Có một thoáng hắn muốn hỏi một câu, liệu Đặng thị đã đến trang viên nào, nhưng rồi hắn nhớ lại rằng nhà mình ở huyện Đồng Quan không hề có trang viên nào cả.
Hắn không nhớ có nên cũng chẳng hỏi thêm.
Nàng có thể có chuyện gì chứ?
Hắn không nhắc đến chuyện của nàng liền gạt ra khỏi đầu, chỉ gọi phó tướng Đông Minh đến.
“Nếu đã vậy, ngươi dẫn người đến đó bắt hết lũ thổ phỉ này, đừng để chúng làm hại bách tính.
”
Rồi hắn gọi thêm mấy bộ thuộc khác định tối nay sẽ đánh lên Bạch Phượng Sơn.
Hai đường binh mã sẽ cùng tiến công tiêu diệt sạch bọn thổ phỉ, để kết thúc mọi chuyện.
…
Đám giặc cỏ vốn quen thói ngang dọc khắp nơi, vừa ra khỏi núi liền kéo nhau hướng về huyện Đồng Quan, Đông phó tướng cũng không dám chần chừ lập tức dẫn binh mã lao thẳng tới trang viên nhỏ ấy.
May mắn là quân đội của hắn ta đều là binh lính từng chinh chiến, tốc độ nhanh như gió, đến nơi thì thấy khắp nơi vẫn còn yên ả.
Nhưng chưa kịp thở phào, binh lính của Đông phó tướng suýt nữa rơi vào bẫy mai phục trong trang viên.
May thay cả hai bên đều bình tĩnh không đánh nhau, Đông phó tướng lúc đó mới phát hiện rằng trang viên nhỏ này đã sớm bày bố nhân lực, mà lúc này quan binh của Tuần kiểm ty huyện Đồng Quan đã có mặt trong trang viên.
Đông phó tướng lập tức gọi viên quan chỉ huy của Tuần kiểm ty đến để trao đổi.
Tôn phó tuần kiểm không ngờ rằng có cả tướng lĩnh vệ sở mang binh đến trợ giúp, liền vội đến trước mặt Đông phó tướng, khi thấy quả nhiên là binh lính vệ sở, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Đông phó tướng hỏi ngay: “Có phải các ngươi đã nhận được tin báo trước nên mới chuẩn bị kỹ càng phòng bị thế này?”
Không ngờ Tôn phó tuần kiểm lắc đầu, đáp: “Chẳng có tin báo nào cả, chỉ là người trong trang viên rất cảnh giác, nhận thấy điều bất thường nên đã báo lên Tuần kiểm ty! ”
Rồi y kể qua tình hình hai ngày qua: “! Tất cả đều nhờ sự cảnh giác của vị phu nhân ấy, bây giờ cả trong lẫn ngoài đều đã bố trí sẵn người, ta còn nghĩ chỉ là phòng ngừa, ai ngờ bọn thổ phỉ thật sự tới như lời phu nhân dự đoán!”
Đông phó tướng nghe vậy hai mắt mở lớn kinh ngạc.
Không chỉ có sự cảnh giác mà trang viên còn bày trận mai phục ngay trong buổi tiệc mừng để bắt thổ phỉ.
Đông phó tướng không khỏi cảm thán: “Vị phu nhân này quả thật trí dũng song toàn, không biết là phu nhân của vị tướng quân nào vậy?”
Tôn phó tuần kiểm chưa kịp đáp lời thì bỗng có một binh lính vội vàng chạy đến.
“Bẩm báo, bọn thổ phỉ đã tấn công rồi!”
…
Trước đó hai khắc, Nhị đương gia đang nấp trong thung lũng kiểm điểm lại nhân lực, cảm thấy cả thân mình đã thư giãn thoải mái.
Những ngày ẩn nấp chịu đựng đã qua, cuối cùng cũng được tung hoành một trận ra trò.
Nhưng đại ca của hắn ta đã đặc biệt dặn dò, thê tử của Đằng Việt phải bị bắt sống, giết người thì đơn giản chỉ một đao là xong, nhưng bắt sống lại là chuyện khác, đặc biệt là bắt sống một nữ nhân.
Nghĩ đến đây, hắn ta bèn chọn ra ba người, trong đó có một kẻ nhìn khéo léo có chút phong thái thư sinh, người này vốn làm sổ sách của một nhà phú hộ, sau khi bị phát hiện tham ô tiền bạc mới phải bỏ trốn rồi sa vào cuộc sống thổ phỉ, hắn ta không giỏi giết người nhưng đầu óc lại nhanh nhạy.
Nhị đương gia gọi hắn ta đến: “Lần này ngươi sẽ phụ trách bắt sống nữ nhân đó, ngoài việc ấy, ngươi không cần lo gì khác, nhưng nhất định phải bắt sống nàng đưa về núi để chúng ta có thể dùng nàng đối đầu với Đằng Việt!”
Người làm sổ sách này đang lo không có việc gì làm, nay nghe thấy có nhiệm vụ, đôi mắt tinh ranh của hắn ta liền nheo lại đầy phấn khởi.
“Nhị đương gia yên tâm, ta nhất định sẽ bắt nữ nhân này về!”
…
Hôm đó chính là ngày diễn ra tiệc mừng, Đặng Như Uẩn đã lưu lại ở nhà Châu gia từ đêm qua cùng với Linh Lang và Tú nương.
Tiệc mừng vẫn tiếp tục diễn ra, sân vườn khá náo nhiệt, đám trẻ con chơi đùa ầm ĩ như thể mọi nguy cơ đều không tồn tại.
Linh Lang vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, chơi một lúc lại trở về nằm trong lòng Đặng Như Uẩn, tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, nàng chỉ lấy chút nước và hoa quả cho Linh Lang ăn tạm.
Nhưng không ngờ đúng lúc đó, tiếng hô hào chém giết bỗng dưng vang lên.
Dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng người trong sân vẫn nháo nhào, hoảng sợ, qquan binh Tuần kiểm ty và hộ viện của Châu gia lập tức tổ chức đưa mọi người theo lối đi bí mật đã chuẩn bị sẵn.
Châu thái thái hoảng đến đỏ cả mắt: “Chúng thật dám ư? Chúng dám tấn công ngay giữa lúc tiệc mừng đang diễn ra sao!”
Không chỉ có vậy, đám thổ phỉ này còn biết rõ rằng trang viên đã có người canh gác tuần tra mà vẫn liều lĩnh tấn công.
Đặng Như Uẩn cũng không khỏi bồn chồn lo lắng, dù sao bọn chúng là những kẻ lưu manh liều mạng, người thường làm sao sánh được với sự hung ác của chúng? May mà tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, các nam nhân ở lại cầm cự còn nữ tử và trẻ em nhanh chóng theo lối đi bí mật mà thoát ra ngoài.
Tú nương và Linh Lang đều sợ hãi tột độ, Đặng Như Uẩn ôm lấy Linh Lang dẫn Tú nương chen vào dòng người, cùng nhau rời khỏi trang viên.
Thế nhưng, nàng bỗng cảm thấy mí mắt cứ giật liên hồi, giữa những tiếng hô hào chém giết vang vọng xung quanh, cảm giác bất an không ngừng trỗi dậy trong lòng.
Tiếng hò hét chém giết ngày một lớn, âm thanh binh khí va chạm cũng liên tục vang lên lọt vào tai.
Trong trang viên, hầu hết đều là những nữ tử và trẻ nhỏ bình thường, dù đã được an bài ổn thỏa nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi sợ, khiến nhiều người hoảng loạn mà bật khóc.
Tôn phó tuần kiểm vội điều thêm một vài người đến hộ tống nữ tử, trẻ em và người già ra khỏi trang viên rồi an trí tạm thời bên ngoài.
Y lớn tiếng trấn an mọi người: “Chớ sợ hãi, quân binh của vệ sở đã đến trợ giúp, lũ thổ phỉ này tuyệt đối không thể trụ vững được đâu!”
Những lời này khiến mọi người tựa như được tiếp thêm sức mạnh, lòng ai cũng vững vàng hơn hẳn.
Đặng Như Uẩn cũng không ngờ rằng có cả binh lính của vệ sở đến viện trợ, tuy nàng không rõ binh lính từ đâu đến nhưng việc này càng khiến nàng cảm thấy an toàn hơn.
Mọi người cùng nhau chạy ra ngoài, thỉnh thoảng có vài tên thổ phỉ lao tới tấn công nhưng đều bị quan binh đẩy lui.
Họ nhanh chóng chạy thục mạng ra khỏi trang viên, đến tận khu vực gần quan đạo thì thở hổn hển, lúc đó mới dừng lại.
Khoảng cách từ đây về trang viên đã khá xa, tiếng hò hét cũng nhỏ dần.
Một vài quan binh bảo vệ bọn họ tạm thời nghỉ ngơi bên rừng ven đường, như Đặng Như Uẩn và Châu thái thái may mắn vẫn còn chút chuẩn bị, mang theo ít nước chia cho mọi người.
Cảnh đánh giết trong trang viên hiện giờ không biết loạn đến thế nào, Châu thái thái bèn bảo rằng nhà nàng ấy còn có một căn tiểu viện ở trong huyện thành, ngay bên cạnh nha huyện, mời Đặng Như Uẩn và các vị khách cùng đến đó trú tạm.
Trong tình cảnh này, Đặng Như Uẩn chẳng thể khách khí được nữa, cho dù bọn thổ phỉ nhắm vào nàng hay vào của cải lương thực trong trang viên, điều quan trọng trước tiên là phải bảo toàn tính mạng.
nàng lại không có đủ người để bảo vệ bản thân, nếu có thể đi theo Châu gia đương nhiên là tốt nhất.
Nàng vội vàng cảm ơn.
Tuy nhiên, phải chờ đến khi trận đánh kết thúc, Châu gia mới có thể cho người đến lấy xe ngựa để đưa mọi người vào thành, tạm thời tất cả đều ngồi nghỉ bên lề đường, có vài người còn dựa vào gốc cây chợp mắt.