- Anh muốn làm gì?
Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống nhìn cổ tay mình đang bị nắm, mặt đầy chán ghét nhìn người đàn ông đối diện.
Người đàn ông tiến về trước hai bước đến gần Cố Hiểu Mộng.
- Trước mặt nhiều người như vậy tôi có thể làm gì cô chứ? Tôi chỉ muốn nói một câu tạm biệt với cô thôi.
Người đàn ông nói xong buông tay Cố Hiểu Mộng ra, xoay người rời đi.
Cố Hiểu Mộng lấy khăn ướt từ trong túi xách ra, cố sức chà sạch cổ tay, sau đó vứt khăn ướt vào thùng rác.
Nếu như có thể, cô thật sự càng muốn vứt tên đàn ông đó vào thùng rác.
Rác rưởi thì nên nằm trong thùng rác.
Amy đi tới hỏi Cố Hiểu Mộng có chuyện gì xảy ra, Cố Hiểu Mộng khịt mũi một cái.
- Không có gì, chỉ là một tên thần kinh.
Cố Hiểu Mộng xem như gặp một tên say rượu làm loạn, cực kỳ chán ghét mắng một câu.
- Vậy chúng ta đi thôi, trở về ngủ sớm một chút.
Ngày mai bay chuyến bay sớm nhất trở về thành phố B.
Amy vỗ vai Cố Hiểu Mộng một cái, hai người ra khỏi nhà hàng ngồi xe trở về khách sạn.
Đối với chuyện có thể lập tức trở về thành phố B làm cho Cố Hiểu Mộng cực kỳ phấn khích, phấn khích đến độ mất ngủ.
Cố Hiểu Mộng cầm điện thoại mở Wechat của Lý Ninh Ngọc nhìn ngẩn ngơ, trong lòng đang do dự không biết có nên báo cho Lý Ninh Ngọc biết ngày mai mình sẽ trở về hay không.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt.
Cuối cùng Cố Hiểu Mộng vẫn để điện thoại xuống.
Lúc này chắc Lý Ninh Ngọc đã nghỉ ngơi rồi.
Hơn nữa, hiện giờ các cô chỉ mới quen biết không bao lâu, dường như chưa đến mức có thể chia sẽ lịch trình với nhau.
-------
Ngày hôm sau, bọn họ mới vừa xuống máy bay đã bị một đám phóng viên bao vây.
Đoàn đội của Cố Hiểu Mộng có thể hình dung là nửa bước khó đi.
Ống kính nhắm ngay vào Cố Hiểu Mộng.
Phóng viên mỗi người một câu, không ai chịu thua ai.
Thật lâu Cố Hiểu Mộng cũng không nghe ra bọn họ hỏi nội dung gì.
Cho nên Cố Hiểu Mộng một đường im lặng cho đến khi an ninh sân bay chạy đến.
Bọn họ tách phóng viên ra, hộ tống Cố Hiểu Mộng rời đi.
Sau đó không chỉ có phóng viên, còn có người hâm mộ của cô và cả người hâm mộ của Trịnh Vũ.
Người hâm mộ của cô thì hô khẩu hiệu ủng hộ còn những người khác thì mắng cô không biết xấu hổ.
Cuối cùng hai bên còn đánh nhau, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Cố Hiểu Mộng được đưa lên xe Limousine, cả đoàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Amy lấy điện thoại ra kiểm tra tin tức giải trí mới nhất, tình huống hôm nay không đúng lắm.
Amy mở Weibo ra, Cố Hiểu Mộng lại chiếm Hotsearch.
Cố Hiểu Mộng và Trịnh Vũ phim giả tình thật? Sau tiệc đóng máy không nỡ chia lìa, ôm hôn tạm biệt.
Nhìn tựa đề cũng đủ thu hút người xem mà phía dưới còn có hình chụp lén rất chân thật.
Tối qua, lúc Trịnh Vũ đang đến gần Cố Hiểu Mộng nói chuyện, phòng viên liền ấn chụp, nhìn trong hình rất giống như là Trịnh Vũ và Cô Hiểu Mộng hôn nhau.
Weibo của Cố Hiểu Mộng bị công kích.
Người hâm mộ của cô và người hâm mộ của Trịnh Vũ xé nhau.
Thậm chí bên dưới còn có rất nhiều bình luận thô tục.
Người hâm mộ Cố Hiểu Mộng nói Trịnh Vũ muốn cọ nhiệt, vì nổi tiếng ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Người hâm mộ Trịnh Vũ mắng Cố Hiểu Mộng là hồ ly tinh không biết xấu hổ quyến rũ Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ cũng đăng một tin Weibo.
Nội dung là Cố Hiểu Mộng là một diễn viên ưu tú, cùng cô hợp tác rất vui vẻ! Rất mong chờ ngày công chiếu.
Phía dưới còn có hình hai nhân vật trong phim, trong hình hai người mặt đồng phục học sinh ngồi tựa lưng trên sân thượng, nhìn xa xăm.
- CMN! Thằng nhóc này muốn nổi tiếng đến điên rồi sao?
Sau khi xem xong tin tức Amy tức giận mắng một tiếng.
Cố Hiểu Mộng ngạc nhiên quay đầu nhìn Amy một cái, lần đầu tiên cô thấy cô ấy nói những lời thô tục như vậy.
Cố Hiểu Mộng cầm điện thoại đăng một tin lên Weibo của mình.
Cô viết một câu, nội dung là mọi người giải tán đi.
Kèm theo là một gói biểu tượng cảm xúc, hình động một con chó mặt đầy ghê tởm nhìn một người đàn ông.
Cố Hiểu Mộng ẩn ý rằng Trịnh Vũ này cả chó cũng chê, cho nên cô không thể nào cùng Trịnh Vũ có quan hệ gì.
Sau khi Cố Hiểu Mộng đăng lên, cộng đồng mạng càng xôn xao, nhất là người hâm mộ của Trịnh Vũ.
(Lầy quá chị ơi!!!)
- Cô cố ý?
Amy chớp mắt nhìn Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng cười một tiếng.
- Hắn ta làm nhiều chuyện như vậy không phải là muốn nổi tiếng sao? Tôi giúp hắn.
Cố Hiểu Mộng chỉ phóng hỏa không quan tâm đến ngọn lửa cháy thế nào.
Chuyện Cố Hiểu Mộng chuyển nhà phóng viên không biết, cho nên phần lớn phóng viên chặn trước căn biệt thự trước đây của Cố Hiểu Mộng, chờ Cố Hiểu Mộng về.
Sau khi chắc chắn rằng đã bỏ xa tất cả phóng viên, Cố Hiểu Mộng mới để cho tài xế đưa mình về nhà.
Cố Hiểu Mộng không để trợ lý để mình lên lầu mà tự mình xách hành lý đi lên.
Cố Hiểu Mộng ra khỏi thang máy, theo bản năng quay đầu nhìn sang cửa nhà Lý Ninh Ngọc.
Cô vừa mới nhìn thấy xe của Lý Ninh Ngọc dưới hầm để xe, cho nên theo lý thuyết thì Lý Ninh Ngọc hẳn là đang ở nhà.
Trước tiên, Cố Hiểu Mộng trở về nhà tắm rửa thay một bộ quần áo khác.
Sau đó cầm một ít đặc sản mà cô cố tình mua cho Lý Ninh Ngọc đi tới cửa nhà Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng lễ phép gõ cửa ba cái, sau đó yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, bên trong truyền ra âm thanh tiếng bước chân, cửa mở ra.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng ở ngoài cửa đang mặc quần áo ở nhà, nhìn có vẻ gầy đi không ít.
- Cô về rồi sao?
Sáng sớm hôm nay Lý Ninh Ngọc cũng đã xem tin tức rồi.
Cô nhìn thấy tin Cố Hiểu Mộng đăng trên Weibo mỉm cười.
Trong đầu nghĩ, đây chắc là cảnh giới tối cao của mắng người, mắng người ta mà ngay cả một chữ thô tục cũng không có.
- Ưm.
Em mang cho chị một ít đặc sản nè.
Cố Hiểu Mộng cầm túi đặc sản lớn trong tay đưa cho Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc nhìn qua liền biết đây là một túi không hề nhẹ.
Đôi lông mày xinh đẹp vô ý chau lại một cái, trong đầu nghĩ con bé này muốn cô nuôi như lợn sao?
- Đúng rồi, buổi tối chị có rảnh không? Trong này có nguyên liệu nấu lẩu, nguyên liệu nấu lẩu ở thành phố H là ngon nhất đó.
Tối nay chúng ta ăn lẩu nha?
Lý Ninh Ngọc không có mời cũng chưa đồng ý, Cố Hiểu Mộng tự nói rồi cũng tự ý bước vào nhà Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc cũng không ngăn cản, chỉ nhướng mày nhìn Cố Hiểu Mộng.
- Cố Hiểu Mộng, đừng có được voi đòi tiên!
Lý Ninh Ngọc vừa nhìn Cố Hiểu Mộng mở tủ giày của mình tự cầm một đôi dép ra thay vừa nói.
Mặc dù là cảnh cáo nhưng giọng điệu có chút nhẹ nhàng.
- Em được voi đòi tiên đấy!
Nói xong còn không quên nghịch ngợm nháy mắt với Lý Ninh Ngọc một cái.
Cô đã ba tháng không có gặp Lý Ninh Ngọc, thật khó khăn lắm mới gặp được thì làm gì có thể dễ dàng chịu rời khỏi nhà Lý Ninh Ngọc mà trở về căn nhà lạnh lẽo của mình chứ?
Lý Ninh Ngọc cười nhẹ một cái, đóng cửa xoay người đi đến phòng bếp rót cho Cố Hiểu Mộng một ly nước.
Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế salon, quan sát nhà Lý Ninh Ngọc.
Chắn là Lý Ninh Ngọc đã phá bỏ kiến trúc trước đây rồi thiết kế và trang trí lại.
Toàn bộ phòng khách theo tông màu nhạt, đơn giản nhưng không đơn điệu, trong phòng trang trí rất ít đồ vật, nhìn qua rất gọn gàng ngăn nắp.
- Tôi có việc phải xử lý, cô tự nhiên.
Lý Ninh Ngọc đem ly nước đặt ở trên bàn trà sau đó vào phòng làm việc, bỏ lại một mình Cố Hiểu Mộng ở phòng khách, hoàn toàn không có tiếp đãi Cố Hiểu Mộng như là khách.
Cố Hiểu Mộng đi vào phòng bếp nhà Lý Ninh Ngọc, mở tủ lạnh ra, toàn là thức ăn mua từ bên ngoài, không có gì khác.
Cố Hiểu Mộng nhíu mày một cái, người này không biết tự chăm sóc tốt bản thân mình sao?
Cố Hiểu Mộng đặt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bên ngoài, cô muốn lấp đầy tủ lạnh nhà Lý Ninh Ngọc.
Hơn nữa, cô còn phải nghĩ cách để sau này Lý Ninh Ngọc đồng ý cho cô sang đây cùng ăn cơm.
Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế salon suy nghĩ thật lâu.
Trong đầu suy nghĩ n phương án, nhưng cuối cùng đều bị cô bác bỏ.
Người giao hàng gọi điện và nói đã giao đến nơi.
Cố Hiểu Mộng nói cảm ơn rồi nhận hàng.
Lý Ninh Ngọc bị hương thơm của nồi lẩu hấp dẫn, từ phòng làm việc đi ra.
Đến phòng bếp nhìn thấy Cố Hiểu Mộng đã chuẩn bị xong mọi thứ, trên bàn bày một bàn thức ăn thịnh soạn.
- Cô gọi người ta mang đến sao?
Lý Ninh Ngọc nhớ lúc xế chiều có tiếng gõ cửa và tiếng đóng mở cửa.
Cố Hiểu Mộng đi đến sau lưng Lý Ninh Ngọc, hai tay khoác lên bả vai Lý Ninh Ngọc, đưa Lý Ninh Ngọc lại ghế ngồi xuống.
------------------------------------------------------------------