Sau khi rời khỏi U Đô, đoàn quân của Cố Hiểu Mộng gió ngựa không ngừng tiến về cương vực phía Tây, đến khi những cơn mưa tuyết nhỏ lại mới dừng, họ băng qua hai ngọn núi tuyết, dừng chân ở một con suối nhỏ, phía trước là thác nước nhiều tầng, vách đá ghồ ghề nhô ra, dưới chân là sỏi để cho dòng nước trong vắt chảy qua.
Bạch Tiểu Niên luôn yêu thích sạch sẽ, nhiều ngày nay hành quân không ngừng khiến hắn vô cùng khó chịu, vì vậy cũng lười nấu nước tắm, hắn nhóm một đống lửa để sưởi ấm, sau đó xuống xúi xách vài xô nước lên bờ, ở trước mặt Cố Hiểu Mộng thoát y, xối nước tẩy rửa cơ thể.
Cố Hiểu Mộng lúng túng liền quay mặt đi nhưng Bạch Tiểu Niên ở phía sau lại rất nhiệt tình: "Thiếu chủ, rất sảng khoái.
Đến đây tắm chung với thuộc hạ đi."
"Ta không tẩy, ngươi từ từ mà tắm...!Ta đi cho Ngân Long câu ăn cỏ một chút."
Đợi đến khi nàng cho ngựa ăn xong quay trở lại dòng suối thì Bạch Tiểu Niên đã tắm rửa rồi, mặc y phục ngồi bên đống lửa ngẩn ngơ nhìn cây trâm bạc trong tay.
Cố Hiểu Mộng đi đến, đưa cho hắn chút lương khô, thuận miệng hỏi: "Cái này, là của vịt mẹ sao?"
"Ừm, thuộc hạ nói với nàng, mình sẽ ra trận, không biết ngày nào mới có thể trở về.
Nàng lúc đó đã tháo xuống cây trâm này đưa cho thuộc hạ."
Tình cảm trong mắt nàng khi ấy, rõ ràng không thể che giấu được.
Nhờ lần xuất chinh này mà hắn mới cảm thấy được nàng thích hắn rất nhiều.
Trong lòng không tự chủ được dâng lên một trận ngọt ngào, khoé miệng kéo dãn hết cỡ.
Hắn thật sự rất vui!
"Thiếu chủ, người biết không, đây là món quà đầu tiên nàng tặng cho thuộc hạ."
Cố Hiểu Mộng vừa gặm lương khô vừa nhìn Bạch Tiểu Niên say sưa nói chuyện, nụ cười kéo đến tận mang tai, đến khi nàng thấy hắn đã nói xong rồi mà khoé miệng vẫn chưa hạ xuống, mới thuận miệng nói: "Ngươi đổ cả gia sản mà người dân thường muốn kiếm cũng không thể kiếm được vào Phong Nhã Các, vậy mà cũng chỉ mua được có cái này thôi hả?"
"Thiếu chủ! Người muốn đánh muốn mắng thuộc hạ thế nào cũng được nhưng đừng đạp đổ chút tự tin này của thuộc hạ được không?!!!"
Cố Hiểu Mộng ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Niên, đường đường là đại nam nhân, vì một lão vịt mẹ lại mất phong phạm, mới nói có một chút đã như heo chọc phải tiết ầm ĩ nhức cả đầu.
Vì vậy nàng nhét miếng lương khô vào miệng, uốn ba tấc lưỡi, chọc hắn vài câu.
Chỉ là mới đùa có một chút, nàng đột nhiên cau mày đứng thoắt dậy, nhìn vào rừng cây, thần sắc ngưng trọng.
Bạch Tiểu Niên còn chưa kịp phản ứng thì trong rừng cây bay ra mười mấy hắc y nhân cầm đao xông tới, còn có không ít xạ thủ lợi dụng đêm tối ẩn mình sau những tảng đá lồi lõm nhô ra bên dòng thác.
"Bạch Tiểu Niên, có khách đến, thông báo mọi người chú ý một chút." – Cố Hiểu Mộng cười lạnh, dùng chân hất cây thương lên.
Bàn tay thoăn thoắt đem thương tiến về phía trước, dẫn đầu cuộc chiến.
Bạch Tiểu Niên hét lên mấy tiếng, đám cận vệ lập tức rút kiếm xông tới.
