Lý Ninh Ngọc thực sự quá thông minh, không biết vì sao, không có chuyện gì có thể qua mặt được cô.
Cố Hiểu Mộng vốn định khiến cho Lý Ninh Ngọc đau lòng một chút, nhưng sao Lý Ninh Ngọc lại không phát hiện, vô duyên vô cớ còn khiến cho cô tức giận rồi.
"Đi à?"
"Ừm..." Đối diện với miss Triệu, Cố Hiểu Mộng vẫn có chút thẹn thùng.
Nàng luôn cảm thấy người trước mặt mang theo một tia trêu chọc.
"Bị phát hiện rồi à?"
Sao ngay cả miss Triệu cũng biết vậy.
"Có phải cô bị ngốc không.
Với tính cách của cô, nếu như thực sự xảy ra chuyện, chỉ sợ trốn cô ấy còn không kịp nữa là, làm sao lại có thể chạy đến chỗ này, khiến cho cô ấy đau lòng thêm."
"Hả? Con đâu phải như vậy đâu!" Lần này, Cố Hiểu Mộng càng xấu hổ hơn.
"Thực sự muốn đi à?" Miss Triệu cũng không muốn vạch trần Cố Hiểu Mộng.
"Chị ấy không giữ con ở lại." Nghĩ đến thái độ đuổi nàng ra ngoài lúc nãy của Lý Ninh Ngọc.
"Hiểu Mộng, đây là nhà của cô..."
"Hừ!" Cố Hiểu Mộng cũng nghĩ như vậy.
Đây là biệt viện nhà họ Cố, cũng không phải nhà của Lý Ninh Ngọc: "Được rồi, con về đây."
"Khụ khụ." Không có tiền đồ.
Không ngờ Cố Hiểu Mộng trời không sợ, đất không sợ, lúc này thực sự chẳng có chút gan dạ nào.
Nhưng mà, cái này thực sự rất giống với Cố Hiểu Mộng trước kia, khiến cho miss Triệu có chút hoảng hốt: "Buổi tối mấy ngày nay, bệnh hen suyễn của Lý tiểu thư vẫn cứ tái phát.
Cô thực sự không ở lại à?"
"Hen suyễn? Tại sao lại tái phát?" Loại bệnh này không thể nào chữa dứt điểm, cộng thêm tâm trạng kích động, cứ luôn tái phát đi tái phát lại.
Cố Hiểu Mộng suy nghĩ, có chút không yên lòng.
Bản thân ngây người ở bên ngoài mấy ngày, cũng không thấy Lý Ninh Ngọc để ý đến mình được bao nhiêu, dù sao bây giờ bệnh của cô cũng đã ổn hơn bảy tám phần rồi, nhìn thấy bản thân tức giận một chút thì cũng không sao: "Miss Triệu, vết thương của con vẫn có chút đau nhức.
Bỏ đi, con ở lại đây vậy!"
"Được, tôi đi kêu người dọn dẹp phòng cho cô." Miss Triệu bật cười.
Thật ra, cô ấy không quá hiểu biết về Cố Hiểu Mộng.
Cho dù trước kia thích Lý Ninh Ngọc là vì Lý Ninh Ngọc bảo vệ cho nàng, liều mình vì nàng.
Nhưng hiện nay không hề nhớ ra chuyện gì cả, nhưng sao vẫn để bụng như vậy chứ: "Hiểu Mộng, cô thích cô ấy ở điểm nào?"
"Giọng nói..." Lúc Cố Hiểu Mộng vừa tỉnh lại trong bệnh viện, vẫn chưa nhìn thấy mặt của Lý Ninh Ngọc, nàng cảm thấy giọng nói của cô thực sự quá quen thuộc.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, bản thân vậy mà lại rung động.
Dù cho đó là một gương mặt không có chút ấn tượng nào, nhưng trực giác nói cho nàng biết, bản thân có quen biết người này.
"Giọng nói?" Lý Ninh Ngọc lẩm bẩm.
Sáng sớm, trên bàn ăn có thêm một Cố Hiểu Mộng.
Lý Ninh Ngọc cũng không nói thêm gì, vẫn như cũ, cầm tờ báo, đột nhiên không biết nhìn thấy điều gì, gương mặt của Lý Ninh Ngọc bỗng đen lại, sau đó lẳng lặng đặt tờ báo xuống rồi bỏ đi.
Cố Hiểu Mộng cầm tờ báo lên, cuối cùng mới biết tại sao mấy ngày gần đây, cảm xúc của Lý Ninh Ngọc lại tệ như vậy.
Chủ biên của Nhật báo Phương Nam gần đây công bố sự kiện nạn đói ở Hà Nam.
Chính phủ của nơi đó cũng không báo cáo tình hình thiên tai cụ thể, khiến cho chính phủ quốc dân xuất hiện sai lầm đối với tình hình thiên tai, đã trưng thu thuế năm đó của Hà Nam, chỉ đưa ra những miễn giảm thích hợp.
Nhưng với tình hình hiện tại của Hà Nam, bụng ăn không no, ăn cây, thậm chí có lời đồn là ăn cả thịt người, không biết là thiên tai hay là họa do con người gây ra.
Toàn bộ đều đưa tin phê bình chính phủ quốc dân thu thuế, vơ vét tài sản, của cải, không hề triển khai hành động đối với tình hình thiên tai.
Chủ biên của Nhật báo Phương Nam dõng dạc trần thuật, cộng thêm bức ảnh một đứa bé xanh xao, vàng vọt đứng trên sườn núi, ngơ ngác nhìn một mảnh đất hoang vu.
Đưa tin như thế này, sao có thể không khiến cho người ta tức giận.
"Người như cô ấy, nếu như cầm tù cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ hận bản thân cả đời." Miss Triệu cảm nhận được sự bất lực của Lý Ninh Ngọc.
"Nhưng bây giờ quá loạn! Cô ấy tạm thời không thể ra ngoài."
"Haiz."
Cố Hiểu Mộng trông có vẻ vô cùng nhiệt tình, nhưng nàng chỉ đối xử tốt với người mà mình quan tâm.
Còn Lý Ninh Ngọc trông rất lạnh nhạt, không chú ý đến bất cứ thứ gì, nhưng hết lần này đến lần khác lại có một trái tim dễ mềm lòng.
Cho dù có thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa thì trong lòng luôn luôn bất an.
"Chị Ngọc?"
Lý Ninh Ngọc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm giác cả người đều đang run rẩy.
Cố Hiểu Mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc.
nàng không nhìn thấy biểu cảm của Lý Ninh Ngọc, nhưng Lý Ninh Ngọc không đẩy nàng ra, để mặc cho nàng ôm.
:Hiểu Mộng, chết rất nhiều người..."
"Ừm."
"Hải chiến, Nhật Bản thắng rồi?"
"Ừm."
"Lấy tiền thuế để nuôi chiến tranh.
2000 tệ cho nửa bao gạo, còn có người có thể chống đỡ tiếp được sao?"
"Quốc gia bệnh rồi, nhưng chúng ta vẫn còn ở đây."
"Hiểu Mộng, tôi muốn..."
"Không được, bây giờ Hàng Châu đang rất loạn, thân phận của chị quá nhạy cảm." Không chỉ Nhật Bản sẽ không bỏ qua cho Lý Ninh ngọc, ngay cả chính phủ quốc dân cũng chưa chắc sẽ để cho Lý Ninh Ngọc sống sót.
Bây giờ, bên phía baba cũng không hoàn toàn tin tưởng chị ấy.
Dưới tình huống như vậy, một khi Lý Ninh Ngọc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Cố Hiểu Mộng sẽ không thể bảo vệ được nữa.
Lý Ninh Ngọc hiểu ý của Cố Hiểu Mộng.
Nhưng mỗi ngày nhìn từng chuyện từng chuyện như thế này mà bản thân cứ ở mãi tại đây, thực sự quá khó tiếp nhận.
"Có một ngày, tôi sẽ không còn là tôi nữa thì phải làm sao đây?" Lý Ninh Ngọc có chút lạnh lẽo.
"Em vẫn luôn ở đây.
Em tin chị..." Cố Hiểu Mộng ôm chặt hơn.
Lý Ninh Ngọc nghĩ rằng nạn đói ở Hà Nam, quốc gia thu thuế, thắng lợi của Nhật Bản ở chiến trường Thái Bình Dương đã là thời khắc hắc ám nhất rồi, không ngờ một cuộc điện thoại đã đập nát sự chống cự cuối cùng của Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng bị đâm một dao, đang tiến hành cấp cứu trong bệnh viện.
Lý Ninh Ngọc nào còn có lòng nghĩ đến chuyện khác, chạy thẳng đến bệnh viện.
"Miss Triệu, Hiểu Mộng, em ấy?"
"Đang cấp cứu ở bên trong..." Cố Minh Chương nhận điện thoại, nói rằng Cố Hiểu Mộng đã xảy ra chuyện, trước khi hôn mê vẫn luôn miệng nói đừng để cho chị ấy biết.
Cố Minh Chương sao có thể không biết ý của Cố Hiểu Mộng, nhưng chuyện như thế này, không thể nào giấu được Lý Ninh Ngọc.
"Tình hình nghiêm trọng không?" Lý Ninh Ngọc gần như nằm dài trên ghế.
Trí nhớ của cô vẫn luôn dừng lại tại một năm trước, cứ nghĩ rằng Cố Hiểu Mộng vẫn như lúc trước, có thể thoải mái sinh sống ở Hàng Châu.
Hóa ra cục diện đã nguy hiểm đến mức này, ngay cả Cố Hiểu Mộng cũng gặp chuyện không may.
Sau khi Nhật báo Phương Nam đưa tin, sinh viên Hàng Châu tụ tập thành từng nhóm, diễu hành trên đường, mạnh mẽ lên án chính phủ quốc dân không chịu hành động, toàn lực vơ vét của cải.
Sở Quân cơ nhận được tin tức, Đảng Cộng Sản xâm nhập vào nhóm học sinh, kích động học sinh làm phản.
Hôm nay, đội Hành động của Sở Quân cơ, thủ trưởng Sở Đặc vụ, còn có Cục Cảnh sát Hàng Châu, tất cả đều được điều động, nhưng mà cục diện tương đối hỗn loạn.
Lúc đó, Cố thủ trưởng không biết bị người nào đánh vào đầu một cái, nhân lúc rối loạn còn bị người ta đâm một nhát." Người bên cạnh bắt đầu giải thích.
"Đầu cũng bị thương sao?" Cả trái tim của Lý Ninh Ngọc bị nhấc lên, sốt ruột không biết nên làm gì: "Cố Hiểu Mộng.
Tôi tha thứ cho em.
Em không thể xảy ra chuyện được, em không thể rời khỏi tôi.
Ai cũng có thể, chỉ có em là không được." Lý Ninh Ngọc âm thầm mặc niệm trong lòng.
Trên mặt Lý Ninh Ngọc là vẻ bình tĩnh, nhưng cả người đều tựa hẳn vào ghế, không kiềm chế được cơn run rẩy...!Tay phải nắm chặt tay trái của mình, thậm chí không còn nghe thấy tất cả âm thanh xung quanh.
Lý Ninh Ngọc cực kỳ sợ hãi.
"Miss Triệu, Hiểu Mộng sao rồi?" Trong bệnh viện đột nhiên có một người phụ nữ mặc váy chạy đến, dáng vẻ vô cùng thanh tú, nhưng lại vấn tóc, xem ra là phụ nữ đã có chồng.
"Sao cô lại đến đây?" Miss Triệu nhíu mày một cái.
Rõ ràng vô cùng không vui, nhưng với tu dưỡng của cô ấy, cũng không thể hiện ra quá rõ ràng.
"Con nghe nói lúc Hiểu Mộng đang làm nhiệm vụ thì bị thương rồi? Con lo lắng nên đến xem thử! Có nghiêm trọng lắm không?" Nhìn người vừa đến vô cùng lo lắng.
"Chuyện này, có lẽ cô nên hỏi chồng mình thì sẽ rõ hơn, không phải sao? Cô không nên đến nơi này.
Nhà họ Cố và nhà họ Thẩm sớm đã không còn dính líu gì đến nhau nữa!" Ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng nghe ra được sự chán ghét của miss Triệu.
"Con..
con chỉ là..."
Miss Triệu quay đầu đi, không muốn để ý đến cô ta.
Cô ta cũng tự hiểu.
"Vị này là?" Rõ ràng cô ta đã chú ý đến Lý Ninh Ngọc đang đứng ở một bên: "Tôi là Thẩm Lâm, bạn từ bé của Hiểu Mộng."
"Tôi là..."
"Dật Chi, Hiểu Mộng sẽ không muốn nhìn thấy cô.
Cô đi đi!" Miss Triệu đứng trước mặt Lý Ninh Ngọc, ngăn chặn ánh mắt của Thẩm Lâm.
"Miss Triệu, cô có thể đừng như vậy không.
Con chỉ xác nhận Hiểu Mộng không sao thì sẽ đi ngay."
"Thẩm Dật Chi, vết sẹo ở sau lưng của Hiểu Mộng là vì cô mà có.
Cô nhất định phải đợi tiên sinh đến thì cô mới chịu đi à?" Miss Triệu không muốn cô ta tiếp tục ở lại đây nữa.
"Vậy lần sau con lại đến." Thẩm Lâm không để ý lời nói độc địa của miss Triệu, dịu dàng, ấm áp đáp lại.
"Lý tiểu thư, đừng để cho cô ta biết đến sự tồn tại của cô."
"Hả?" Lý Ninh Ngọc nhìn miss Triệu.
"Thẩm Lâm, tự là Dật Chi, là người đã đưa Hiểu Mộng vào phòng thẩm vấn, xém chút nữa đã không thoát ra được! Cô ta rất nguy hiểm."
Lý Ninh Ngọc dường như đang suy tư, nhìn theo hướng Thẩm Lâm rời đi.
Cố Hiểu Mộng, rốt cuộc trong một năm nay em đã trải qua những gì vậy?
Cố Hiểu Mộng, cho dù như thế nào, em cũng không thể chết.
Cố Hiểu Mộng, em đã hứa với tôi, em sẽ luôn ở đây mà...
Lý Ninh Ngọc hết lần này đến lần khác tự hỏi bản thân.
Kêu tên của người kia hết lần này đến lần khác.
Thời gian trở nên dài dằng dặc lại gian nan...
.---..
-.
-.--.- -.
Tặng 3c truyện mừng ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước nà.