Tân Hoa huyện, Tân Hoa vương phủ.
Có một người mặc nam trang cưỡi ngựa, trên con tuấn mã sắc đỏ thẫm, tay nắm cung giương dây rồi bắn ra một mũi tên, mũi tên xé gió lao thẳng về phía một kẻ đang bị trói trên gốc cây.
Người bị trói muốn kêu lên trong kinh hoàng, nhưng miệng đã bị bịt chặt, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn mũi tên đang lao tới.
"Phập!" - Tiếng mũi tên cắm vào thân cây, lệch đi chút ít chỉ sượt qua cổ của kẻ bị trói, người kia mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng đã thoát được một kiếp nạn.
Thế nhưng người trên lưng ngựa lại nở nụ cười lạnh lùng, mặt mày đầy vẻ u ám.
"Do cung thuật của ta chưa đủ tinh xảo hay là ngươi mạng lớn đây?"
Nói xong, nàng ta liền bảo thuộc hạ mang kẻ bị trói trên cây xuống.
“Ngày mai lại đến, ta muốn xem xem hắn ta còn có thể sống được mấy ngày dưới mũi tên của ta.
”
Người bị trói nghe đến đó mặt đầy kinh hoàng, gần như muốn quỳ xuống cầu xin tha mạng nhưng đã bị người kéo đi khỏi bãi ngựa.
Người trên ngựa thì nhanh chóng xoay mình xuống ngựa, băng qua bãi ngựa tiến thẳng đến yến đình.
Dưới mái hiên, dãy bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn xếp ngang, mỗi bàn đều bày biện chén ốc vàng trang trí hoa văn tinh xảo, quý giá, các thị nữ yểu điệu nối đuôi nhau đi qua, tay rót trà, châm rượu, đặt khay lên bàn, các quý nhân vận y phục hoa lệ ngồi trước bàn nhàn nhã uống rượu, thưởng trà, đôi ba câu chuyện phiếm qua lại.
Thấy nàng ta từ trường ngựa trở về, có người cất lời.
“Chỉ là một tên trộm vặt, Vinh Lạc huyện chủ cứ đánh vài roi rồi thả đi, sao phải nhọc công hành hạ hắn ta làm gì?”
Vinh Lạc huyện chủ Chu Ý Kiều chỉ khẽ cười lạnh một tiếng ngồi xuống, nâng chén trà bên tay lên uống cạn.
“Ta chẳng phải là Bồ Tát phổ độ chúng sinh, kẻ nào dám chọc giận ta, kẻ đó phải chết, nếu không chẳng phải ai cũng có thể trèo lên đầu ta mà giễu cợt hay sao?”
Người khuyên răn thấy nói chẳng đặng bèn cười trừ: “Thôi được, thôi được, ngươi là hòn ngọc quý trong mắt phụ vương, đương nhiên khác biệt với chúng ta rồi.
”
Chu Ý Kiều không hề phản bác, ngược lại nàng ta kiêu ngạo ngẩng cao cằm.
Tân Hoa Vương có bảy người nhi tử nhưng chỉ duy nàng ta là nữ nhi, đúng thật nàng ta được phụ vương nâng niu trong tay mà trưởng thành.
Thế nhưng, thế gian này vốn là thiên hạ của nam nhân, dẫu phụ vương thương yêu nàng ta đến đâu cũng chẳng thể dẫn nàng ta ra trận, lại càng không thể giao cho nàng ta binh mã, ngược lại các huynh đệ của nàng ta thì lại luôn ở bên cạnh phụ vương, theo ông lập công.
Nàng ta cũng muốn làm một nam nhân nhưng lại sinh ra trong thân phận nữ nhi, càng muốn thay phụ vương gánh vác nỗi lo thì lại càng bất lực.
Mấy tháng trước, nàng ta phát hiện phụ vương đã để mắt tới vị tướng quân của tiền vệ Ninh Hạ, Đằng Việt, ý muốn thu nhận hắn về dưới trướng.
Thế nhưng Đằng Việt lại không chịu thuận theo lời của phụ vương, phụ vương hết cách, trong lòng lấy làm tiếc nuối vô cùng, nàng ta sao có thể để phụ vương phải buồn rầu như thế? Thế là nàng ta liền đưa ra đề nghị muốn Đằng Việt làm phu quân của nàng ta.
Nếu hắn đã trở thành phò mã của Vinh Lạc huyện chủ thì đương nhiên sẽ trở thành người của Tân Hoa Vương phủ.
Nào ngờ, khi nàng ta vừa hé lộ ý tứ thì Đằng gia trong một tháng đã cưới cho Đằng Việt một thê tử về nhà.
Đây chẳng phải chỉ là cự tuyệt ý của nàng ta, mà còn là công khai sỉ nhục phụ vương nàng ta.
Đằng gia không biết điều như thế thì đừng trách nàng ta phải ra tay.
Chu Ý Kiều gọi thị vệ bên cạnh tới.
“Mấy ngày rồi, bọn thổ phỉ kia xong việc chưa? Nếu không phải phụ vương cấm ta làm loạn, ta đã sớm mượn tay một nhóm thổ phỉ rồi.
”
Thị vệ hiện tại vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Bạch Phượng Sơn.
Chu Ý Kiều lập tức sa sầm nét mặt, liếc mắt nhìn thị vệ khiến hắn ta giật mình, vội vàng quỳ xuống nhận tội.
Nhưng Chu Ý Kiều chỉ lạnh lùng nói.
“Đêm nay ngươi phải lập tức lên đường, ta không còn nhẫn nại mà đợi thêm nữa, mau chóng giết chết ả nữ tử thôn dã kia, tốt nhất là đem thi thể treo trên đường quan đạo để mọi người đều đến xem!”
Nàng ta nói xong chậm rãi nâng chén rượu bằng vỏ ốc khảm vàng lên nhấp một ngụm mỹ tửu, đôi mắt khẽ nheo lại đầy vẻ khoái lạc.
“Một nữ tử thôn dã, một con kiến trên lá cỏ, chẳng phải là quý nữ nhà ai, giết đi thì đã sao? Ta muốn xem Đằng Việt rốt cuộc có cúi đầu trước Tân Hoa Vương phủ hay không!”
*
Bạch Phượng sơn trại.
Lũ thổ phỉ nhìn thấy Đặng Như Uẩn dám đưa ra điều kiện với chúng, không khỏi có chút kính nể vị phu nhân của Tướng quân này.
Thị thiếp cùng một tên thổ phỉ khác dẫn Đặng Như Uẩn và cháu gái ra khỏi đại đường rồi đưa tới hậu viện.
Trong viện nơi nơi đều có bọn thổ phỉ gác giữ, tay không rời đao kiếm, Đặng Như Uẩn chỉ kịp lướt mắt qua vài cái rồi bị thị thiếp đưa vào một gian phòng.
Nàng không đốt đèn, chỉ có ánh sáng từ đuốc ngoài viện hắt vào, lập lòe mờ ảo.
Linh Lang sợ hãi nép vào lòng nàng không dám cựa quậy, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo nàng.
“Cô cô ơi, cô phụ có đến cứu chúng ta không?”
Cô phụ? Có phải cô phụ của người khác không?
Đặng Như Uẩn rũ mắt, lòng thoáng ngậm ngùi.
Nàng không cho rằng Đằng Việt sẽ hoàn toàn không đổi người để lấy mình, nhưng lũ thổ phỉ này đâu phải kẻ dễ bị lừa, đổi thật hay giả, ai có thể biết chắc?
Thay vì phó thác sinh mạng vào tay kẻ khác, chẳng bằng tự nàng nắm lấy trong tay.
Nàng xoa nhẹ đầu Linh Lang dỗ dành bảo cô bé đừng sợ.
“Không ai đến cứu chúng ta cũng không sao, cô cô rất lợi hại, cô cô sẽ bảo vệ Linh Lang.
”
Linh Lang ngước đôi mắt to tròn lên nhìn nàng, vòng tay ôm chặt lấy nàng.
“Cô cô, Linh Lang tin người!”
Đặng Như Uẩn cũng ôm cô bé vào lòng.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng của ngọn đuốc chiếu vào như những bóng ma gớm ghiếc đang giương nanh múa vuốt.
Nàng cười khổ trong lòng, tay đưa lên sờ vào chiếc túi nhỏ phồng lên nơi thắt lưng.
Nàng chỉ là một nữ nhân bào chế dược liệu bán thuốc qua ngày, làm sao lại có một ngày phải cùng thổ phỉ ở trong sơn trại mà tính kế sinh tồn?