Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh

Ngọc Minh tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng đầy mùi thuốc sát trùng. Khẽ cử động, cô cảm nhận được ở tay có đau nhức một ít.
Thấy cổ tay bị gắn kim truyền nước biển thì cô bức rức giật ra làm máu tuông xuống nhỏ giọt trên sàn.
-Ai lại gắn thứ này không biết.- Cô càu nhàu rồi xuống giường.
Từ cửa, bà Nhung, Ngọc Thiện và Ngọc Ký đi vào thấy cô đã tỉnh, vả lại tay còn chảy liên tục rất nhiều máu nên bà chạy ngay đến bên cô.
-Con gái, con không sao chứ?
-Dạ không sao- Cô cười nhạt.
-Tay em đầy máu thế kia mà còn bảo không sao- Ngọc Thiện ân cần cầm lấy tay cô.
-Để anh gọi bác sĩ băng lại cho em- Ngọc Ký nói xong liền ra ngoài gọi bác sĩ.
-Anh Minh như thế nào rồi mẹ- Cô cầm hai tay bà, giọng rất lo lắng.
-Quốc Minh được đưa vào phòng hồi sức rồi, ca phẫu thuật thành công tốt đẹp nhưng có điều...- Đang nói giữa chừng thì bà ngừng lại.
-Có điều gì mẹ? Anh Minh bị làm sao à?- Cô càng gấp rút hơn.
-Có điều...như bác sĩ nói, Quốc Minh chẳng thể nhớ chuyện 1 năm trước tới ngày hôm nay.
Ngọc Minh im bặt, hai tay cô thả lỏng, cô chẳng còn sức lực nào nữa. Mọi chuyện quá ngỡ ngàng, quá bất ngờ đối với cô. Cô làm sao sống nổi khi người mình yêu nhất đã lãng quên mình cơ chứ.

Phía cửa, một người con trai cứ thập thò ở đó. Ngọc Ký và bác sĩ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, bỗng thấy ai đó nên anh đến vỗ vào vai cậu ta.
-Này!
-Ơ anh Ken.
-Là cậu sao Jin- Ngọc Ký cau mày.
-Vâng, em đến thăm Ngọc Minh- Sĩ Thành gãi đầu.
-Vào trong đi- Ngọc Ký mỉm cười vỗ vai cậu rồi quay sang nói với bác sĩ- Em gái tôi ở bên trong.
Ba người cùng nhau vào. Bác sĩ già tiến hành công việc của mình. Ông xem xét và băng bó lại cho Ngọc Minh.
-Cũng may là vết thương không bị nhiễm trùng nên chẳng có gì đáng lo.
Ông nói với Ngọc Ký rồi ra ngoài. Sĩ Thành bước đến, để giỏ táo trên bàn rồi cậu ngồi xuống kế bên cô.
-Cậu vẫn ổn chứ?
-Mình vẫn bình thường- Cô nhẹ nói.
-Uhm vậy là tốt rồi.
-Phiền mọi người ra ngoài, con cần nói chuyện riêng với Sĩ Thành.- Cô nói nhưng ánh mắt cứ nhìn ra cửa sổ.
-Được rồi, con chăm sóc Minh Minh hộ bác- Bà Nhung cười nhẹ- Hai đứa ra đây mẹ bảo một tí.
Ngọc Thiện và Ngọc Ký ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn lại cô và Sĩ Thành, không gian im lặng, tĩnh mạch đến đáng sợ.
Sĩ Thành nhìn vào ánh mắt của cô. Nó chẳng còn trong veo như trước nữa, thay vào đó là ánh mắt chất chứa bao nhiêu nỗi buồn sâu thẳm. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào làn tóc đen óng của cô, nhưng tay của cô đưa lên nắm lại.
-Cậu đừng chạm vào mình, hiện tại mình muốn chúng ta nói chuyện như hai người bạn bình thường không có tình cảm nam nữ gì ở đây hết.
-Uhm mình hiểu mà- Cậu để tay của mình xuống.
-Có liên quan đến cậu không?- Ngọc Minh chẳng buồn nhìn cậu một cái.
-Liên quan chuyện gì chứ?- Cậu cau mày.
-Mình thấy cậu và Khả Linh nói chuyện với nhau trong ngày sinh nhật của mình, hai người có vẻ thân mật nhỉ.
-Mình không quen biết cô ta, mình càng không liên quan gì đến vụ Danny gặp tai nạn, mình chỉ nghe Khả Liên nói chuyện điện thoại với ai đó nói là cậu bị ngất đang truyền nước biển nên mình vào thăm cậu thôi.
-Vậy sao hôm đó cậu lại nói chuyện và đi chung với cô ta?- Ngọc Minh mím môi.

