Ngốc? Là Anh Hay Em

CÔ GÁI KHÔNG HẸN GẶP
Năm thứ 4 đại học của Hạo Phong...
Nhàm chán.
Chán đến mức vô vị.
Tên bạn Hải Dương quái quỷ cuối cùng cũng có người yêu thương. Một người yêu hắn ta sâu đậm đến cốt tủy...
Còn anh, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Minh mà vẫn cô đơn gối chiếc. Bực mình thật. Nhạt nhẽo thật..
Minh Hạo Phong cũng có ngày muốn yêu đương tử tế, không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa...
Đám con gái theo anh vô số. Anh cũng đâu kém gì Hải Dương. Chỉ có điều Hải Dương có vẻ đẹp tuấn tú phong tình, bí ẩn nhưng nho nhã; còn Hạo Phong thì khác: mang trong mình một chút cái đẹp hoang dại, mạnh mẽ của một người con trai khí chất.
Hai chàng trai khác nhau như vậy, sao lại có thể trở thành bạn thân?
Một người thì thâm sâu, lạnh lùng như biển cả, còn một người thì hài hước, tươi vui như ánh mặt trời...Họ vốn dĩ khác nhau.
Nhưng Minh Hạo Phong không quan tâm, thứ anh quan tâm có 4 thứ:

1. Thể thao
2. Gia đình và bạn bè
3. Tương lai
4. Thể thao, gia đình, bạn bè và tương lai.
Hạo Phong thích thể thao, đặc biệt là môn bóng rổ. Anh cũng là đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Hạo Phong không thuộc lọai người tính khí lạnh lùng. Anh cũng rất trọng tình cảm, đặc biệt là tình thân và tình bạn.
Anh cũng rất chú trọng đến tương lai. Khi tốt nghiệp xong, anh phải trở thành một ông chủ công ty rượu lớn nhất miền Bắc. Khả năng tương lai phải gánh trọng trách với anh là hoàn toàn tuyệt đối.
Nhưng Hạo Phong nghĩ rằng, ngòai việc chuẩn bị tốt cho tương lai thì phải sống tốt ở tương lai trước đã..
Nên người ta sẽ dễ thấy một Hạo Phong "ăn chơi" trước chứ không phải một người lúc nào cũng ý thức trách nhiệm về bản thân.
Nhưng mối quan tâm của Hạo Phong bây giờ còn dành cho một người nữa: Mai Lan - khoa khôi năm thứ 2 của trường.
Không phải Hạo Phong chưa từng hẹn hò với hoa khôi, chỉ có điều trong mắt cậu, cô gái có tên Mai Lan này quả thật rất đặc biệt..
Yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Xa xỉ, vớ vẩn.
Hạo Phong đây không tin vào tình yêu sét đánh hay định mệnh gì đó. Nếu yêu kiểu vậy thì ra đường vào trời mưa rồi cho sét đánh cháy thui người đi, rồi ôm nhau xuống Diêm Vương mà sống đời đời kiếp kiếp ở dưới âm ti, không cần đầu thai nữa...
Trời ạ, sao một Hạo Phong vui vẻ, giỏi cười cợt lại đi có những suy nghĩ cay độc đó. Anh biết thừa nhiều đôi quanh mình cũng đến với nhau bằng thứ sét đánh thần kì đó mà vẫn hạnh phúc như thường. Đương nhiên không phải dưới âm phủ...
Vậy sao anh lại buồn bực?
Vì hôm nay Mai Lan bị bỏ lại ở thư viện. Mà người bỏ cô, không ai khác là cái tên chết bầm Hoàng Hải Dương.
Ờ thì hắn bảo vệ cái tình yêu mặn nồng của hắn, nhưng đâu nhất thiết phải làm tổn thương Mai Lan. Bỏ đi không nói một tiếng, khiến cho Mai Lan khóc không thành tiếng...
Hạo Phong từng tự hỏi: tại sao con gái trên đời này đều thích Hải Dương? Cả Mai Lan cũng không ngoại lệ?

