Đặng Như Uẩn cảm thấy bản thân không nhìn nhầm, khoảnh khắc ấy nàng nhìn thấy vị Huyện chủ kia bỗng nhiên nhếch miệng cười một cái.
Sống lưng bất giác lạnh toát, chỉ là Thanh Huyên lại không thấy được, duy chỉ mình nàng trông thấy mà thôi, nói ra cũng không ai chứng thực.
Đặng Như Uẩn không tiếp tục đứng dọc theo bờ hồ nữa, nàng quyết định sẽ không tách riêng một mình, đi theo bên cạnh Nhị cô nương họ Dương đúng như lời Đằng Việt đã dặn thì hơn.
Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, nàng đã phát hiện ra Dương Vưu Lăng cùng hai nha hoàn hầu cận đều không thấy đâu nữa.
…
Dưới gốc cây cạnh bờ sông không một bóng người, Dương Vưu Lăng vừa bước tới liền vẫy gọi hai nha hoàn đứng trước mặt nàng ta.
Bên cạnh nàng ta, đại nha hoàn Đông Huân mấy hôm trước nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, thế nên hôm nay có mang theo một tiểu nha hoàn tên Ngải Liễu để giúp đỡ, bấy giờ Dương Vưu Lăng liền kêu hai người lại gần.
“Cô nương có điều gì phân phó chăng?”
Dương Vưu Lăng bí mật chỉ về phía chiếc thuyền hoa đang neo bên bờ hồ: "Khi nãy, Ngũ cô nương Hoàng gia cùng mấy vị cô nương đi về phía đó, ta cùng các nàng không thân quen nên không tiện đến gần, các ngươi đi nghe thử xem các nàng đang nói những gì?”
Đại nha hoàn Đông Huân nghe vậy khẽ dừng một chút, liền thắc mắc hỏi lại: "Cô nương muốn nghe lén sao?”
Câu hỏi này khiến Dương Vưu Lăng bất giác chau mày, không mấy vui vẻ đáp: "Các nàng đang bàn về việc Lục ca ca Bạch gia sắp tới Tây An, ta không đi nghe thì làm sao biết được Lục ca ca khi nào tới? Ta đã lâu lắm rồi chưa gặp Lục ca ca, cũng chẳng hay biết huynh ấy hiện giờ lại đam mê y thuật! ”
Người nàng ta gọi là “Lục ca ca” ấy chính là ấu tử của Ninh Phong Đại trưởng công chúa ở kinh thành, nhi tử út của dòng chính Bạch gia ở Phượng Tường, tên tự là Bạch Xuân Phủ.
Trước đây, Dương Vưu Lăng từng theo phụ thân ở lại Phượng Tường phủ mấy năm, có một năm Bạch Lục lang hồi hương phụng dưỡng tổ phụ cao tuổi, Dương gia có dịp đến Bạch gia bái phỏng nên nàng ta đã gặp Bạch Xuân Phủ, tuy chỉ là gặp vài ba lần nhưng hình bóng ấy lại luôn lưu giữ trong tâm khảm nàng ta.
Đó chẳng phải là ấu tử của Đại trưởng công chúa hay sao? Chính thất nhà Dương gia nhiều năm qua vẫn một mực mong muốn hai vị cô nương của mình được gả vào những gia đình danh giá, ban đầu đã gả Đại cô nương vào Tần Vương phủ, nay lại hết mực dặn dò Nhị cô nương nhất định phải gả cao, có chí khí, mà gia đình của Đại trưởng công chúa đích thực là một gia đình quý tộc danh môn.
Đông Huân tuy cảm thấy hành động nghe lén nhà người khác chẳng phải chuyện hay, nhưng thấy cô nương một mực quyết ý đành quay sang bảo tiểu nha hoàn Ngải Liễu mà nàng ta dẫn theo: "Ngươi đi đi, phải cẩn thận ẩn náu đừng để ai phát hiện ra đấy.
