Ngọc Cầm Cố Túng


...Nghe ấm đôi bờ vai run run đôi bàn tay
Nắng ơi tới đây chơi khách quý ghé thăm chiều nay
Nghe có tiếng chim ca véo von sau mưa rào
Nghe tim ta thổn thức như thuở ngô nghê ngày nào...
(Ghé thăm - Đen Vâu ft JGKiD, Kimmese, Linh Cáo)
**Tên chương  gốc do tác giả đặt là "Tham ban" (探班) : một đoàn làm phim nào đó đang quay phim và những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm, hoặc xem buổi biểu diễn hoặc sản xuất của họ.
----------------------------------------------------
Trước đây cô đến nơi này là để cúng bái và hoài niệm.

Còn hôm nay, cô đến đây để từ biệt, từ biệt quá khứ đau khổ kiếp trước của các cô. 
Cố Hiểu Mộng đến Tây Hồ, một mình đi dạo dưới cơn mưa phùn không dứt của Hàng Châu.

Rất nhiều người phát hiện ra Cố Hiểu Mộng, cho dù cô đã mang khẩu trang che kín mũi miệng.

Không còn cách nào, bây giờ cô đã quá nổi tiếng, không mấy người không nhận ra cô.

Cố Hiểu Mộng hoàn toàn xem tất cả mọi người như không khí.

Cô sống trong thế giới của riêng cô, chậm bước dạo Tây Hồ.

Mỗi một bước đi là từ biệt quá khứ, cũng là nghênh đón cuộc sống mới. 
Mười phút sau, video ngắn quay lại cảnh cô đi dạo đã được tải lên tất cả các ứng dụng.

Có người khen cô chân thật, có người nghi ngờ liệu đây có phải là Cố Hiểu Mộng hay không.

Càng nói càng phóng đại, đủ loại âm thanh.

Nhưng Cố Hiểu Mộng không hề quan tâm người khác bình luận cô thế nào.

Nếu như nước bọt thật sự có thể dìm chết người, cô đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. 
Di động trong túi reo không ngừng.

Cố Hiểu Mộng lấy ra, nhìn màn hình hiện thị, không ngoài dự đoán của cô, là người đại diện gọi. 
- Bà cô nhỏ của tôi! Có hai ngày để nghỉ ngơi, cô ở khách sạn ngủ không được sao? Còn chạy đến Hàng Châu đi dạo trong mưa làm gì? 
Điện thoại vừa kết nối, còn không chờ Cố Hiểu Mộng mở miệng, đầu dây bên kia Amy đã gào thét trước.

Cố Hiểu Mộng đưa điện thoại ra xa, chờ ba phút, đoán chừng Amy đã mắng xong rồi mới đem điện thoại để lại bên tai. 
- Chẳng qua tôi là tới đây giải sầu một chút thôi.

Vả lại, tôi chỉ ở chỗ này đi dạo cũng đâu có làm gì.

Cô gấp cái gì? 
Cố Hiểu Mộng đảo mắt một cái, giọng không kiên nhẫn nói.

Cô cảm thấy Amy có lúc quản lý nàng quá rộng, trong thời gian làm việc quản lý cô không nói.

Bây giờ không có việc, đang lúc nghỉ ngơi cũng quản cô.

Chuyện này làm cho Cố Hiểu Mộng rất bất mãn. 
- Cô! Cô thật là không có gánh nặng thần tượng! Cô xem xem người ta đang nói gì cô trên mạng, có người còn đồn đoán rằng cô thất tình muốn nhảy xuống Tây Hồ tự tử kìa!

(***Chú thích của tui: Gánh nặng thần tượng là một từ thông dụng trên internet, thường dùng để chỉ những đặc điểm của thần tượng như xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, tiên phong và cư xử hợp thời trang, nhưng rất khó để đưa thần tượng vào các chương trình hoặc buổi biểu diễn.

Với những đặc điểm này, tương tác bình thường giữa mọi người bị cản trở, khiến thần tượng đứng trên đỉnh cao, bị tách biệt với công chúng, dễ nảy sinh cảm giác xa cách - Theo Baidu) 
Amy bị Cố Hiểu Mộng chọc cho tức muốn nghẹn họng.

