Quốc Minh ngồi một mình trong phòng, từ sáng đến bây giờ anh bảo thế nào thì Ngọc Minh làm thế ấy, xong việc thị cô liền tránh mặt anh ngay. Suy nghĩ mãi, anh thấy ngày hôm qua anh cũng hơi quá đáng. Anh cũng có phần lỗi trong đó. Đáng lẽ ra anh không nên cấm tiệt không cho cô ra ngoài, vả lại anh và cô có là gì của nhau đâu.
-Ngọc Minh!
Anh gọi vọng lên lầu.
*Reeng...Reeng...Reeng*
Chuông điện thoại anh reo lên, anh cầm lên, xem xong anh tức giận nghe máy.
"Sao không xuống mà gọi điện hả?"
"Tôi gọi để xin phép anh cho tôi xuống dưới "
"Ashia...cô có điên không vậy? Xuống đây nhanh đi"
"Cái này là anh cho nên tôi mới xuống đó nha"
"Được rồi nhanh đi"
Quốc Minh dập máy. Anh ném cái điện thoại lên sofa rồi tựa người vào.
Ngọc Minh chạy xuống. Cô đã quyết định bắt đầu từ bây giờ cô sẽ thay đổi cách xưng hô và cô sẽ không lại gần anh để tránh cảm xúc của mình dâng lên thêm một lần nào nữa. Cô vẫn mãi là cô của trước kia, lúc chưa có anh bên cạnh và như lần đầu cô gặp anh.
-Có chuyện gì sao?
-Cô...- Anh lấp lửng.
-Anh gọi tôi thì phải có chuyện gì chứ?
-Những chuyện tôi dặn cô làm xong hết chưa?
-Xong hết rồi.
-Được rồi cô...quay lại phòng đi.
Ngọc Minh quay lưng đi thẳng một mạch lên lầu chẳng nói thêm với anh câu gì.
Quốc Minh nhìn theo cô. Anh rất muốn bảo cô hãy như lúc đầu. Bây chừ cô đã được tự do, không phải giam mình trong bốn bức tường chán ngắt đó nữa. Nhưng suy nghĩ là một chuyện còn để nói với cô lại là chuyện khác, anh không thể thốt ra bốn từ "cô được tự do". Ai cũng thấy để nói ra rất dễ nhưng anh không thể đối mặt và nói với cô.
Anh đứng dậy định bước lên lầu bỗng nhiên phía sau lại phát ra những tiếng động đầy nhốn nháo.
-Quốc Minh!!!!!
Nhóm Nhân chạy vào trong. Nghi vừa vào chen lấn cô gái nào đó.
Khả Linh tức giận giậm chân tại chỗ hét lên.
-Anh Minh!!!!!
-Chuyện gì vậy?- Quốc Minh cau mày.
-Anh xem chị ta kìa, cứ chặng đường e mãi thế này thì sao mà vào.
-Đường này đâu phải của cô tôi đi thế nào là quyền của tôi chứ- Nghi nhếch môi.
-Chị....
-Im hết đi!- Quốc Minh quát lên.- Sao cứ hễ gặp mặt là gây nhau là sao?
-Em có muốn đâu.- Khả Linh cãi lại.
-Còn em nữa, dù gì thì tụi nó cũng lớn hơn, em gây với tụi nó như thế à? Sao chẳng có một chút phép tắc nào hết vậy?- Anh quay sang mắng Khả Linh.
-Em...em...- Khả Linh cứng họng
-Huh im luôn rồi chứ gì?- Nghi khinh bỉ nói.
-Mày đó Nghi, bỏ cái tính con nít đó đi.- Quốc Mình lườm Nghi.
-Vừa lắm- Khả Linh lè lưỡi chọc quê Nghi.
-Cô...
-Thôi thôi bỏ đi Nghi, Ngọc Minh em ấy đâu rồi- Ngọc Ký lên tiếng.
-Trên phòng- Anh buông ra hai từ rồi quay lên.
-Chờ em với- Khả Linh chạy theo anh.
-Tụi mình lên thăm Ngọc Minh đi.
Nhóm Nhân kéo lên phòng của anh, khi vào trong họ thấy Ngọc Minh đang buồn chán ngồi trên giường nghịch điện thoại.
-Ngọc Minh nhớ cậu/em quá đi!
Ngọc Anh, Khả Liên, Gia Nghi nhào đến ôm chầm lấy cô. Ngọc Minh giật mình, cô vừa ngước mặt lên thì lập tức có 3 người nhào ngay đến.
-Em...ngợp thở rồi...buông ra!!!
Ngọc Minh giãy giụa.
-Aaaa...xin lỗi, xin lỗi.- Ba người buông cô ra rồi cười trừ.
-Mọi người không đi học sao? Giờ này sao đến đây rồi?- Ngọc Minh ngạc nhiên nhìn từng người một.
-Em bị mất trí giống thằng Minh à?- Huy hỏi cô.
-Nay là chủ nhật mà em.- Nhân mỉm cười với cô.
-À em quên béng đi mất.- Cô gãi đầu.
-Chị thấy em nay xanh xao quá, em có chuyện gỉ rồi à?- Nghi lo lắng hỏi cô.
-Em không sao hết, mọi người đừng lo.
Lúc này ngoài cửa Quốc Minh và Khả Linh bước vào. Anh lại giường rồi ngồi xuống.
-À quên nữa, đến giờ anh phải uống thuốc rồi.
Ngọc Minh lại hộc tủ lấy hủ thuốc ra ,cô rót nước váo ly rồi đem đến cho anh.
Quốc Minh lấy thuốc và uống, không nhìn cô lấy một lần. Ngọc Minh lại quay lại giường nói chuyện với những người còn lại.
-Ngọc Minh, lâu rồi tụi mình không đi shopping hay hôm nay mình đi nha- Ngọc Anh nài nỉ cô.
-Không, mình không muốn đi.- Ngọc Minh từ chối.
-Thôi đi dị mà- Khả Liên lay lay tay cô.
-Không!- Ngọc Minh lắc đầu ngày ngạy.
-Đi đi chị cũng muốn đi nữa nè.- Nghi cố thuyết phục cô.
Ngọc Minh cứ mãi lắc đầu.
-Cậu thương tụi mình đi đi mà...
Ba người cứ nài nỉ, hát mãi bên tai cô chẳng biết chán.
-Thôi được rồi, đừng nói nữa.
Ngọc Minh nói, cô liền quay sang nhìn anh.
-Anh đưa tay lên xem đồng hồ rồi lại cắm cúi bấm điện thoại.
-30 phút.
-Được- Ngọc Minh xuống giường, cô lấy đồ xong thì vào vệ sinh cá nhân.
Không lâu sau cô trở ra rồi nhanh chóng kéo ba người kia đi luôn.
-Thôi tao phải qua White Wolf đây.- Nhân đứng dậy chỉnh lại quần áo.
-Có chuyện gì sao?- Anh hỏi bâng quơ.
-Chị vãi chuyện lặt vặt thôi- Nhân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Khả Linh.
Ả ta cảm thấy chột dạ nên quắc mắt lườm lại Nhân.
-Hai đứa tao cũng đi giữ vợ đây, mày mau bình phục nhá.
Ba người nhanh ra ngoài để lại bầu không khí khá yên tĩnh.
-Anh, anh có thấy chuyện gì lạ không?- Khả Linh hỏi anh.
-Uhm...không- Anh trầm tư một lúc rồi trả lời.
-Anh không thấy thật à? Ngọc Minh với Gia Nghi đó.- Ả ngồi xuống kế anh.
-Hai người đó thì sao? Có gì khác lạ à?
-Anh nhỏ hôm anh còn ở viện không?
-Nhớ! Thì sao?
-Anh nghĩ kỹ đi, tại sao ah bảo Ngọc Minh làm y tá riêng thì Nghi nhanh tay kéo Ngọc Minh ra ngoài nói chuyện. Không phải họ đang toan tính gì đó chứ?- Ả Linh truyền những điều không tốt vào tai anh.
-Mặc người ta. Em đừng quan tâm đến.
Anh lạnh nhạt trả lời ả. Khả Linh tức tối, ả cắn môi rồi lại cố tìm cách để chia rẽ Quốc Minh và những người kia.
Quốc Minh trầm mặc suy nghĩ, lời Khả Linh nói có đúng hay không? Nhưng nếu họ lừa anh thì hộ sẻ được những gì? Họ có phải những loại người như thế không...