”
Dẫu sao thì nếu việc nghe lén này mà bị người ta phát giác, mặt mũi của Dương Vưu Lăng sẽ chẳng còn chút thể diện nào.
Ngải Liễu trước giờ chưa từng tham gia những yến hội lớn như vậy, vốn đã căng thẳng giờ lại càng lo lắng đến mức nuốt khan nước bọt mà hỏi: "Cô nương, thật sự muốn đi nghe lén sao?”
Dương Vưu Lăng trừng mắt nhìn nàng ta, nghiêm giọng nói: "Nếu ngươi không đi, sau này cũng đừng mong được ở trong viện của ta nữa!”
Ngải Liễu lập tức không dám hỏi thêm, nhanh chóng men theo lùm cây mà len lén lẻn về phía thuyền hoa.
…
Đặng Như Uẩn cùng Thanh Huyên tìm kiếm Dương Vưu Lăng một lúc lâu mà vẫn không thấy, Đặng Như Uẩn định nói thôi vậy thì Thanh Huyên lại chỉ về một con đường nhỏ mà nói: "Phu nhân, nô tỳ thấy tiểu nha hoàn bên cạnh Nhị biểu cô nương rồi.
”
Nàng ấy đã trông thấy Ngải Liễu, chỉ thấy tiểu nha hoàn ấy đang vội vã bước về phía thuyền hoa: "Có lẽ Nhị biểu cô nương đang du ngoạn gần thuyền hoa, phu nhân, chúng ta cũng đi tới đó thôi.
”
Chỉ là hai người vừa mới bước được vài bước thì đã có nha hoàn hầu cận bên Lâm lão phu nhân tìm tới, nói rằng có đồ vật tìm mãi không ra, Thanh Huyên nói mấy câu cũng không tường tận với người tới đành phải quay sang Đặng Như Uẩn nói rằng muốn giúp một tay tìm kiếm, sau đó sẽ tới thuyền hoa tìm nàng sau.
Đặng Như Uẩn gật đầu rồi tự mình đi về phía thuyền hoa.
Chiếc thuyền hoa của Hoàng gia đang đậu ven hồ, sơn đỏ trang trí lộng lẫy, lại nhân dịp thọ yến mà phủ thêm lụa đỏ, xung quanh thuyền có đặt tổng cộng sáu chậu tùng trúc giả sơn, mỗi chậu đều có hình dáng khác nhau, sự tinh xảo cũng riêng biệt khiến Đặng Như Uẩn bất giác dừng chân ngắm nhìn một chút.
Nàng vừa xem vừa men theo phần sau của thuyền hoa mà bước lên, khi vòng qua đuôi thuyền, nàng liền bắt gặp tiểu nha hoàn bên cạnh Dương Vưu Lăng tên Ngải Liễu.
Tuy nhiên, tiểu nha hoàn này không đứng yên bên ngoài như thường lệ mà lại co mình rúc vào sau chậu cảnh được bày trên giá hoa tinh xảo, đang ghé tai sát vào cửa sổ nghe lén những lời trong thuyền.
Đặng Như Uẩn đột nhiên xuất hiện từ phía sau khiến tiểu nha hoàn giật nảy mình, loạng choạng lùi về sau.
Cú loạng choạng này khiến nàng ta quên bẵng rằng phía sau chính là giá hoa.
“Rầm.
”
Giá hoa đổ kềnh, chậu cảnh chất đầy núi giả trên đó tức khắc rơi xuống, cả chậu lẫn núi đá đều vỡ vụn, trong khoảnh khắc tất cả đều vỡ nát thành từng mảnh.
Mặt đất đầy những mảnh vụn của đá giả, mảnh sành vỡ cùng bùn đất, Đặng Như Uẩn kinh ngạc còn Ngải Liễu thì càng hoảng sợ hơn, run rẩy lùi liên tiếp ba bước.
Động tĩnh này lập tức khiến người trong hoa thuyền phải bước ra ngoài.
Trong thuyền có mấy vị cô nương, Đặng Như Uẩn nhìn qua nhận ra những người này chính là những ai đã bàn chuyện Bạch gia công tử sắp tới Tây An, chỉ là trong đó không có Dương Vưu Lăng, nàng liền nghĩ đến việc Ngải Liễu nghe lén khi nãy, lập tức hiểu rõ ngọn ngành sự tình trước sau.
Thế nhưng người trong thuyền lại hoàn toàn chẳng hiểu rõ nguyên do, chỉ thấy một tiểu cô nương vận y phục màu vàng, trên áo thêu hoa văn đình đài lầu các thoạt nhìn chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi đột nhiên bước ra khỏi khoang thuyền, trông thấy chậu cảnh dưới giá hoa đã bị vỡ nát liền buột miệng kêu lên.
“Trời ơi! Các người thế mà lại làm vỡ mất chậu cảnh do chính tay tổ phụ ta tạo tác ra!”
Nàng ta chính là cô nương hàng thứ năm của Hoàng gia, Hoàng Vũ Đại.
Trên nàng ta có bốn tỷ tỷ đều đã xuất giá, trong nhà chỉ còn lại một mình nàng ta là chưa lấy phu quân, Hoàng lão phu nhân vô cùng thương yêu cô cháu gái nhỏ này, mà Hoàng Vũ Đại cũng được nuôi nấng dưới gối lão phu nhân, từ nhỏ đã được cưng chiều trở nên kiêu căng.
Lúc này trông thấy chậu cảnh do Hoàng lão gia khi còn sống tự tay chế tác bị người ngoài làm vỡ, nàng ta lập tức cuống lên.
“Lão phu nhân nhà ta xưa nay quý trọng nhất mấy chậu cảnh này, sao các ngươi lại có thể! ”
Nàng ta vừa thốt lời, sắc mặt của nha hoàn Ngải Liễu bên Dương gia liền tái mét.
Ngải Liễu là gia sinh tử* của Dương gia, nhưng do thân thể gầy guộc ốm yếu, tướng mạo cũng không được ưa nhìn mà bấy lâu nay chỉ làm công việc chân tay ở bên ngoài.
(*gia sinh tử: con cái của nô bộc được sinh ra trong gia đình chủ nhân)
Nương nàng ta trước kia là người lợi hại, khi còn sống chưa từng thua kém trong chuyện cãi vã, tranh đấu với kẻ khác, chẳng qua hai năm trước chẳng may nhiễm bệnh rồi qua đời khiến Ngải Liễu mất đi điểm tựa, cuộc sống khó khăn hơn bội phần.
Đã vậy, năm nay tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ, vài bà tử năm xưa từng đắc tội nương nàng ta lại xúi bẩy chủ nhân gã nàng ta cho một mã nô què chuyên nuôi ngựa ở trang trại.
Ngải Liễu kinh sợ vô cùng, liền đem hết tài sản ít ỏi của mình ra lo liệu mới được đưa vào viện của Dương Vưu Lăng để làm việc, chỉ mong nơi viện của cô nương, nha hoàn đều được nở mày nở mặt, may ra còn có được chút tiền đồ tốt.
Đại nha hoàn Đông Huân cũng muốn đưa tay giúp đỡ nàng ta nên mới dẫn theo nàng đến tham dự thọ yến lần này.
Đột nhiên xảy ra chuyện, Ngải Liễu lập tức hoảng loạn không biết phải làm sao, nàng ta không thể phạm sai lầm, tuyệt đối không thể mắc sai lầm, nếu không thì nàng ta sẽ hoàn toàn mất hết cơ hội!
“Không phải ta, không phải ta!” Nàng ta căn bản không định làm vỡ chậu cảnh, tất cả là do có người dọa khiến nàng ta thất thố.
Nàng ta chưa từng gặp Đặng Như Uẩn, chỉ thấy Đặng Như Uẩn ăn vận đơn giản liền cho rằng đây là một nha hoàn hay nữ tỳ nhà ai đó, bèn bất ngờ đưa tay chỉ thẳng về phía Đặng Như Uẩn mà kêu lên: "Là nàng ta!”