Ngọc Minh lờ đờ tỉnh dậy, cả thân người đều mềm nhũn chẳng còn sức lực. Đầu cô đau nhức đến mức muốn vỡ ra. Cô gượng người dậy chợt cô thấy có người ngồi kế bên giường hình như là đang ngủ gật. Người đó còn nắm chặt lấy tay cô nữa chứ.
Cô nhìn lên cái bàn phía đầu giường thì thấy có thau nước và chiếc khăn trắng. Có lẽ người này đã chăm sóc cô cả đêm qua. Cô nhìn mặt người đó.
-Ơ Sĩ Thành.
Sĩ Thành giật mình, cậu lấy tay dụi dụi hai mắt.
-Cậu tỉnh rồi à?
Cô nhìn xuống tay mình, cậu thấy vậy liền buông ra.
Cậu đem đến cho cô ly ca cao nóng, ngồi xuống bên cô cậu mỉm cười.
-Cậu uống đi.
-Cảm ơn cậu.- Cô nhận lấy.
-Sao cậu lại chạy trong mưa lớn như thế để ước hết cả đồ vậy?
Cô im lặng không trả lời, cô vội lãng sang chuyện khác.
-Ơ...ai thay đồ...cho mình thế?
-Mình đó- Cậu khẽ cười.
-Cậu nói sao?- Cô giật thót tim.
-Đùa thôi, mình nhờ bà quản gia thay cho cậu ý.
"Phù..."_ Cô thở phào nhẹ nhõm.
-Nói mình biết đi, sao cậu phải chạy đi trong khi trời đang mưa rất to? Rồi còn để sốt cả đêm như thế?
Đôi mắt cô trùng xuống, chợt cô lại rơi nước mắt khi nhớ đến câu nói của anh.
-Cậu sao vậy? Sao lại khóc?
Cô khóc nấc lên chòm người qua ôm chặt lấy cậu. Cậu ngỡ ngàng, chắc đã có chuyện gì với cô gái nhỏ này rồi.
-Cậu đừng khóc nữa, sao nay cậu hay khóc thế? Cậu khóc xấu lắm luôn ý.
-Anh ấy quên mình rồi, anh ấy không nhớ mình là ai. Mình phải làm gì bây giờ đây Sĩ Thành?
-Đừng khóc, chắc là anh ấy đùa thôi. Làm sao mà anh ấy quên cậu được?
-Không phải đâu....anh ấy bí mất trí nhớ, là mất trí nhớ đó.
Cô ôm chặt lấy Sĩ Thành khóc càng to hơn cô phải làm gì để đối mặt với anh đây, cô không biết phải sống những ngày tháng theo theo như thế nào. Cô quá quen với sự chăm sóc, sự quan tâm và yêu thương...đặc biệt là anh luôn ở bên cô. Nhưng bây giờ thì sao? Anh đã quên cô rồi, đồng nghĩa với việc cô và anh chẳng còn quan hệ gì hết. Cô đã bị anh gạt bỏ ra khỏi cuộc đời mình. Với một từ "không" của anh đã chấm dứt hết tất cả mọi thứ. Cô không muốn đứng yên một chỗ nhìn anh nắm lấy tay người con gái khác, cô không muốn ánh mắt, nụ cười đó của anh dành cho một người không phải cô. Cô càng không muốn bước đi bên anh là người khác, vị trí của cô trong anh cũng bị thay thế như vậy. Những thứ tưởng chừng là của cô lại bị một người nào đó không công cướp mất. Cô phải làm gì đây? Sẽ quên anh hay là chôn chặt anh trong tim mình và cửa lòng cô mãi mãi khép lại.
Sĩ Thành xiếc chặt vòng tay hơn, người con gái cậu yêu đang trong vòng tay của cậu nhưng không phải đang hạnh phúc mà là đang đau đớn đến tột cùng. Cậu sẽ luôn ở bên cô những khi cô cần. Cô chịu đựng quá nhiều rồi, cậu sẻ không để những chuyện như thế tái diễn thêm một lần nào nữa. Cậu sẽ bảo vệ cô đến mãi mãi về sau.
-Yên tâm đi Ngọc Minh, bên cậu vẫn còn mình. Chỉ cần cậu gật đầu thì mình sẽ dìu dắt cậu suốt quãng đường còn lại.
...
-Con gái bác là cô gái Ngọc Minh gì đó à?- Quốc Minh cau mày hỏi.
-Uhm nó không liên lạc về từ hôm qua đến giờ làm bác lo lắng quá- Bà Nhung thở dài.
-Không sao đâu mà, bác đừng lo- Anh nắm tay bà.
-Quốc Minh nói đúng đó bà- Ông Hào ghì chặt vai bà.
-Con không nhớ gì sao? Lúc trước con và Minh Minh rất yêu nhau, hai đứa là một đôi đó.
-Không nhưng...bác đừng nói thế, bạn gái con là Khả Linh, duy nhất cô ấy thôi.
Bà Nhung bất lực thở dài, bỗng chuông điện thoại bà reo lên.
"Alo"
"..."
"Minh Minh"
"..."
"Nghe giọng con là mẹ yên tâm rồi, con mau vào đây chăm Quốc Minh nghe không?"
"..."
"Ừ"
Bà nhìn ông Hào, cuối cùng cô cũng tự liên lạc về nhà. Lòng bà cũng nhẹ nhõm đi vài phần rồi.
...
Ngọc Minh cầm giỏ táo cùng Sĩ Thành vào bệnh viện, đến trước cửa phòng của Quốc Minh thì cậu dừng lại.
-Cậu vào đi, khi nào buồn nhớ gọi mình, nhất định mình sẽ lắng nghe hết- Cậu nháy mắt.
-Thôi thôi vào đi- Cô kéo tay Sĩ Thành.
-Mình phải về rồi bey cậu- Cậu nói rồi nhanh chóng quay đi. Dù thế nào thì cậu vẫn tin sẽ có một ngày Ngọc Minh sẽ mở lòng cho cậu.
Ngọc Minh vào trong, bà Nhung liền ôm lấy cô.
-Con gái của mẹ.
-Con không sao rồi mà mẹ.
-Thôi ngay bây giờ ba mẹ phải ra sân bay rồi.
-Ơ để con đi với.
-Không. Lo cho người kia quan trọng hơn, cố lên con gái- Bà thì thầm vào tai cô rồi cùng ông Hào ra ngoài.
Cô ngồi xuống nhìn anh.
-Anh khỏe chưa?
-Đỡ rồi- Anh chẳng buồn nhìn cô một lần.
-Em gọt táo cho anh nhé!
-Sao cũng được.
Cô khẽ cười rồi gọt táo cho anh, chắc cô phải bắt đầu lấy lòng của anh rồi.
-Anh ăn đi.
Cô đưa cho anh miếng táo vừa gọt. Anh đưa tay lấy rồi lại chăm chú vào điện thoại.
-Lúc trước tôi và cô từng yêu nhau?- Anh hỏi vu vơ.
-Ơ vâng- Giọng cô vui vui, có phải anh đá nhớ gì rồi không.
-Vậy xem như chưa từng có chuyện gì giữa chúng ta đi.
Cô bất động tại chỗ, đó là câu anh vừa thốt ra sao? Cô không thể tin được.
Ở cửa cũng có một người khác bước vào, cô vội nhìn ra.
-Khả Linh- Quốc Minh thay đổi hẳn thái độ, trông anh lúc này rất vui.
Khả Linh giật mình, chuyện gì thế nhỉ?
-Giới thiệu với cô đó là bạn gái của tôi Trịnh Khả Linh...