Chiếc BMW thắng gấp gáp trước căn biệt thự trắng.
Người hầu từ trong chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra thì chiếc xe lao vào bên trong.
Ng.Ký bước xuống xe, anh đi vòng qua mở cửa rồi lôi tuột Ng.Minh vào trong.
Anh lôi Ng.Minh thẳng lên lầu vào phòng cô và đóng sầm cửa lại.
-Nói! Anh kêu em làm vậy?- Ng.Ký quát lên.
Chưa bao giờ anh thấy tức giận cô em gái của mình như thế.
Dám đem tình cảm của anh ra làm trò chơi. Xem anh là tên ngốc à?
Ng.Minh cắn cắn môi. Thật sự bây giờ cô thấy sợ anh. Chưa lúc nào anh quát cô như thế.
-Đã dám lừa anh rồi còn hóa trang dọa anh nữa chứ. Em có coi anh là anh trai em không.
-Hai em...em xin...xin lỗi.- Ng.Minh cuối gầm mặt xuống, nói lí nhí.
-Em còn xin lỗi hả? Anh là trò chơi sao?- Ng.Ký lớn tiếng quát lên. Chưa bao giờ anh nhục như vậy. Lúc nãy không biết anh phải đào bao nhiêu cái lỗ để chui xuống.
-Hai em xin lỗi.- Ng.Minh nói. Giọng nói đầy tính hoảng sợ. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt tuyệt mĩ kia.
Ng.Ký bắt đầu thấy tim thắt lại. Sao anh lại to tiếng chứ? Sao anh lại quát cô em gái mà anh hết mực yêu thương này chứ.
Anh có quá nông nổi không? Nhưng dù sao chuyện này cũng không thể bỏ qua được.
Bản chất người anh khi thấy em gái khóc thì sẽ đến bên vỗ về an ủi anh cũng không ngoại lệ. Anh đi đến bên cô ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô đang ngồi bệt xuống sàn nấc lên từng hồi. Anh ôm cô thật chặt, Ng.Minh được anh ôm vào lòng thì cũng vùi đầu vào vòm ngực anh mà khóc.
Có phải anh đã cưng chiều từ nhỏ nên sinh hư không? Có phải được anh chiều chuộng quá nên cô không xem anh ra gì? Cô đã hối hận rồi! Cô đã biết mình sai rồi. Cô không nên đem tình cảm của anh ra đùa giỡn như thế. Liệu anh có tha thứ không giận cô như lúc nhỏ cô làm sai điều gì thì anh điều tha thứ hay không? Anh sẽ thôi giận cô chứ?
Ng.Ký buông Ng.Minh ra, tay anh đưa lên má lau đi hai hàng nước mắt nóng hổi đang đùa giỡn trên mặt cô. Anh dịu dàng chiều chuộng cô lắm. nhưng bây giờ không nên như vậy nữa. Thương em thì có thương đó nhưng anh sẽ không như trước sẽ tha thứ những gì cô sai phạm. Mỗi điều sai anh nhất định phải sử dụng hình phạt cho cô nhớ.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhòe đi của cô, nhẹ nhàng nói.
-Minh Minh đừng khóc nữa.
Ng.Minh gật gật đầu đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt.
Anh cười nhẹ, hỏi cô.
-Vậy chứ Minh Minh có muốn ngày mai đi khu vui chơi không?
Ng.Minh lại gật đầu nhưng cô không khóc nữa mà cô cười, cười thật tươi.
Anh tiếp tục nhẹ giọng nói với cô nhưng ý nghĩa không hề nhẹ chút nào.
-Vậy...Minh Minh ra vườn quét hết lá cây đi nhé. Xong thì mai mới được đi.
Nói rồi anh đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại để Ng.Minh chết trân tại chổ.
Anh nói gì?
Kêu cô quét lá cây?
Ở vườn?
Anh biết nó rộng cỡ nào không?
Biết tính sao giờ ngoan ngoãn nghe theo đi cho khỏe tấm thân.
Ng.Minh đi thay đồ. Bước từng bước nặng nề xuống sân lấy dụng cụ là bắt đầu nhiệm vụ.
Từ buổi trưa nắng gắt bóng dáng "bé nhỏ" cứ quét và quét đến tận vả chiều tối mới xong....HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ.
------
Ng.Ký bước vào phòng V.I.P 1 ngồi bệt người xuống sofa
-Nghe nói sắp tới ngày chọn chủ tịch.
-Ừ- Nghi hớp một ngụm rượu vang đỏ trả lời.
-Tao cũng tham gia?- Ng.Ký với lấy ly rượu trên bàn hỏi.
-Mày sẽ không còn cơ hội tham gia.- Nhân vừa đánh laptop vừa trả lời
-Tại sao?- Ng.Ký Nhíu mày.
-Elly biết câu trả lời để phá luật lệ- Huy ngồi bắt chéo chân bình thản.
-Tao có hình nhưng chưa xác định được khu vực đó ở nơi nào.- Nghi lấy trong túi ra một tấm hình đặt lên trên bàn.
Ng.Ký chăm chú nhìn tấm hình nó rất quen hình như anh đã gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ.
-1 tháng tìm, 1 tháng chuẩn bị,1 đêm kết thúc.- Q.Minh dựa người vào sofa tay day day thái dương.
-Cho tao mượn tấm hình này. Tao thấy nó rất quen.- Ng.Ký cầm tấm hình lên chăm chú nhìn nó.
Nghi chỉ gật đầu rồi lại uống rượu.
-Ủa sao mày có hình này?- Nhân hỏi Nghi.
-Tao đã cố hết sức năng nỉ ông Miah-trợ lí chủ tịch nhưng ổng chỉ đưa ra tấm hình này, hoàn toàn không hó hé.- Nghi nghe Nhân hỏi thì có chút khựng lại nhưng vẫn trả lời.
-Ông đó kín miệng thật- Huy nhết môi tỏ ý xem thường.
-Được rồi. Về nghỉ ngơi mai cho tụi bây xả- Q.Minh nói rồi ra đi một mạch ra ngoài.
-Ơ hay!!! Bàn mai đi chơi tất nhiên phải xả rồi!!!- Nhân nói với theo.
-------
Ng.Minh ngồi trên ghế sofa vừa xem Oggy vừa ăn snack. Cô thấy bóng dáng Ng.Ký từ ngoài đi vào thì vội bỏ tất cả xuống chạy lại nhìn anh một cách dò xét.
-Hai vừa đi đâu vậy?
-Hai đi chung với nhóm Quốc Minh ấy mà- Ng.Ký xoa đầu cô rồi đi lại sofa ngồi xuống.
-Mà hai nè- Ng.Minh nhảy lên ngồi kế anh
-Có chuyện gì sao?- Ng.Ký nhắm hờ mắt như đang ngủ trả lời.
-Sao hai biết nhóm của anh Minh dạ?- Ng.Minh vừa nghịch nghịch tóc anh vừa hỏi.
-À...10 năm trước anh qua Anh sống cùng ba mẹ Làm quen với kinh doanh nhưng 7 năm sau anh đã nói dối ba mẹ là muốn ra sống riêng. Thế là ba mẹ đồng ý, vừa chuyển ra thì anh đã trốn về anh cũng không cho em biết. Nhờ lần đụng độ ở bar nên anh mới biết rồi từ từ chơi thân với nhóm Quốc Minh. Anh ở đây 1 năm rồi lại sang Anh ở. 2 năm sau thì anh lại về Vn và sống trong ngôi nhà này.- Ng.Ký chậm rãi kể lại cho Ng.Minh nghe.
Ng.Minh à một tiếng, định nói gì đó nhưng anh đã cướp lời.
-Ngủ sớm đi! Con gái thức khuya không tốt- Nói rồi Ng.Ký đi thẳng lên lầu.
Ng.Minh nhìn theo, bóng dáng cao cao đó toát lên một vẻ cô độc. Cô nhìn dõi theo tới khi anh đã vào phòng rồi mới trở về phòng ngủ chuẩn bị ột ngày mới bắt đầu.