Ngày hôm nay ....
Trời nắng ráo, nhưng phảng phất mây đen ...
Tôi vừa đi mua đồ ăn về. Đứa như tôi chỉ cần qua loa bữa trưa, rồi bữa tối mới quan trọng. Có thể là tôi khác người từ cách ăn uống mà đi.
Tôi nghe tiếng điện thoại reo, nhấc máy:
-"Mẹ ạ, con nghe."
-" Mẹ đang ở dưới kí túc xá này, mau xuống đi. Mẹ mang nhiều đồ ăn cho con lắm ...."
Tôi ngỡ mình nghe nhầm chứ. Tôi bất ngờ, bàng hoàng một chút, và cũng có đôi phần vui mừng.
-" Con xuống ngay đây, mẹ đợi con chút."
Tôi mừng quýnh, chạy ù xuống. Mẹ tôi, tôi nhớ bà quá.
Khi bạn xa nhà, người thân sẽ trở nên quan trọng hơn bao giờ hết......
______
Tôi ôm chầm lấy mẹ tôi, giọng hình như run lên thì phải:
-" Mẹ,.... mẹ "
Mẹ có lẽ cũng xúc động y như tôi. Hai mẹ con lâu ngày gặp nhau, cũng mừng mừng, tủi tủi. Bà xoa đầu tôi:
- Ăn uống sao mà gầy quá vậy con...
- Mẹ à, lên phòng con rồi nói chuyện tiếp. Con xách đồ cho mẹ nhé.
Tôi đưa tay cầm túi đồ, bỗng đôi bàn tay cứng lại
- Ồ, hóa ra con dì đây à??
Tôi không nhầm, giọng nam trầm tĩnh bình ổn này, ....không ai khác,... là anh.
- À .. à,.... cậu Dương, tôi, à... à, con gái tôi đây - Mẹ tôi ấp úng trả lời.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Anh biết rồi. Thật sự biết rồi..... Vẫn thói quen gọi mẹ tôi là dì như xưa....
Hóa ra, anh gặp mẹ tôi ở cổng trường. Mẹ tôi nhìn anh, tuy có chút lờ mờ nhận ra, nhưng không nghĩ là anh. Còn anh vừa nhìn đã nhận ra mẹ tôi, anh nghi hồ gọi tên mẹ. Bà trả lời. Bà nhận ra con mắt của anh, nó vẫn chăm chắm nhìn sâu vào bà. Đôi mắt đại dương , có chút căm hận ngày ấy bây giờ đang đứng trước mặt bà.... vẫn không hề thay đổi.
- Tại sao dì lại ở đây?
- Con gái tôi...... học ở trường này ....nên.....tôi......
-Lên thăm con gái - Tuy chỉ nghe lời kể lại của mẹ tôi, nhưng tôi hiểu được ngữ âm lạnh khốc của anh khi nói tiếp lời mẹ tôi như thế.
________
Bây giờ, anh đang đứng trước mặt tôi, ánh mắt lạnh đi, câu nói của anh vô hình như cơn gió mùa đông lạnh lẽo nhưng vẫn khiến người ta đau buốt đến thấu xương:
- Sao em nói mẹ em là công nhân về hưu. Còn nói bà đã ngòai 50 nữa. Theo tôi thấy thì không phải vậy...
- Em,...em..... em .... anh nghe em giải thích....
Giọng tôi hệt như kẻ trộm bị bắt quả tang, muốn biện minh nhưng chẳng còn đường nào trốn chạy.
Anh nhếch môi cười. Nụ cười gắng gượng, nụ cười đau đớn. Nụ cười tươi đốn ngã con tim tôi đâu rồi?
- Hóa ra là em vẫn lừa tôi. Hóa ra tôi vẫn là thằng ngốc..... Dì à, à...không, tôi thật không biết có nên gọi dì như vậy nữa hay không.... nhưng mà con gái dì diễn xuất không tồi đâu.
Lời của anh, như trăm ngàn cin dao đâm sâu vào trái tim tôi.
Những từ ngữ của anh, khiến tôi muốn sống dở chết dở..
Câu nói của anh mạnh mẽ và lạnh lùng đến nỗi tước đi hết hơi thở của tôi....
Tôi không nói với anh về mẹ tôi. Nhưng tình cảm của tôi là thật, rất thật, tôi yêu anh...
Nhưng anh không hiểu. Anh cảm thấy bị lừa dối.
Việc anh vẫn gọi mẹ tôi là dì, chứng tỏ anh không còn hận mẹ tôi như trước nữa. Nhưng chính tôi, lại cào lên vết xước mới lành miệng của anh
Tôi nghĩ rằng anh đang từng bước chấp nhận tôi bước vào cuộc sống của anh, để tôi theo anh mọi nơi như thế.
Tôi nghĩ anh đã chú ý đến tôi
Cái ôm hôm đó, những cái nắm tay, những ánh mắt tràn ngập niềm vui khi anh trêu chọc tôi, cả cái cách anh nói tôi là "ngu ngốc" một cách dịu dàng nữa...
Tôi đã nghĩ rằng những ngày đó sẽ kéo dài mãi mãi.
Tôi đã nghĩ khi nào anh đồng ý chấp nhận tôi, tôi sẽ nói cho anh nghe sự thật.
Tôi đâu ngờ anh bất ngờ phát hiện và coi tôi như kẻ dối lừa...
Đừng nghĩ rằng anh gọi mẹ tôi là dì mà nghĩ rằng chúng tôi có quan hệ huyết thống. Giữa chúng tôi không có chung máu mủ hay dòng dõi họ hàng gì cả.
Chỉ là mẹ tôi từng chăm sóc anh, nhưng đó là câu chuyện dài và đầy biến cố trái ngang.....
***********
lời tác giả: cảm ơn các bạn đã chú tâm đón đọc truyện của mình trong thời gian qua. Xin hứa chap sau sẽ kể lại ẩn khúc của nhân vật.::)))))))