Ngọc Cầm Cố Túng


Lại là tui đặt tên chương nha :3
---------------------------------------------------
- Em có chuyện muốn nói với chị!
Tô Vũ làm bộ dáng muốn đi vào phòng, Cố Hiểu Mộng trực tiếp đưa tay chống trên cửa không để cho cô ta đi về trước.
- Có gì thì nói ở đây, không cần phải vào phòng.
- Chị chắc chắn là muốn để tôi ở đây nói chuyện quan hệ của chị và Lý Ninh Ngọc sao?
Tô Vũ đến gần Cố Hiểu Mộng, âm thanh rất nhỏ nhưng tràn đầy giọng điệu uy hiếp.

Cố Hiểu Mộng nghe xong hừ một tiếng, dùng một tay để lên vai Tô Vũ, đẩy cô ta về sau hai bước.
- Tôi chỉ mong cả thế giới đều biết người phụ nữ xinh đẹp ưu tú như vậy là người của tôi, cho nên cô muốn nói gì thì nói đi.
Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa phủi phủi bàn tay mà mình vừa đặt lên vai Tô Vũ, dù căn bản là không có bụi bẩn.
- Chị không sợ người khác biết, còn cô ta thì sao? Theo như em được biết bây giờ trong tay cô ta có một công trình lớn, xây dựng khuôn viên cho một bệnh viện nào đó.

Nếu như quan hệ của chị và cô ta bị lôi ra ánh sáng, công ty cô ta sẽ bị tai tiếng, chị không sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ta sao?
Tô Vũ không có tiếp tục đi về phía trước, nhưng vẫn đứng đó uy hiếp Cố Hiểu Mộng.

Cô biết Cố Hiểu Mộng không sợ mình uy hiếp, nhưng cô không tin rằng mình dùng Lý Ninh Ngọc uy hiếp, cô ấy sẽ không có chút dao động nào.
Cố Hiểu Mộng do dự, đúng là cô có thể mặt kệ chuyện này bị lộ ra ảnh hưởng đến mình như thế nào, nhưng không thể để bất kỳ ảnh hưởng gì đến Lý Ninh Ngọc.
- Tô tiểu thư thật sự là dụng tâm lương khổ, bất quá, tôi thích nam hay nữ đối với chất lượng công trình hình như là không có quan hệ nhỉ?
(Chú thích của tui: Dụng tâm lương khổ là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)
Cùng với âm thanh lanh lảnh của giày cao gót, giọng nói Lý Ninh Ngọc từ xa đến gần.

Thật ra cô đã đến được một lúc nhưng chính là muốn nghe xem Tô Vũ muốn nói gì và muốn làm gì với Cố Hiểu Mộng!

- Lý Ninh Ngọc? Tại sao cô lại ở đây?
Lý Ninh Ngọc xuất hiện chắc chắn là nằm ngoài kế hoạch của Tô Vũ.

Sự xuất hiện của Lý Ninh Ngọc cũng hoàn toàn nói lên rằng tất cả kế hoạch hôm nay của cô đều thất bại.
- Tại sao tôi lại không thể ở đây?
Lý Ninh Ngọc nhướng mày nhìn vẻ mặt cảm thấy bị thất bại của Tô Vũ, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, ở ngay trước mặt Tô Vũ hôn Cố Hiểu Mộng một cái.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy choáng váng, chuyện này có phải là quá nhanh không? Đây là tình huống gì? Tại sao Lý Ninh Ngọc lại ở đây?
- Tô tiểu thư, cô còn trẻ tương lai rực rỡ, không cần phải ở đây dây dưa với người không thương mình rồi tự chuốc lấy khổ.
Bây giờ Lý Ninh Ngọc ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng, kéo tay Cố Hiểu Mộng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
- Các cô sẽ thân bại danh liệt!
Tô Vũ tức giận lùi về sau hai bước gào thét, sau đó xoay người chạy đi.

Ồn ào như vậy làm cho rất nhiều khách ở phòng khác mở cửa ra xem thử.

Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, sau đó buông tay Cố Hiểu Mộng ra quay sang véo vành tai Cố Hiểu Mộng kéo vào phòng.
- Vợ...!đau...!chị nhẹ một chút.
Lý Ninh Ngọc thật sự ra tay tàn nhẫn, làm tai Cố Hiểu Mộng đỏ cả lên.

Kéo Cố Hiểu Mộng vào phòng sau đó đóng mạnh cửa lại.

Cố Hiểu Mộng có đau nữa cũng không dám kêu, chỉ có thể nhịn.
- Còn biết đau?
Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ đau đớn của Cố Hiểu Mộng có chút đau lòng, buông lỏng lực trên tay.


Nhưng vẫn kéo vành tai Cố Hiểu Mộng đi đến bên cạnh giường mới buông ra.
Cố Hiểu Mộng nào dám ngồi lên giường, chỉ có thể giống như một chú cún tội nghiệp bị chủ nhân vứt bỏ, ngồi xổm ở bên chân Lý Ninh Ngọc, hai tay đặt trên đầu gối Lý Ninh Ngọc, ngẩng đầu đáng thương nhìn Lý Ninh Ngọc.
- Em còn nhớ tôi đã nói gì lúc em chuẩn bị lên máy bay không?
Lý Ninh Ngọc hai tay khoanh trước ngực chau mày mặt đầy khó chịu nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng.

Trong mắt Cố Hiểu Mộng đây thật sự là cái nhìn chết chóc! Trong lòng có chút thấp thỏm nên càng thêm không dám nhìn đến Lý Ninh Ngọc nữa.
- Nhớ...
Cố Hiểu Mộng cúi đầu, khúm núm đấm chân cho Lý Ninh Ngọc.

Trên người Lý Ninh Ngọc còn đang mặc quần áo công sở, không mang theo hành lý, lại trễ như vậy mà còn đến đây.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng len lén suy đoán, câu trả lời chỉ có một chính là đoạn ghi hình làm cô lo lắng kia đã bị Lý Ninh Ngọc nhìn thấy.

Cho nên cô ấy ngay cả quần áo còn chưa thay đã trực tiếp đến XG, sau đó nhìn thấy cảnh tượng phát sinh ngoài cửa như thêm dầu vào lửa...
- Vậy em có gì muốn giải thích không?
Lý Ninh Ngọc vốn muốn tiếp tục véo tai Cố Hiểu Mộng, nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ thẩm kia thì không nỡ.
- Em...!chẳng qua là...!không muốn để cho cô ta khó xử ở trước mặt nhiều người, cho nên mới không đẩy ra...!Vợ...!Em sai rồi.
Cố Hiểu Mộng trực tiếp quỳ xuống, Tự nắm vành tai mình cúi đầu chân thành nhận lỗi.
- Em...!haizz.
Lý Ninh Ngọc cùng không biết phải nói gì với Cố Hiểu Mộng, rõ ràng lúc nhìn thấy video đó nổi cơn tam bành cái gì cũng không quan tâm mua vé máy bay lập tức bay đến.


Nhưng trên đường đi cũng tỉnh táo không ít, xác thực có chút chuyện bé xé ra to.

Mấy năm nay Cố Hiểu Mộng ở trong phim ảnh hay những buổi trao giải cũng bị không ít người ôm.

Tại sao mình cũng không để tâm mà chỉ để ý Tô Vũ ôm?
Bất quá cô vẫn cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn, nếu không tối nay không biết chừng sẽ phải sinh chuyện gì.
- Tối nay nếu như tôi không đến, em có phải là sẽ để cô ta tiến vào không?
Lý Ninh Ngọc đứng lên tìm một vòng trong phòng, sau cùng lấy một cái điều khiển tivi, mở tivi lên tùy tiện tìm một kênh, sau đó đưa điều khiển tivi cho Cố Hiểu Mộng.
- Đặt ở dưới đầu gối, không được để cho chuyển sang kênh khác.
Cố Hiểu Mộng nhìn điểu khiển tivi khóc không ra nước mắt, thà là bị đánh mấy cái còn hơn phải quỳ trên điều khiển tivi như vậy, còn không được chạm vào nó, đây là quỳ không khí mà! Nếu như bình thường cô chắc chắn là cự tuyệt, nhưng giờ phút này cô làm sao dám nói không chứ! Ủy khuất cầm lấy điều khiển tivi đặt lên sàn, sau đó giữ tư thế quỳ phía trên, không để đầu gối chạm vào cái điểu khiển.
- Em làm sao có thể để cô ta vào chứ?
Cố Hiểu Mộng vội vàng phản bác, cho dù lúc đó cô thật là đã buông lỏng nhưng bây giờ cũng không thể thừa nhận, nếu không cô sẽ càng chết thê thảm hơn!
- Nhưng mà người nào đó trong lúc bị uy hiếp lại im lặng.
Lý Ninh Ngọc tiếp tục ngồi ở mép giường thẩm vấn Cố Hiểu Mộng.

Bây giờ cả người Cố Hiểu Mộng đều đang run, bởi vì chân sắp không chịu được sức nặng của cơ thể.
- Vợ, lúc đó im lặng không phải vì em dao động, em là đang nghĩ xem phải mắng cô ta thế nào.
Cố Hiểu Mộng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc hình phạt vô nhân đạo này.

Cô thà là úp mặt vào tường suy nghĩ cả đêm cũng không muốn quỳ như thế này một giây nào nữa.
- Phải không? Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm rồi sao?
Lý Ninh Ngọc phát hiện Cố Hiểu Mộng sắp không chịu nổi cho nên cố ý đứng lên rời khỏi giường.

Cố Hiểu Mộng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đem điều khiển tivi dời sang bên cạnh một chút, để cho đầu gối mình có thể trực tiếp quỳ xuống đất.
- Đúng đúng đúng, vợ nhìn nhầm rồi.

Em là sao có thể, cũng không dám để cô ta vào phòng! Em là hoa có chủ, làm sao có thể để người phụ nữ khác bước vào phòng mình nửa bước chứ!

Cố Hiểu Mộng lặng lẽ xoa xoa chân mình, trong đầu nghĩ, chị Ngọc nhà mình là học trò này từ ai đây! Đừng để cho cô biết được, nếu không cô sẽ không tha cho người đó.
- Cố Hiểu Mộng, em nghe cho kỹ đây, chỉ cần em không sợ chuyện của chúng ta bị mang ra ánh sáng thì tôi cũng không sợ.

Tôi là một doanh nhân, quan hệ của chúng ta sẽ không tạo cho tôi bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào.

Thứ nhất, công ty tôi không phải là công ty niêm yết, không bị ảnh hưởng bởi thị trường chứng khoán.

Thứ hai, tôi làm chuyên ngành xây dựng, tôi thích ai cũng sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng công trình của tôi.

Những người đó cũng sẽ không vì kỳ thị xu hướng tính dục của tôi mà không hợp tác với tôi nữa.

Cho nên tôi không phải là điểm yếu của em, không ai có thể dùng tôi để uy hiếp em!
Lý Ninh Ngọc đi đến sau lưng Cố Hiểu Mộng, đưa tay kéo Cố Hiểu Mộng đứng lên, vẫn là không nhẫn tâm nhìn cô ấy bị giày vò.
- Tôi luôn nói chưa phải lúc công khai quan hệ của chúng ta là bởi vì sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu, em còn tương lai phía trước, tôi không muốn bởi vì tình cảm riêng tư mà phá hủy tiền đồ của em.
Lý Ninh Ngọc ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Hiểu Mộng nói.

Cô cảm thấy mấy lời này hôm nay nên nói ra.
- Bất quá, bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu như em muốn come out thì có thể đi tuyến bố ngay! Cùng lắm tôi nuôi em cả đời, dù sao tiền tôi kiếm được đều là của em.
Cho đến bây giờ Lý Ninh Ngọc chưa từng nói những lời này, không phải là lời tỏ tình nhưng làm cho mắt Cố Hiểu Mộng đỏ lên.
- Chị Ngọc...
Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc, xem bộ quần áo mấy chục nghìn tệ của Lý Ninh Ngọc như giấy vệ sinh, nước mắt nước mũi đều dụi lên đó.
- Thật là thích khóc.
Lý Ninh Ngọc sờ đầu Cố Hiểu Mộng bất đắc dĩ nói, đối với hành động của Cố Hiểu Mộng cũng không ngăn cản, mặc cho cô ấy làm hỏng quần áo mình.
-----------------------------------
Tự nhiên đến chỗ Công ty nêm yết cái nhớ nghề ghê...haizzz...
Mà chị Ngọc học ở đâu cái trò này thiệt là thú dịiii


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận