Đặng Như Uẩn mấy ngày nay đều không được ngủ ngon, thấy Linh Lang trong lòng và Tú nương bên cạnh đã ngủ say, nàng cũng không khỏi nhắm mắt lại.
Nhưng dù nhắm mắt, nàng vẫn không dám an tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm dần xa, gió núi thổi qua rừng len lỏi vào tai nàng, tiếng gió ấy dường như đem theo những kỷ niệm xưa cũ hòa quyện với hiện thực, cùng vang lên trong cơn gió.
!
Ánh nắng chói chang.
Tú nương vừa thở dốc vừa cố gắng vượt qua đám cỏ dại cao đến nửa chân, vội vàng chạy theo, gió núi thổi mạnh, nàng ấy gọi với theo: “Tiểu thư đi chậm lại chút, nô tỳ theo không kịp rồi!”
Trước mặt, cô bé càng chạy càng nhanh.
Nàng mặc trên người bộ váy áo màu liễu vàng mà mẫu thân đích thân may cho, bộ y phục gồm áo trên váy dưới nhẹ nhàng và gọn gàng, khi nàng lướt qua những bụi cỏ trong rừng trông chẳng khác nào một chú thỏ hoang khoác lên mình chiếc áo lá liễu.
Khi ấy nàng thấy Tú nương không theo kịp bèn cười mà nói rằng: “Ai bảo tỷ giữa trưa lại ăn những sáu cái bánh bao lớn, ta đưa cho tỷ thuốc tiêu thực mà tỷ không chịu uống, chẳng lẽ tỷ chê thuốc viên ta làm không tốt sao?”
Tú nương nghe vậy, ngượng ngùng mà đáp: “Nô tỳ nói thật, thuốc viên tiểu thư vo tròn đen đúa, dính dính lại toát ra mùi lạ, nô tỳ thực sự không dám uống.
”
Nghe những lời ấy, thiếu nữ liền tức giận mà rằng: “Ta mới học làm mà tỷ đã chê bai như thế, ngày mai ta sẽ không làm nữa!”
Tú nương bèn thưa: “Tiểu thư không làm thì cũng tốt, nô tỳ thấy tiểu thư nhà khác nào cũng được nuôi dưỡng tôn quý, ngày thường toàn dắt chó hay chơi đá cầu, dù sao trong nhà còn có lão gia lo liệu gia nghiệp nên nào cần tiểu thư phải vất vả như vậy?”
Đặng Như Uẩn không cho là vất vả, chỉ là nàng không nhạy bén trong việc điều chế dược phẩm như đại ca, học thì không nhanh, tay lại vụng về, đến thuốc viên cũng vo không được tròn.
Ngay cả phụ mẫu cũng bảo không cần vội: “Dù sao thì cha nương và ca ca đều ở đây, nữ nhi của chúng ta muốn học khi nào thì cứ học khi đó.
trước cứ vui chơi thêm vài năm cũng không muộn.
”
Lời này nghe mãi thành quen, ngay đến chính nàng cũng cảm thấy rằng dù sao sau lưng cũng luôn có cha nương và ca ca chống đỡ, nếu cứ phí hoài năm tháng trong sân thuốc ngập mùi dược liệu thì thật là uổng.
Nhưng trên thế gian này chẳng có điều gì là chắc chắn, nhất là những dự định cho vài năm về sau.
Ai có thể ngờ chỉ vài năm sau, phụ mẫu và ca ca lần lượt rời xa, chẳng còn ai đứng sau lưng nàng nữa.
Lúc ấy, nàng muốn học điều chế dược cũng chẳng còn ai chỉ dạy!
Sau này thế nào chẳng ai biết trước được, nhưng vào lúc đó, thiếu nữ ấy vẫn còn khoác lên mình bộ y phục mới chạy vút đi như cơn gió.
Tú nương cuối cùng cũng bắt kịp, vừa định nói gì đó thì chợt nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng đến gần.
“Tiểu thư, có phải, có phải là Đằng Bách hộ tới không?”
Thiếu nữ vừa cười đùa khi nãy lập tức dừng lại, nàng vội vàng quay lưng ẩn mình sau một gốc hoè lớn, thân mình giấu kín không dám lộ ra chút nào.
Nàng chưa thấy gì nhưng chỉ cần nghe tiếng vó ngựa quen thuộc, đã khẽ thốt lên:
“Chính là hắn! ”
Nói xong, trên gương mặt thoáng chợt đỏ hồng đôi phần.
Nàng giấu mình sau gốc cây hoè, còn Tú nương thì thò đầu ra nhìn lén, chỉ mới nhìn vài hơi thở, Tú nương đã kéo tay áo nàng hối hả nói:
“Hắn cưỡi ngựa tới rồi! Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”
Đặng Như Uẩn khó khăn lắm mới nghe ngóng được tin hôm nay hắn đến đây tập bắn cung, chưa ăn hết bữa trưa đã chạy tới, nay người đã đến, sao nàng có thể bỏ đi được?
Tú nương vội vàng nói: “Tiểu thư ngốc rồi sao, hắn tập bắn cung ở nơi hoang dã này, lỡ chẳng may bắn trúng tiểu thư thì sao?”
“Ừ nhỉ.
”
Nàng ngớ người, phía sau đã vang lên tiếng hắn ngồi cao trên lưng ngựa giương cung cài tên, kéo dây nỏ.
Nhưng chân nàng vẫn không nhúc nhích, tay càng siết chặt hơn.
“Thôi thì để hắn bắn đi, nếu chết dưới tên của hắn cũng coi như có chỗ về rồi!”
Nàng nói với vẻ mặt đầy cương nghị.
Tú nương thấy vậy suýt nữa ngất xỉu vì tức giận.
“Tiểu thư, người lại mắc bệnh si gì nữa đây! Thà chết dưới tay hắn, chi bằng về nhà để lão gia và phu nhân tới Đằng gia xin cưới còn hơn!”
Vừa nói, Tú nương vừa kéo nàng chạy xuống sườn đá.
Đặng Như Uẩn vẫn sợ chết, cũng sợ Tú nương sẽ bị thương theo nàng.
Hai người cứ thế ẩn mình sau sườn đá, dù chẳng thấy được người sau sườn núi nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng hắn nói chuyện với người khác, từng câu từng lời truyền đến tai.
Đặng Như Uẩn lần đầu tiên nghe hắn nói nhiều đến vậy, hai má nàng đỏ bừng lan đến cả đôi tai như thể mỗi câu hắn nói đều dành cho nàng, hắn nói một câu, nàng dưới sườn đá cũng đáp lại một câu trong im lặng.
Đợi đến khi hắn bắn hết số tên trong ống, nàng lẩm bẩm tự nói:
“Hôm nay hắn bắn hết ba mươi bảy mũi tên, nói với ta hai mươi tám câu.
”
Tú nương trợn trắng mắt, thở dài ngao ngán: “Ôi trời ơi, tiểu thư nhà ta điên thật rồi, biết làm sao bây giờ?”
Đặng Như Uẩn chẳng để ý, cúi mình lén lút nhặt một mũi tên từ bụi cỏ đem về.
Nàng bỗng nhiên thốt lên: "Câu tỷ vừa nói rất hay.
"
Tú nương chưa hiểu, bèn hỏi lại: “Câu nào?”
Lúc ấy, Đặng Như Uẩn đang cầm cây tên vừa nhặt về, ngón tay khẽ vuốt ve nơi đầu mũi tên chạm đến dòng chữ khắc ngay dưới mũi.
Dòng chữ ấy từng nét từng nét dường như đã khắc sâu vào lòng nàng - “Việt”.
Chính là chữ “Việt” trong Đằng Việt.
Nàng len lén ngắm nhìn dòng chữ ấy mãi rồi thận trọng cất kỹ mũi tên vào trong túi áo, tựa như chứa đựng một vật báu quý giá.
Nàng quay sang trả lời Tú nương:
“Chính là câu tỷ nói về chuyện bảo phụ mẫu đến Đằng gia cầu hôn.
”
Tú nương sững người lại: “Tiểu thư thật muốn đi sao?”
Lời này nói hơi lớn vang ra ngoài tảng đá, mơ hồ lọt vào tai người đang cưỡi ngựa.
“Ai ở đó?” Có người bỗng cất tiếng hỏi.
Đặng Như Uẩn bị hỏi đến mức toàn thân căng thẳng, lòng tuy đã mang tâm tư ấy nhưng đối diện với người kia thì nàng lại chưa hề chuẩn bị sẵn sàng.
Tim nàng loạn nhịp không thôi liền kéo vội Tú nương, cả hai vội vàng gần như rúc mình vào khe hẹp giữa tảng đá.
Người vừa lên tiếng bèn thúc ngựa tiến lại nhưng bị đá núi che khuất tầm nhìn chẳng thấy được gì.
Thế nhưng, Đặng Như Uẩn nghe thấy một giọng nói khác: "Đa phần là thỏ nhỏ trong rừng bị hoảng sợ mà thôi, bỏ đi.
"
Chính là giọng Đằng Việt.
Giọng của hắn trầm ổn mà êm dịu, từng chữ từng lời luồn qua khe đá, len lỏi vào tai nàng, nàng nghe rõ đến mức sững lại, môi khẽ mím chẳng dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại đáp trả.
"Câu thứ hai mươi chín.
"
Đó là câu thứ hai mươi chín mà hắn "nói với nàng" hôm nay.
Hắn gọi nàng là chú thỏ nhỏ bị kinh hoảng trong rừng!
Một nụ cười thẹn thùng nhảy múa trên khoé mắt, khoé môi thiếu nữ.
Nhưng đến khi nào, nàng mới có thể thật sự nói chuyện với hắn đây?
Nếu đợi nàng trưởng thành, cha nương sẽ thay nàng cầu thân, nếu hắn chấp thuận, nếu hắn trở thành phu quân của nàng, phải chăng khi ấy mỗi ngày nàng đều có thể trò chuyện cùng hắn rồi?
Tâm tư mong chờ của thiếu nữ loạn nhịp không thôi.
Hắn luyện xong cung bèn cùng bạn đồng hành đánh ngựa rời đi.
Tiếng vó ngựa quen thuộc vang lên "lộc cộc", cứ thế xa dần, mỗi nhịp như nhẹ nhàng gõ lên trái tim nàng!
Nhưng rồi, âm thanh ấy vốn càng lúc càng xa, bỗng ở một khoảnh khắc nào đó trở nên vang dội hơn, từ xa vụt trở lại lấp đầy đôi tai nàng.
Nơi núi rừng ngoại thành Đồng Quan, Đặng Như Uẩn chợt tỉnh dậy từ giấc mơ chập chờn nửa tỉnh nửa mê.
Mi mắt nàng vừa khẽ nâng lên, thân ảnh nam tử mình vận cẩm bào cưỡi ngựa chợt xông thẳng vào tầm nhìn của nàng.
Hắn thúc ngựa lao đến, đến khi dừng lại tại quan đạo ngoài sơn lâm nơi các nàng dừng chân thì ánh mắt liền phóng thẳng về phía khu rừng.
Trong rừng cây bóng đổ lốm đốm, ánh sáng và bóng tối đan xen nhảy múa, chớp mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tưởng như cảnh ấy đưa nàng trở lại ngày hôm ấy trong hồi ức.
Nhưng lần này, liệu hắn có nhìn về phía này chăng?
Lòng Đặng Như Uẩn bỗng nhiên đột ngột khựng lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của nam tử kia từ trên ngựa lơ đãng thu hồi lại, chỉ cất giọng hỏi người đang tiến lên phía trước: “Trang viện kia đánh đến đâu rồi?”
Nhịp đập lạ kỳ trong lòng Đặng Như Uẩn cũng dần dần khôi phục trở lại.
Hóa ra là hắn đã phái binh mã đến tương trợ đội quân của tuần kiểm ty, lần này hắn đến đây cũng chỉ là để dò xét tình hình trận chiến mà thôi.