Thật lâu mới nghiến răng nói tiếp.

Điện thoại công việc của cô sắp bị đám nhà báo kia gọi cháy máy.

Ai cũng hỏi cô tại sao Cố Hiểu Mộng thất hồn lạc phách xuất hiện ở Tây Hồ? trời mưa còn không che dù? Những ký giả này tự bịa ra đủ loại câu chuyện, mỗi một người lại càng quá đáng hơn. 
- Được rồi, được rồi, bọn nói gì thì cứ để cho bọn họ nói.

Tôi đi thay quần áo trước rồi trực tiếp lên máy bay về thành phố B, được chưa? 
Cố Hiểu Mộng không muốn tiếp tục nghe Amy nói nữa.

Suy cho cùng, đây là mớ hỗn độn tự cô gây ra.

Cho nên Cố Hiểu Mộng lựa chọn quay về chờ mọi chuyện lắng xuống.

Dù sao lần này đến Hàng Châu những việc cần làm cũng đã làm, đến lúc nên trở về rồi. 
Amy để điện thoại xuống thở dài bất lực.

Quản lý một nghệ sĩ quá cá tính không chịu nghe lời đúng là thật nhức đầu. 
Cố Hiểu Mộng ở trong nhà vệ sinh gần đó thay quần áo sạch sẽ, sau đó trực tiếp đón xe đến sân bay. 
-----????????????-----
Trở lại thành phố B, vừa mới đến lối ra đã nhìn thấy Amy mặt lạnh băng đứng chờ cô.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng kêu rên một tiếng.

Xem ra đoạn đường về nhà này không thể thiếu tiếng lải nhải.

Cố Hiểu Mộng không chào Amy mà cúi đầu bước nhanh ra cửa sân bay.

Giống như trước giờ, một chiếc Limousine đã đậu sẵn ở đó. 
Cố Hiểu Mộng lên xe giả vờ ngủ.

Nhưng vẫn là không thể tránh được Amy lải nhải.

Amy nói một tràng mà Cố Hiểu Mộng cũng không nghe lọt tai. 
- Hợp đồng đại diện phát ngôn cho Tập đoàn Thượng Ngọc tôi đã lấy được cho cô rồi. 
Amy lải nhải đủ rồi, không tiếp tục nói nữa.

Cô biết dọc đường mình nói nhiều như vậy thì bà cô nhỏ bên cạnh cũng không nghe lọt câu nào. 
- Ừm, tôi biết rồi, cám ơn cô. 
Cố Hiểu Mộng không có mở mắt, nhưng lễ phép nói cám ơn.

Amy liếc cô một cái, trong lòng nghĩ nếu như cô thật lòng cám ơn tôi thì đãi tôi ăn một bữa là được rồi!
-----????????????----
Cố Hiểu Mộng luôn luôn từ chối làm người phát ngôn, bây giờ phá lệ chấp nhận.


Tin tức này tung ra chưa đầy năm phút đã lên Hotsearch.

Tập đoàn Thượng Ngọc cũng được nhắc đến nhiều hơn.

Mọi người bắt đầu chú ý đến thị trường mua bán bất động sản. 
Cố Hiểu Mộng đang quay hình quảng cáo.

Cô mặc váy đỏ, dẫn một chú chó đi dạo dưới tán cây, ánh mặt trời xuyên qua kẻ lá in bóng lên khuôn mặt Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng mỉm cười, nâng tay lên che ánh mặt trời, đầu khẽ nâng lên, nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn bầu trời qua kẻ tay. 
Đạo diễn theo dõi màn hình, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: Đây thật sự là con cưng của ông trời, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mỹ như vậy.

Anh ta cảm thấy không cần xử lý hậu kỳ cũng có thể xuất ra. 
- Tiến độ thế nào rồi? 
Một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo từ phía sau vang lên.

Đạo diễn ngẩng đầu lên nhìn Lý Ninh Ngọc đang đứng phía sau.

Đạo diễn lập tức đứng lên đem đồ uống đưa cho Lý Ninh Ngọc. 
 - Tiến độ rất tốt, còn vài cảnh nữa.

Ước chừng ngày mốt có thể hoàn thành. 
Đạo diễn cười nói.