-Cô ta và mình chỉ nói qua loa vài câu thôi mà- Sĩ Thành cau mày.
-Cậu làm mình mất lòng tin rồi, mình không ngờ cậu lại như vậy.
-Mình không có làm vậy. Mình không hại Danny.
-Mình không muốn nghe nữa.
-Mình yêu cậu, mình rất yêu cậu, yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên. Mình rất muốn nói cho cậu biết nhưng khi biết cậu và Danny là một đôi mình đã nén cảm xúc lại...mình chấp nhận mình yêu đơn phương và mình cũng không yêu cầu cậu phải đáp lại tình yêu của mình. Cậu sẽ không bao giờ là của mình, ngày trước cũng thế, hôm nay cũng thế và mãi mãi về sau cũng thế. Thôi mình đi đây, cậu hãy mau bình phục nhé.
Cậu nói rồi quay lưng bước đi. Ngọc Minh im lặng nãy giờ đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cậu ta lại.
-Mình có thể tin cậu thêm một lần nữa không?
-Cảm ơn cậu đã tin mình, cậu hãy nhớ. Nếu Danny buông tay thì bên cạnh cậu vẫn luôn còn mình. Mình sẽ luôn chờ cậu.- Sĩ Thành quay đi, trong mắt ánh lên những tia xót thương.
Ngọc Minh nớ lỏng tay, đôi tay cô bơ vơ trong không trung lạc lõng. Cô bước xuống giường, đi từng bước mệt mỏi, cô đi chậm rãi qua phòng chăm sóc của Quốc Minh.
Nước mắt cô lăn dài hai bên má, do cô nên anh mới nằm đây. Đáng lẽ người nằm đó phải là cô mới đúng. Sao anh lại cứu cô chứ?
Nắm lấy tay anh, cô khẽ ngồi xuống. Người trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt, đôi môi hồng ngày nào nay lại trắng bệch.
-Em đến với anh đây, anh mau tỉnh dậy đi mà. Nhìn em đi, anh từng nói sẽ luôn ngắm em chẳng biết chán mà, anh cũng hứa sẽ nắm lấy tay em đi hết đoạn đường này mà. Anh gọi em đi một tiếng "Ngọc Minh" thôi cũng được. Em xin anh, anh làm ơn tỉnh lại đi mà.
Cô ngồi bên giường anh khóc nấc lên. Áp tay anh lên má, giọt nước mắt ấm nóng của cô chảy xuống tay anh.
Khả Linh đứng trước cửa, ả nhếch môi. Đúng là "yêu nhau lắm cắn nhau đau".
-Cô định đấu với tôi sao, Ngọc Minh? Cô không đủ sức đâu!
Ả mở cửa rồi vào trong, chưa gì mà chất giọng chua chát của ả đã vang lên như đang khiêu khích Ngọc Minh.

-Oh có lẽ tôi đến không đúng lúc nhỉ?
Ngọc Minh đưa tay lên lau hai hàng nước mắt song đó chỉ im lặng nhìn Quốc Minh. Ả ta ngồi xuống bên cô giọng điệu vô cùng khinh bỉ.
-Cô không xứng với anh Minh, cô nhìn mình đi. Cô có những gì? Ngoài cái tiểu thư đài các thì cô còn tài năng gì khác hả?
-Tôi cần đi lấy một ít đồ.
Ngọc Minh đứng dậy, nhìn Quốc Minh.
*Chát*
Trong lúc Khả Linh không chú ý cô vun tay tát ả một cái.
-Cái tát này là cho anh Minh, chính cô đã hại anh ấy như thế này. Nếu cô còn mưu tính gì nữa thì chẳng phải là một cái tát đơn giản thế đâu.
-Con khốn, mày giỏi lắm! Để tao xem mày còn vương bộ mặt đắc ý đó nữa không? Cứ chờ đó.
Khả Linh ôm má bên phải, nghiến răng rồi quay đi. Ngọc Minh ngồi bệch xuống.
Cái gì cũng phải có giới hạn và...cái gì cũng phải trả giá....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận