mình là gì, biết mình muốn điều gì, nhưng là hết lần này đến lần khác trong chuyện tình cảm cô không biết rốt cuộc cô phải làm sao mới đúng.
- Vậy chúng ta cùng nhau đi tìm đáp án.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc không đành lòng tra hỏi nữa, chỉ có thể lại lần nữa nhân nhượng Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc vùi đầu vào ngực Cố Hiểu Mộng, tay nắm chặt vạt áo Cố Hiểu Mộng.
Hai người được đưa về khách sạn, sau chuyện như vậy cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa.
Hai người trở về phòng khách sạn, Cố Hiểu Mộng phát hiện từ khi về tâm trạng Lý Ninh Ngọc vẫn nặng nề như cũ.
Cố Hiểu Mộng liền nghĩ hết mọi biện pháp chọc Lý Ninh Ngọc vui vẻ.
Cô đem những chuyện vui gặp phải ở trường quay kể hết cho Lý Ninh Ngọc nghe.
Nhưng mà Lý Ninh Ngọc vẫn ưu tư như cũ không vui lên được.
Cố Hiểu Mộng kiếm cớ rời phòng đi ra ngoài một tiếng.
Một tiếng này Lý Ninh Ngọc ở trong phòng một mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ về mấy câu nói của Cố Hiểu Mộng trên xe lúc nãy.
Cô tự hỏi rốt cuộc là không có lòng tin với Cố Hiểu Mộng hay là không có lòng tin với tương lai.
Có lẽ là cả hai, Cố Hiểu Mộng còn quá trẻ, hai mươi mốt tuổi, đời người vừa mới bắt đầu, tình yêu và nhiệt tình của em ấy đối với mình có thể duy trì được bao lâu?
Nếu như không công khai, ngày hai người không còn duyên nợ, liền để cô gánh vác hết tất cả hậu quả, Cố Hiểu Mộng vẫn là Cố Hiểu Mộng, vẫn là đại minh tinh tiền đồ vô hạn.
Cửa phòng bị mở ra, Lý Ninh Ngọc theo bản năng đi ra cửa nhìn một cái, nhất thời ngẩn người.
Ở cửa xuất hiện một người mặt đồ thú bông Doraemon, vụng về đi vào trong sau đó đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, sau đó từ trong túi lấy ra một cái Ipad, trên đó viết.
- Người đẹp, chị không vui sao?
Sau đó ba giây tự động đổi sang một bức ảnh chữ.
- Ta là Cố Hiểu Mộng ngốc nghếch, đến đây để dỗ vợ vui vẻ.
Sau đó lại qua năm giây, bức ảnh chữ lần nữa biến hóa.
- Tên khốn Cố Hiểu Mộng kia nói, nếu như ta không có cách nào dỗ chị vui vẻ cô ta lập tức đem người ta hủy thi diệt tích.
Lần này thời gian dừng lại là hai mươi giây.
- Cho nên, chị đừng tức giận nữa có được hay không?
Sau đó mèo Doraemon ném Ipad lên giường, rồi từ trong túi lớn phía trước bụng lấy ra một bó chín đóa hoa hồng.
Tiếp đến mèo Doraemon quỳ một chân trên đất tay giơ cao bó hồng.
Lý Ninh Ngọc bật cười, nụ cười tự tận đáy lòng.
Sau đó nhận lấy bó hoa rồi kéo chú mèo lên và tháo trùm đầu của chú mèo xuống.
Bên trong quả nhiên là Cố Hiểu Mộng, giờ phút này trên mặt Cố Hiểu Mộng đầy mồ hôi, bộ đồ thú bông này cực kỳ kín hơi.
Cho dù bây giờ nhiệt độ ngoài trời còn chưa phải là rất ấm, Cố Hiểu Mộng cũng bị bộ đồ này làm cho cả người toàn mồ hôi.
Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười chân tâm kia của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng cảm thấy bất luận mình làm gì đều đáng giá.
- Em, cái đồ ngốc nghếch này!
Lý Ninh Ngọc khóc ôm lấy Cố Hiểu Mộng, nhưng vào lúc này Cố Hiểu Mộng lại đẩy Lý Ninh Ngọc ra.
- Trên người em toàn mồ hôi, khó ngửi lắm.
Nước mắt Lý Ninh Ngọc càng tuôn trào mãnh liệt, lớn đến từng tuổi này đây là lần đầu tiên cô khóc lợi hại như vậy! Cô không để ý Cố Hiểu Mộng cự tuyệt một lần nữa ôm chặt lấy Cố Hiểu Mộng.
- Em là muốn dỗ chị vui vẻ, sao chị là khóc rồi?
Cố Hiểu Mộng vỗ vỗ lưng Lý Ninh Ngọc, có hút ảo não nói, mình là chữa tốt thành xấu sao?
- Cố Hiểu Mộng, trên thế giới này còn ai có thể ngốc hơn em không?
Người này dùng một giờ chuẩn bị những thư này, tự làm cho bản thân chật vật khó chịu chỉ là vì muốn dỗ mình vui vẻ.
- Chỉ có chị mới thấy em ngốc.
Cố Hiểu Mộng cười khổ nói, Lý Ninh Ngọc càng ôm Cố Hiểu Mộng chặt hơn.
- Chị Ngọc, khóc sưng mặt sẽ không đẹp nữa, em lại càng đau lòng.
Cố Hiểu Mộng đẩy Lý Ninh Ngọc tách ra khỏi mình, cầm khăn giấy giúp Lý Ninh Ngọc lau nước mắt.
Những thứ vướng mắc trong lòng Lý Ninh Ngọc được Cố Hiểu Mộng làm cho tan thành mây khói.
------
Chủ nhật, Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng đi quay phim.
Cố Hiểu Mộng bảo trợ lý thêm một cái ghế bên cạnh ghế của mình.
Hôm nay quay đa số đều là cảnh diễn cùng với Tô Vũ.
Ánh mắt Tô Vũ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, cô đang suy nghĩ người phụ nữ này có quan hệ gì với Cố Hiểu Mộng? Phải biết Cố Hiểu Mộng không cho phép bất kỳ người nào ngồi bên cạnh cô ấy.
Nhưng người phụ nữ này không những có thể được ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng mà còn cùng Cố Hiểu Mộng nói cười vui vẻ.
Bởi vì cô thất thần nên một cảnh chỉ có mười câu thoại mà phải quay đến mười mấy lần.
Làm cho đạo diễn có chút mất kiên nhẫn.
Cố Hiểu Mộng vỗ vỗ vai Tô Vũ, bảo cô ấy đi nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp.
- Xem ra em rất chiếu cố cô ấy.
Chờ đến lúc Cố Hiểu Mộng nghỉ ngơi Lý Ninh Ngọc có chút ghen tuông nói.
Đều nói Cố Hiểu Mộng ở phim trường từ trước đến giờ đều là không gần người lạ.
Nhưng cô xem ra, Cố Hiểu Mộng ngược lại đối với Tô Vũ là phá lệ chiếu cố.
- Em cũng từng trải qua giai đoạn này nên chỉ là có chút đồng cảm thôi.
Cố Hiểu Mộng lấy bình giữ nhiệt rót cho Lý Ninh Ngọc một ly nước ấm.
Mặc dù trong này có máy điều hòa những vẫn là có chút lạnh.
- Em không cảm thấy ánh mắt Tô Vũ nhìn em so với nhìn người khác là không giống nhau sao?
Lý Ninh Ngọc vừa nói, ánh mắt ngang qua Cố Hiểu Mộng nhìn về phía Tô Vũ.
Mà Tô Vũ cũng đang nhìn về bên này, hai ánh mắt chạm vào nhau trong không trung.
Tô Vũ lập tức cúi đầu xuống tránh ánh mắt của Lý Ninh Ngọc, giả vờ như đang nhìn kịch bản.
- Có không? Em không cảm thấy.
Cố Hiểu Mộng thật không cảm thấy ánh mắt Tô Vũ nhìn mình và nhìn người khác có gì không giống nhau.
Lý Ninh Ngọc cười một tiếng không nói nữa.
Chẳng qua là nụ cười này là cho Cố Hiểu Mộng lạnh sống lưng.
Nghỉ ngơi xong, Tô Vũ không phạm lỗi nữa.
Buổi trưa nghỉ ngơi, đoàn phim mang cơm hộp đặc biệt cho các diễn viên chính, Cố Hiểu Mộng bảo Amy lấy thêm một phần cơm thông thường.
Cố Hiểu Mộng giữ lại hộp cơm thông thường cho mình, đem hộp cơm đặc biệt của đoàn phim cấp đưa cho Lý Ninh Ngọc.
Còn chưa kể, Cố Hiểu Mộng còn đem toàn bộ thịt trong hộp của mình gắp qua cho Lý Ninh Ngọc.
Sau đó liền tự mình ăn vui vẻ đến không thể vui vẻ hơn.
Mà những hành động này của Cố Hiểu Mộng đều lọt vào trong mắt Tô Vũ.
Trong lòng Tô Vũ khổ sở khó chịu, Cố Hiểu Mộng đem tất cả ôn nhu đều cho người phụ nữ bên cạnh kia.
Rốt cuộc cô ấy và người phụ nữ kia có quan hệ gì?
Lúc xế chiều đạo diễn thông báo tạm thời điều chỉnh kế hoạch quay.
Chuyển những cảnh quay ban đầu định quay vào ngày mốt sang hôm nay.
Trong lòng Cố Hiểu Mộng rung lên một chút, đạo diễn muốn quay lại là cảnh Cố Hiểu Mộng và Tô Vũ lăn từ bậc thang trên đại điện xuống.
Cố Hiểu Mộng có một loại cảm giác là ông trời đang chơi cô, cảnh này quay lúc nào không quay lại chọn ngay lúc chị Ngọc ở đây thì quay!
Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc còn có những người khác cùng lên xe đi đến địa điểm mới quay phim.
Cố Hiểu Mộng đang do dự không biết có nên nói cho Lý Ninh Ngọc biết chút nữa mình sẽ quay cảnh đó.
- Chị Ngọc, buổi chiều sẽ quay cảnh lăn từ bậc thang xuống, chị có muốn về khách sạn nghỉ ngơi không?
Cố Hiểu Mộng thận trọng nói.
Cảnh này nếu như quay lúc không có Lý Ninh Ngọc ở đây thì còn có thể nói cho qua chuyện.
Bây giờ ngay lúc Lý Ninh Ngọc ở đây mà quay, không biết được là sẽ làm ngã bao nhiêu bình giấm.
(Ý là ghen á)
- Tại sao tôi phải trở về khách sạn? Em sợ tôi nhìn thấy?
Lý Ninh Ngọc nhướng mày hỏi ngược lại Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng vội vàng không ngừng lắc đầu phủ nhận.
Đến phim trường, Cố Hiểu Mộng đi thay quần áo và trang điểm.
Nội dung quay là quân phản loạn tấn công vào đại điện, Cố Hiểu Mộng diễn vai tướng quân xả thân dẹp loạn bảo vệ nữ đế.
Nữ đế tay trói gà không chặt ở trong hoàng cung hoảng loạn bị phản quân chém bị thương.
Cố Hiểu Mộng một cước đạp bay phản tặc sau đó lao đến ôm nữ đế từ trên bậc thang ở đại điện lăn xuống.
Thật ra nếu như dùng người đóng thế thì chỉ cần quay cảnh đầu tiên và cảnh cuối cùng, những cảnh khác do người đóng thế thực hiện.
Nhưng mà Cố Hiểu Mộng vẫn giữ vững lập trường của mình.
Ít nhất đã có chỉ đạo võ thuật hướng dẫn Cố Hiểu Mộng làm thế nào để đảm bảo khi quay phim không làm mình bị thương.
Đoàn phim cũng trang bị rất nhiều miếng xốp bảo vệ vào áo giáp của Cố Hiểu Mộng.
Cảnh quay được chia thành ba phân đoạn, một phân đoạn năm thước.
Đồng thời đã thực hiện tất cả các biện pháp bảo vệ an toàn.
Cố Hiểu Mộng quay cảnh như vậy, Lý Ninh so với ghen thì là lo lắng nhiều hơn.
Cô vẫn nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng.
Chỉ cần không có máy quay quay đến, ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Hiểu Mộng sẽ cho Lý Ninh Ngọc một nụ cười an tâm.
Cố Hiểu Mộng phi thân ra ngoài ôm lấy Tô Vũ, hai người cùng rơi xuống tấm đệm xanh.
Cảnh này xem như là quay xong.
Cố Hiểu Mộng vừa nghe đạo diễn hô cắt, lặp tức từ trên người Tô Vũ bò dậy, sao đó thuận tay kéo Tô Vũ từ dưới đệm lên.
Đạo diễn gọi Cố Hiểu Mộng và Tô Vũ đến bên cạnh, cùng xem đoạn phát lại trên màn hình giám sát.
Sau đó nói phải quay lại mấy lần nữa.
Vì vậy Cố Hiểu Mộng và Tô Vũ phải quay đi quay lại mười mấy lần mới xong.
Sau cùng chính là cảnh Cố Hiểu Mộng ôm Tô Vũ lăn từ trên bậc thang xuống.
Cố Hiểu Mộng ở trên, Tô Vũ ở dưới, bắt đầu từ từ lăn xuống, như vậy mới đảm bảo hai người không ai bị thương.
Trong quá trình lặn lộn còn cần phải quay cận cảnh đặc tả nét mặt.
Cố Hiểu Mộng một tay cố định eo Tô Vũ, một tay ấn đầu Tô Vũ cho cô ấy gần sát người mình, như vậy lúc lăn xuống sẽ không bị vạ vào đầu.
Cho đến bây giờ Tô Vũ cũng chưa từng hạnh phúc như vậy.
Cảnh cô hi vọng nhất cuối cùng cũng được quay.
Bởi vì cô biết chỉ cần đạo diễn hô cắt, Cố Hiểu Mộng sẽ lập tức đứng dậy rời đi.
Tay Cố Hiểu Mộng bị góc bậc thang làm trầy.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế, nhân viên y tế giúp cô kiểm tra vết thương một chút.
- Có đau không?
Lý Ninh Ngọc đau lòng nhìn Cố Hiểu Mộng, đôi tay xinh đẹp như vậy ngàn vạn lần đừng để lại sẹo.
- Vết thương nhỏ thôi mà, vết thương nghiêm trọng hơn gấp mười lần em cũng từng bị rồi.
Không có chuyện gì đâu, chị đừng lo cho