Lý Ninh Ngọc nhìn vào màn hình, trong đầu nghĩ, Cố Hiểu Mộng này thật sự là đặc biệt yêu thích màu đỏ. 
- Nghe nói, Cố Hiểu Mộng còn có một biệt danh là Cố "Nhất Điều".

Hai năm nay, đã quay qua rất nhiều phim nhưng cho đến bây giờ không có một lần nào bởi vì cô ấy mà phải NG.

Hiện giờ, diễn viên ưu tú như vậy không nhiều lắm.

Lý tổng chọn nàng làm người phát ngôn, thật là tinh mắt! 
 (***Chú thích của tui: 
- Nhất Điều: một cái.
- NG: thuật ngữ dùng khi quay truyền hình và phim điện ảnh, chỉ cảnh quay không đạt yêu cầu của đạo diễn, phải làm lại.

NG sẽ gây tổn thất cho ê-kíp, cần hạn chế tối đa - Theo Baidu.

Chỗ này tác giả viết là NG nên tui để như vậy luôn, cho có cảm giác người trong nghề á) 
Đạo diễn thấy Lý Ninh Ngọc biểu hiện ý hài lòng cho nên cả đoạn đều khen cả Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng. 
- Nghỉ một chút đi.

Tôi mua trà sữa cho mọi người! 
Một lúc sau Lý Ninh Ngọc mới không nhìn vào màn hình nữa nói.

Thật ra ứng viên ban đầu Lý Ninh Ngọc chọn cũng không phải là Cố Hiểu Mộng.

Nhưng tiệc rượu hôm đó làm Lý Ninh Ngọc thay đổi chủ ý.


Cô cảm thấy Cố Hiểu Mộng có lẽ thích hợp làm đại diện phát ngôn cho dự án biệt thự của cô hơn.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Nịnh Ngọc, xem như nếu không uống trà sữa thì trong lòng cũng ngọt vô cùng.

(Ủa chị???)
- Vất vả rồi, uống chút nước đi.

Amy nói cô không thích uống trà sữa nên đặc biệt mua cho cô trà chanh mật ong.

(Ủa chị tìm hiểu cái này chi vậy chị??)
Lý Ninh Ngọc tự chọn một ly trà chanh từ trong túi đựng trà sữa rồi đưa cho Cố Hiểu Mộng. 
- Cám ơn chị Ngọc. 
Cố Hiểu Mộng đem ly trà chanh nắm trong lòng bàn tay, lại có một cảm giác không nỡ uống.

Đây là món quà đầu tiên mà kiếp này chị Ngọc đưa cho cô.

Cô thậm chí nghĩ, muốn mang về nhà trưng trên tủ đầu giường, mỗi ngày đều ngắm nó. (???!!!!)
- Người đại diện và trợ lý của cô đâu? 
Lý Ninh Ngọc phát hiện trên mặt Cố Hiểu Mộng bởi vì nóng mà đổ mồ hôi.

Lý Ninh Ngọc nhìn trái nhìn phải, phát hiện ngoài trừ nhân viên không có người nào khác. 
- Amy có việc khác phải làm, còn trợ lý tôi đang cho nghỉ rồi, bọn họ đi theo tôi thật phiền phức. 
Cố Hiểu Mộng đem ống hút cấm vào ly nước.

Ngồi ở một bên ghế, chậm rãi uống.

Cô không thích người khác đi theo mình, cảm giác như bị giám sát vậy. 
- Cô không có thể giống ngôi sao một chút sao? 
Lý Ninh Ngọc đem khăn tay của cô đưa cho Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu lên, tươi cười như hoa nhìn Lý Ninh Ngọc. 
- Chị xem, tay tôi đang bận cầm ly trà chanh rồi.

Chị Ngọc lau giúp tôi được không? 

(Chính là cái vẻ mặt này!!!)
Cái này là được voi đòi tiên? Cố Hiểu Mộng còn nói như thật có lý.

Vậy mà, Lý Ninh Ngọc thật sự khom người, cẩn thận giúp Cố Hiểu Mộng lau mồ hôi trên mặt.

Cố Hiểu Mộng hoàn toàn ngây người, cô chẳng qua là nói đùa.