Bỗng nhiên, một chút ghen tị dâng trong lòng. Nhưng rồi nhanh chóng bị lí trí của Hạo Phong dập tắt. Anh không phải kẻ mù quáng, càng không giống kẻ không biết phân biệt phải trái, đúng sai.
Khi anh đến bên Mai Lan, ngỏ lời với cô. Không phải lần đầu tiên. Nhưng lời nói yếu ớt và cũng đầy cương quyết của cô đã làm anh đau khổ:
" Em xin lỗi, Hạo Phong. Nhưng em không thể thích anh, càng không muốn lợi dụng tình cảm của anh. Tuy rằng anh Dương không thích em, nhưng em càng không thể ép mình thích anh. Em thật không muốn nói những lời này, nhưng em thật không muốn cả hai phải tổn thương. Em xin lỗi, nhưng người em thích không phải là anh.."
Phải, người Mai Lan sẽ chẳng bao giờ là anh? Tại sao anh biết trước điều đó rồi, mà vẫn cố chấp không thừa nhận. Để bây giờ đau khổ thế này. Lần đầu tiên trong 22 năm cuộc đời Hạo Phong bị một cô gái từ chối..
Nhưng khi bị từ chối, cũng rất nhanh, Hạo Phong đáp lại:
" Em không phải xin lỗi, em không có lỗi. Tại anh bày tỏ đường đột, đúng là tình cảm không thể gò ép được. Nhưng em yên tâm, anh sẽ luôn bên cạnh em. Nếu tên Hải Dương còn đối đãi với em như hôm ở thư viện, anh sẽ cho hắn biết tay."
Hạo Phong nở nụ cười, quay lưng bước đi, nhưng lòng lại đang chảy máu.
Cuối cùng, thì một tên gắn mác playboy như anh chính thức thất tình....
****
Quán cafe Feels.
Vắng lặng.
Hạo Phong chọn một bàn ngồi phía trong, nhìn ra một khoảng đất trống... Có lẽ anh cần yên tĩnh một lát.
Nhưng chẳng ngồi được bao lâu, có một giọng nữ vang lên:

- Anh ơi, đây là chỗ của em mà.
Hạo Phong ngẩng đầu lên nhìn nơi tiếng nói phát ra. Là một cô gái.
Cô gái đeo giầy cao cổ màu đen, mặc quần jeans rách, khóac áo sơ mi dài bên ngòai chiếc áo phông trắng. Mái tóc cắt mái chéo bằng, hai bên mang tai là vài lọn tóc thả tự do. Ở cô gái tóat ra vẻ gì đó rất phóng khóang, rất khó nắm bắt, nhưng lại rất trẻ trung, cuốn hút.
Nhưng Hạo Phong không nhận thấy điều đó. Có thể vì tâm trạng không tốt, hoặc do lời nói không chào hỏi của cô gái, anh lại thấy cô gái này có chút hoang dại, ngỗ ngược khiến cho anh không kìm nheo đuôi mắt:
- Xin lỗi, nhưng anh ngồi trước rồi. Quán còn nhiều chỗ trống, em xem kìa.
Vừa nói, anh vừa chỉ tay ra phía mấy bàn khác đằng sau...
Đúng là tâm trạng Hạo Phong không tốt thật, nhưng ít nhất anh vẫn phải giữ phép lịch sự với người con gái mới quen như cô gái trước mặt.
- Không, em chỉ quen ngồi chỗ này. Ngòai ra em chưa bao giờ ngồi chỗ khác.
Chết tiệt, Hạo Phong cũng là khách quen, nhưng sao chưa bao giờ thấy cô gái này. À, anh quên mất là anh chỉ ngồi phòng VIP, hôm nay quỷ xui ma khiến thế nào mới ngồi đây.
Bỗng, Hạo Phong để ý tấm thẻ sinh viên đang đeo trên ngực của cô, hóa ra là sinh viên trường anh : Nguyễn Minh Trang, sinh viên năm thứ 2...(anh này sao lại nhìn ngực >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận