-Hai người đang làm cái gì vậy?
Ngọc Minh và Sĩ Thành cùng nhìn ra phía cửa. Cô giật mình lấp bấp.
-Anh...anh Minh.
-Chào- Sĩ Thành nhìn anh đầy thắc mắc "Hai người này có quan hệ gì chứ?"
Quốc Minh không nói gì anh đi lại gần cô, từng bước thật chậm rãi nhưng toát ra khí lạnh đến tột độ. Mặt anh tối sầm lại khi nhìn sang Sĩ Thành.
Cậu nhìn anh, biết rõ là không nên ở đây nữa nên quay sang cô chào.
-Thôi mình về nha còn vết thương này mình cũng sát trùng cho cậu rồi.
-Ừ cảm ơn cậu, mình xin lỗi vì không ra tiễn cậu được- Cô cười cười.
-Ừ không sao đâu- Cậu đi ngang anh gật đầu chào rồi đi ra.
Anh ngồi xuống kế cô, mắt anh hướng về những lọ oxy già và mớ bông gòn.
-Chuyện này là sao?
-Em...em bị té- Cô nói lí nhí.
Anh đưa tay chạm vào vết thương rồi rụt lại.
-Hậu đậu- Anh nói không nhìn cô.
-Em xin lỗi mà- Cô nũng nịu lay tay anh.
-Chưa hết. Còn vụ em tựa vai cậu ta thì sao?- Anh nhìn vào mắt cô, anh đang cần một câu trả lời.
-Em...em đang khóc- Cô cúi mặt xuống.
-Lí do- Anh cau mày.
Cô im lặng không nói nữa.