Khoảng cách gần như vậy, Lý Ninh Ngọc nhìn ra Cố Hiểu Mộng ngay cả phấn nền cũng không đánh, chỉ đơn giản là chuốt mascara và đánh phấn mắt.

Làn da trắng mịn, căng bóng như lòng trắng trứng.

Gương mặt tươi trẻ, tràn đầy sức sống như ánh mặt trời. 
Thật ra hôm nay Lý Ninh Ngọc căn bản không cần phải đến.

Chẳng qua chỉ là một buổi quay hình quảng cáo thôi.

Nhưng cô đã đến, chỉ là muốn gặp Cố Hiểu Mộng một chút.

Sau lần gặp Cố Hiểu Mộng hôm trước, cô thường xuyên không ý thức được mà nhớ đến cô ấy.

Cảm giác đối với Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc không thể lý giải được là gì.

Cô chỉ cảm thấy rất quen thuộc và muốn bảo vệ cô ấy.

- Chị Ngọc, chị thật đẹp! 
Cố Hiểu Mộng nhìn chăm chăm.

Lý Ninh Ngọc chính là Lý Ninh Ngọc.

Cho dù chị ấy đã đầu thai kiếp khác, nhưng vẫn không có gì thay đổi, vẫn là chị Ngọc của cô.
- Tôi biết.
Lý Ninh Ngọc hoàn hồn, đứng lên, đem khăn giấy đang cầm đặt lên tay Cố Hiểu Mộng, để cô ấy tự lau.

Cố Hiểu Mộng cười, chị Ngọc của cô vẫn luôn tự tin như vậy.
Nghỉ ngơi được một lát, thợ trang điểm đến trang điểm lại cho Cố Hiểu Mộng, rồi tiếp tục quay quảng cáo.

Sau khi quay ngoại cảnh, tiếp theo là quay cảnh trong phòng.

Cố Hiểu Mộng mặt bộ đồ ngủ mà đỏ, nằm ngủ trên giường, đắp chiếc chăn màu trắng.

Tia nắng len qua khe hở của rèm cửa sổ xuyên vào phòng, ánh sáng mặt trời ấm áp loang chiếu khuôn mặt Cố Hiểu Mộng.

Ống kính từ từ đưa lại gần.

Qua màn hình, Lý Ninh Ngọc quan sát thấy cả lông tơ trên mặt Cố Hiểu Mộng.

Thật giống như người đẹp ngủ trong rừng.
----------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đây là bộ đồng nhân ý nghĩa đầu tiên mà ta nghiêm túc viết.

Bởi vì ta tự thấy mình viết đồng nhân không tốt.

Có vài người nghĩ, đồng nhân chẳng qua là mượn tên nhân vật chính trong phim điện ảnh, phim truyền hình hoặc tiểu thuyết để viết thì gọi là đồng nhân.

Nhưng ta hiểu đồng nhân không phải như vậy.

Không phải chỉ dùng tên, mà nhân vật ta viết phải sao cho gần với nhân vật trong phim nhất.

Khung sườn, tên nhân vật, tính cách nhân vật đều là cố định.

Thật quá khó để viết câu chuyện mà phải theo những điều kiện đã được thiết lập sẵn này.

Quá khó để ta viết câu chuyện của riêng mình, mà người đọc cảm thấy thích nó.

Là một tác giả Tấn Giang, hành văn tầm thường, logic tầm thường.

Nhưng lần này, ta "biết rõ trên núi có hổ mà đi về hướng núi".

Bắt đầu viết đồng nhân Phong thanh là thử thách rất lớn, nhưng ta sẽ cố gắng.

Hi vọng mọi người thích thì tiếp tục like, còn không thích thì cũng xin mắng nhẹ một chút.

Cám ơn!
(*** Chú thích của tui: "Biết rõ trên núi có hổ mà đi về hướng núi" là một câu tục ngữ.

Ý nghĩa là biết trên núi có hổ, nhưng vẫn muốn lên núi.

Mô tả quyết định bạn mà biết là nguy hiểm hay sai lầm nhưng bạn muốn tiếp tục thực hiện nó.

Câu tục ngữ này xuất phát từ chương thứ hai mươi ba trong  tác phẩm "Thủy hử" của nhà văn Thi Nại Am).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận