"Em yêu anh Đại Ngốc à"
"Anh đi chỗ khác chơi"
"Ý anh sau này em mà không giận thì anh sẽ không cưới chứ gì?"
"Em hiểu rồi...Em hiểu hết rồi! Em sẽ buông tay!"
"Két...rầm"
Quốc Minh giật mình tỉnh dậy, anh thở mạnh từng nhịp. Ngay lúc này tim anh đang đập rất nhanh, đưa tay lên trán anh nhận thấy mồ hôi cứ tuông ra.
Rốt cuộc cô gái đó là ai? Tại sao cứ bám chặt lấy anh? Tại sao anh thường thấy cô ấy trong những giấc mơ? Đầu anh lại tiếp tục đau nhức lại là hình ảnh một cô gái đang tức giận quay đi, làm rơi chiếc lắc xuống đất và một người con trai nhặt lên cho chiếc lắc ấy vào túi rồi cũng quay lưng đi mất hút.
-Cô ta là ai? Cô ta là ai chứ?
Quốc Minh gầm lên, anh nghiến răng và ôm lấy đầu mình. Mặt mày anh nhăn nhó, cơn nhức đầu đó từ từ cũng dần qua đi.
-Tôi nhất định phải tìm ra: em là ai?
...
Khả Liên ngồi ngủ gật bên giường của Ngọc Minh, để tránh tình trạng như lúc trưa nên Khả Liên, Ngọc Anh và Gia Nghi phân công nhau ở bên Ngọc Minh khi cô chỉ ở một mình trong phòng.
Trời cũng tờ mờ sáng rồi, tới ca của Ngọc Anh rồi đấy, bây giờ Khả Liên phải lê lết cái xác nhừ tử này sang gọi con heo ú khi nữa chứ. Khả Liên vào phòng Ngọc Anh, vừa đi cô vừa ngáp ngắn ngáp dài. Đến giường, cô vỗ vào chân Ngọc Anh.
-Dậy đi Ngọc Anh, tới phiên cậu rồi kìa.
Ngọc Anh vẫn chưa dậy, cô nàng cứ lăn lộn trên giường.
-Nhanh đi, mình ngủ đây.
Khả Liên hết sức lực, cô nằm bệch lên giường và chìm vào giấc ngủ say.
Mặt trời đã đứng bóng ngoài kia, mà hai cô nàng này vẫn cứ ngủ như chết ý. Khả Liên thì còn thông cảm được vì cô đã thức cả đêm để xem chừng Ngọc Minh rồi. Còn Ngọc Anh ngủ vẫn hoàn là ngủ chẳng cục cựa được tí nào.
Nghi vào trong nhà, cô nhanh chân chạy lên xem xét. Cô mở cửa phòng thì chẳng thấy ai, vào nhà vệ sinh cũng thế. Nghi lo lắng chạy sang phòng bên cạnh.
*Cạch*
Nghi muốn điên lên khi thấy hai người con gái nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.
-Dậy, dậy ngay cho chị.
Nghi lấy gối đánh tới tấp vào hai người kia.
-Chuyện gì vậy chị?- Ngọc Anh nói giọng ngái ngủ.
-Ngọc Minh đi đâu rồi kìa- Nghi càng đánh mạnh hơn.
-Hả???- Cả hai cùng bật dậy.
-Hai đứa thiệt là.
Khả Liên vội chạy qua phòng Ngọc Ký, cô mở cửa rồi nhanh chân chạy vào lay anh.
-Anh, dậy đi, dậy nhanh đi.
Ngọc Ký vò đầu, anh đưa tay kéo cô xuống.
-Lạnh quá, cho anh ôm ngủ xíu.
-Anh dậy nhanh lên có chuyện gấp đó.- Khả Liên giãy giụa.
-Em yên nào- Anh xiếc chặt vòng tay lại.
-Ngọc Minh chẳng thấy đâu rồi kìa.
-What?- Anh bật dậy.
-Thật đó.
-Qua đó nhanh lên.
Anh phóng xuống rồi chạy qua phòng của Ngọc Minh. Khả Liên lắc đầu, làm anh mà thế đó.
Cả nhóm đều có mặt đông đủ ở phòng khách, Nghi nghiêm mặt nhìn Ngọc Anh và Khả Liên.
-Hai đứa xem chừng Ngọc Minh kiểu gì thế hả?
-Em xin lỗi, Khả Liên có gọi thay ca nhưng em buồn ngủ quá nên ngủ quên luôn.- Ngọc Anh cúi đầu hối lỗi.
-Nói chung là hai đứa em cùng có lỗi- Khả Liên lí nhí nói.
-Không phải đâu là lỗi của một mình mình thôi- Ngọc Anh mím môi.
-Mình là bạn mà, nên chia sẻ với nhau chứ. Có tội thì hai đứa cùng gánh.
-Trời ơi giờ nào rồi mà hai đứa còn hát bài ca tình bạn ở đây hả?- Hiếu Nhân cau mày.
-Thôi tìm Ngọc Minh nhanh đi rồi còn vào thăm thằng Minh nữa kìa- Huy lắc đầu.
-Ok vậy đi- Ngọc Ký tán thành.
Mọi người cùng nhau đứng lên, cùng lúc đó Ngọc Minh từ ngoài đi vào.
-Em làm điểm tâm rồi mọi người vào ăn đi, em cũng vừa mua nước ép cam về nè- Ngọc Minh nói rồi đi thẳng vào bếp.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau và nhìn theo Ngọc Minh.
-Ôi trời!!!!!
Ngọc Minh cùng những người kia vào bệnh viện thăm Quốc Minh. Đi đến trước cửa phòng cô liền ngừng lại.
-Em sao vậy?- Nghi vỗ vai cô.
-Em không vào đâu.- Cô lắc đầu.
-Vào đi mà- Ngọc Anh lay lay tay cô.
Cô cứ lắc đầu ngày ngạy.
-Đi vào nhanh- Ngọc Ký kéo cô vào.
-Tụi tao tới rồi này!- Nhân ung dung đi vào.
-Ừ kệ mày- Quốc Minh nhàn nhạt nói.
Nhân lườm anh rồi ngồi xuống rót nước uống.
Khả Linh từ ngoài đi vào, chưa thấy hình mà đã nghe tiếng của ả oan oan lên.
-Em về rồi đây, em có mua cho anh nước ép này...ơ mọi người đến khi nào vậy?
-Tụi nó vừa đến đó.- Anh mỉm cười.
-Nước ép và bữa sáng của anh đây- Ả cười híp mắt.
-Hơhơ Nhân ơi mày có mang khẩu trang y tế không? Cho tao mượn đi- Nghi liếc mắt qua ả.
-Có đây cần tao đưa nước kháng khuẩn luôn không?- Nhân lấy khẩu trang ra đưa cho Nghi.
-Thương mày ghê vậy đó.
-Tụi bây thôi nói móc đi được không?- Quốc Minh khó chịu gắt lên.
-Tụi tao nói gì đâu, đúng sự thật thôi mà- Nghi bĩu môi.
-Tao biết ẩn ý trong đó hết khỏi cần biện minh.- Anh nhếch môi.
-Được, muốn nói thẳng thì tao sẽ nói thẳng. Huh...mày nghĩ sao vậy? Tại sao mày lại dang díu với con hồ ly tinh này.- Nghi nghiến răng.
-Ai là hồ ly chứ? Mày đừng ăn nói hàm hồ.- Anh tức giận quát lên.
-Chứ gì nữa!- Nhân bức xúc lên tiếng.
-Mày còn xem tụi tao là bạn không hả? Người mày yêu là đây, là đây nè- Huy kéo Ngọc Minh ra phía trước.
-Tụi bây điên hết rồi, chỉ vì chuyện này mà tụi bây như thế đó à? Tao cũng nói cho tụi bây biết người tao yêu là Khả Linh, Trịnh Khả Linh.- Tay anh xiếc lại thành nắm đấm, hai mắt anh cũng vì tức giận mà đỏ lên.
-THÔI ĐI! Không cần phải như thế đâu, người ta có bạn gái, em bây giờ cũng có người mình thích rồi. Chấm hết mọi chuyện đi- Ngọc Minh mím môi.
-Mày chọn đi: 1 là tụi tao_bạn của mày, 2 là Trịnh Khả Linh_con hồ ly tinh đó- Nghi hạ giọng.
-Được, muốn biết thì tao cho biết. Tao chọn...