Có lẽ tôi nên rời bỏ anh...
Nên thả tự do cho anh..
Vì lời của anh, khiến tôi quá mệt mỏi...
"Tôi không hận mẹ em, tôi hận em."
Câu nói này khiến tôi mệt mỏi, khiến tôi đau khổ, khiến tôi... thật sống không bằng chết.
Có thể tôi sợ ngày nào đó, khi gặp anh, ngữ âm anh sẽ gằn xuống: "tôi hận em"
Một câu đủ giết chết con tim tôi.
Tôi không tìm anh nữa, mỗi lần vô tình nhìn thấy anh, nước mắt tôi cứ tuôn ra, không tài nào kìm được....
Tôi không đến làm phiền anh nữa, không gọi điện buổi sáng, không nhắn tin kêu anh ngủ sớm vào đêm khuya, không đến sân bóng rổ xem anh tập luyện, không lặng lẽ để chai nước lại cho anh sau mỗi lần anh chơi bóng, không bám theo, không nhờ anh giảng bài,..... Tôi không làm hết thảy những thứ đó, những thứ mà tưởng chừng đã ăn sâu vào nếp sống của tôi.
Nhưng tôi đành từ bỏ chúng, tôi biến đi, anh sẽ hạnh phúc.
Tôi không bên anh, lòng anh sẽ đỡ đi thù hận.
Tôi mong anh sẽ hạnh phúc...
Nhưng tôi đang rất đau khổ, tôi đang rất nhớ anh..
Tôi muốn chạy đến sân bóng, đến thư viện, đến nhà tìm anh.. Nhưng tôi không thể...
Tôi không thể để cho trái tim bị xát muối lên lần nữa, trong khi nó có nhiều vết thương. Tôi sẽ trốn tránh, vì tôi sợ đối mặt.
*********
Hôm nay, trời nắng...
Nắng buông nhẹ trên cành lá, thẫn thờ xuyên nhẹ qua những ngọn cây..
Tôi cầm cuốn sách đến trả thư viện. Tôi không muốn đến đó đâu, vì tôi có thể sẽ gặp anh.
Tôi không muốn đến đó đâu, tôi sợ phải nhớ lại, vì nơi đó có rất nhiều kỉ niệm khi tôi và anh bên nhau...
Nhưng tôi mượn cuốn sách này đã quá lâu, thậm chí cô quản lí thư viện đã gọi điện cho tôi yêu cầu trả sách, vì đó là cuốn mà nhiều người muốn mượn.
Tôi cất bước chân nặng nề ra khỏi kí túc xá, mây lững lờ trôi.
"Em tìm anh
Không thấy
Mây vẫn bay
Nào anh có hay"
Tôi bước vào thư viện. Vẫn mùi sách mới lẫn mùi sách cũ, vẫn những hàng ghế ngay ngắn thẳng hàng, những tủ sách lớn còn tươi màu gỗ...
Tôi đưa mắt nhìn quanh, cô quản lí thư viện đâu rồi? Lại đi đâu mất không biết. Tôi chợt nhớ đến hồi mẫu giáo, cô giáo cũng thường bắt một đứa lên đọc bài, để cô đi " chém gió" với mấy cô bên lớp Hoa Hồng với lớp Hoa Sen. Thật là, chắc mấy cô lớp Hoa Sen và Hoa Hồng cũng cho mấy đứa nhỏ đọc bài để đi tám chuyện với cô bên lớp Hoa Hướng Dương của tôi.
Bất giác, tôi cười nhạt
Một câu chuyện cười của tôi từng kể trong kí túc xá với lũ con gái khiến chúng nó cười lăn lóc, hoa sen với chả hoa súng.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra nó là câu truyện cười thật nhạt nhẽo, quá nhạt nhẽo...
Tôi ngồi xuống ghế, đợi cô quản lí thư viện trở về. Trường tôi bắt buộc sinh viên trả sách phải ký vào sổ, mà cái sổ đấy thì cô quản lí thư viện cầm.
Đưa mắt nhìn quanh, mắt tôi bất giác mở to, tôi thấy anh, là anh. Không sai vào đâu được.
Chỉ có điều, bên cạnh anh, có một cô gái.
Gương mặt thanh tú, nước da trắng hồng không tì vết, mái tóc đen mềm mại thả tự nhiên ôm lấy gương mặt trái xoan, quá xinh. Tôi nhận ra cô ấy. Mai Lan- hoa khôi năm thứ 2 trường tôi.
Quả như cái tên, gương mặt và dáng hình của cô ấy là sự kết hợp hòan hảo giữa hai loài hoa: nét thanh tú của hoa mai và kiêu sa của lòai lan.
Cô đang ngồi cạnh anh. Đang hỏi anh gì đó. Anh ôn nhã trả lời, ánh mắt không hề chán ghét.
Tôi nhận ra, họ quá đẹp đôi, anh điển trai, tài giỏi, còn cô xinh đẹp, yêu kiều.
Họ nên là một đôi, quá hợp
Tôi như người thừa. Một người thừa thãi.
Anh xứng đáng yêu người con gái như Mai Lan. Từ đầu tôi nghĩ gì mà tự tin theo đuổi anh như thế.
Nhưng nhìn họ như vậy khiến lòng tôi nhói đau, không thở được.
Tứ chi rã rời, quyển sách trên tay đột nhiên rơi xuống.
Cuốn sách to và nặng. Thư viện lại yên tĩnh. Khi sách rơi, đồng loạt người trong thư viện quay ra nhìn tôi.
Mai Lan ngửng lên, anh cũng ngửng đầu lên. Tôi nhìn anh..
Đứng bất động.
Rất lâu..
Đồng tử anh nheo lại, nhìn tôi.
Tiếng xì xào to nhỏ trong thư viện vắng lặng yên tĩnh thật quá rõ ràng, như đập thẳng vào đại não tôi, không hề qua đôi tai:
- Ê, con bé đó là đứa nhõng nhẽo theo anh Dương phải không?
- Chuẩn luôn, không nó thì ai?
- Trông cũng bình thường mà mặt dày phết..
- Chắc là bị anh Dương đá rồi.
- Ờ, Dương đang ngồi với Mai Lan kìa..
- Biết ngay mà, loại sinh viên mới vào trường đã theo đuổi người ta, anh Dương không chạy mất dép mới lạ.
- Khổ, giờ nhìn đôi kia hạnh phúc chắc nó đang điên lên.
- Mai Lan với anh Dương thì quá hợp.
- Ờ, thế mà có người đũa mốc muốn chòi mâm son.
- Đúng là tội nghiệp, không biết lượng sức mình..
Quá cay độc!!!
Trước đây khi tôi vừa vào trường đã theo đuổi anh, cũng không ít người nói như thế...
Nhưng sao hôm nay nghe lại, lòng tôi lại quặn thắt từng hồi.
Trong lời của họ, không có chút an ủi hay thông cảm, chỉ có ý cười, trêu ghẹo và cố tình rạch sâu vào nỗi đau của tôi.
Nước mắt ơi, xin mày đừng chảy ra!
Không được rồi, tôi đang khóc. Ấm ức, đau khổ, tủi thân..... từng hàng nước mắt chảy xuống, nóng hổi...
Họ nói không sai, là tôi tự đa tình
Họ nói không sai, anh và Mai Lan xứng hơn.
Tôi chỉ biết cắn chặt môi, cúi đầu xuống, tay nắm mạnh vào áo khóac, quên cả việc nhặt sách lên.
- Tất cả im lặng!!
Một giọng nam giận dữ cất lên.
Là anh, là anh ...
- Ai còn hé răng nửa lời nữa, thì tự mình gánh chịu hậu quả. Câm hết cho tôi!!!
Câu nói của anh vừa ra lệnh, vừa đe dọa.
Rất uy quyền.
Ai mà dám động đến anh chứ, sinh viên xuất sắc, hotboy, cậu chủ, thậm chí đai đen Judo. Lời của anh đều đáng để người ta nể trọng
Đừng nói là anh đang nổi giận...
Tôi ngước lên nhìn, anh đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Tôi ngạc nhiên, hết sức ngạc nhiên.
Anh nhặt cuốn sách lên.
Tôi cảm tưởng như cả thư viện đang nhìn chúng tôi.
Đúng lúc đó, cô quản lí thư viện bước vào.
- Chuyện gì thế?-cô hỏi
Không biết trả lời cô thế nào đây?
Anh đưa cuốn sách vào tay cô quản lí, chỉ vào tôi:" Cô ấy trả sách"
Khoan ,sao anh biết tôi đến để trả sách? Sao anh biết? Lúc tôi đến anh đang cặm cúi đọc sách cơ mà.
Nói dứt lời, anh cầm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi thư viện.
Anh đang cầm cổ tay tôi.
Lâu lắm rồi, anh không cầm tay tôi như vậy.
Tôi rất nhớ cảm giác này.....
Tôi chỉ kịp nghe tiếng nói vọng ra của cô quản lí:" Lũ trẻ bây giờ thật là.."
Tôi chỉ kịp nhìn thóang qua đôi mắt thất vọng của Mai Lan.
Tôi còn nghe thấy vài tiếng thốt lên bất ngờ của mấy người trong thư viện.
Cảm giác này
Không thể diễn tả thành lời
****
Anh kéo tôi ra vườn hoa của trường, giọng anh nghe thóang giận dữ:
- Em ngu ngốc đến vậy à? Em chỉ biết khóc thôi sao? Đám người đó nói như vậy mà em cũng không dám nói lại họ? Mà không nói lại thì cũng phải đi chỗ khác chứ, cứ ngồi đó mà chịu trận làm trò đùa cho họ sao?
Từ bao giờ...
Anh lại hay nói những câu thật dài với tôi như vậy?
Lâu lắm rồi..
Tôi mới nghe từ NGU NGỐC mà anh mắng tôi.
Những lời trong thư viện là để bảo vệ tôi?
Những lời vừa rồi là quan tâm hay trách móc??
Anh à, em nhớ anh quá...
Nên xin anh đừng biến đi mất. ..
******
- Em... em...thật ra....
- Em thật sự khiến tôi không biết nên đối xử với em như thế nào.
-..........
- Em nhiều nước mắt vậy hay sao? Từ ngày nói thích tôi đến giờ em đã khóc bao nhiêu lần rồi hả??
-..........
- Trả lời tôi đi.
Anh cầm vai tôi, lắc mạnh. Tôi có thể nói gì đây?
Rồi đột nhiên, tôi nói một câu chẳng liên quan đến câu hỏi của anh:
- Xin anh.. đừng hận em...
Nước mắt tôi lại rơi, đáng ghét.
Đôi mắt đang bùng bùng lửa giận của anh bỗng dịu xuống, buông hai vai tôi ra, anh thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt lăn trên má tôi rồi quay lưng bước đi.
Hai hành động trái ngược nhau. Lau nước mắt là quan tâm, còn quay lưng đi là lạnh lùng, vô cảm.
Quá mâu thuẫn..
Hai động tác liền nhau mà không hề ăn khớp...
Liệu tâm tình anh hiện giờ có mâu thuẫn như vậy??
Anh có đang dằn vặt, đau khổ gì hay không?
Anh liệu có muốn tha thứ cho tôi....
Liệu anh có thích tôi, dù chỉ là một chút.....
Xin anh đừng hận em? Thật sự xin anh đấy!!
Anh à? Anh có nhớ em như em nhớ anh không?