Lưỡi kiếm sáng bóng của hắn nhanh chóng sượt qua cổ hắc y nhân, cắt đứt yết hầu, máu tươi bắn tung tóe.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy liền mỉm cười, cũng không tiếc lời khen hắn: "Tiểu tử nhà ngươi, kiếm pháp cuối cùng cũng có chút tiến bộ." – Mũi thương của nàng xuyên thẳng qua lồng ngực của hai tên hắc y nhân.
Nàng đem thương rút ra, chân đạp lên đầu hắc y nhân trước mặt, phi thân, đem thương vung lên quét một vòng, kình lực phát ra khiến đám hắc y nhân vây quanh bị thương văng xa, lập tức thổ huyết chết ngay tại chỗ.
Mũi tên lạnh lùng từ phía xa bay tới, Cố Hiểu Mộng nghe tiếng gió, theo bản năng né tránh.
Liếc thấy Bạch Tiểu Niên không kịp đề phòng liền vung tay kéo hắn qua.
Sau đó nhanh chóng rút tên trên lưng, đôi con ngươi màu hổ phách nheo lại, tựa như hùng ưng săn mồi.
Một loạt mũi tên được lắp rồi bắn ra, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết từ phía thác nước vang lên, sau đó là loạt thi thể rơi xuống.
Mấy chục tên sát thủ giờ chỉ còn ba, chúng nhìn nhau sau đó đồng loạt bỏ chạy.
Cố Hiểu Mộng nhếch môi, chân giẫm mạnh xuống đất phi thân lên, đem ba mũi tên lắp vào, trường cung kéo căng.
Nàng thả tay ra, mũi tên xé gió bay đi, hai mũi tên mạnh mẽ xuyên qua người sát thủ, chúng chỉ kịp rên thảm một tiếng chết tại chỗ, mũi tên còn lại xuyên qua chân tên sát thủ còn lại, khiến hắn đau đớn ngã lăn xuống đất.
Nàng nhanh chóng tiến đến rút mũi tên ra, hắn lại lần nữa đón nhận cơn đau, mũi tên thấm máu tươi của hắn chĩa thẳng ngay yết hầu hắn.
"Nói, là ai phái các ngươi đến?"
Tên hắc y nhân mở miệng nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không có thanh âm phát ra, chỉ thấy máu đen bỗng nhiên tràn ra theo khóe môi hắn, hắn liền gục chết.
Cố Hiểu Mộng vội vã bóp miệng hắn mở ra, chỉ thấy một khoảng không đen tối, lưỡi hắn quả nhiên đã bị cắt mất, mà hắn cũng bị độc phát tử vong.
Bạch Tiểu Niên chạy tới nhìn thấy một tràng này cũng thở dài tiếc, rốt cuộc cũng không biết là do ai phái tới: "Thiếu chủ, người nghĩ là ai?"
Cố Hiểu Mộng không có trả lời ngay, nàng lướt nhìn một mảnh tối tăm trước mặt, cái gì nhìn cũng không thấy, cuối cùng trầm ngâm suy nghĩ.
Những tên sát thủ này võ công không cao, phái đến ám sát nàng chẳng khác nào tìm chết, nếu như không ám sát nàng, như vậy cũng chỉ còn một mục đích, đó là dò xét.
"Bọn chúng cũng không hẳn là đến ám sát ta."
Nếu vậy, kẻ đứng sau bóng tối đó rốt cuộc là dò xét cái gì? Võ công? Nàng tham gia võ cử, võ công áp đảo quần phương, còn đoạt Võ Trạng nguyên, dò xét võ công hiển nhiên là không phải.
Binh lực? Trước khi xuất quân, nàng đã nghe theo đề nghị của phụ vương, chia đại quân làm hai ngã tiến về cương vực, nếu dò xét binh lực, như vậy kẻ này phải thất vọng rồi.
Toàn bộ ninh lực chủ yếu của nàng đều theo ngã còn lại.
Bây giờ, nàng cần phải nắm chắc thời gian, gấp rút lên đường.
Mai phục được lần đầu, e sẽ có lần thứ hai, quãng đường sắp tới nguy hiểm khó lường.
Cố Hiểu Mộng lần lượt kiểm tra từng cổ thi thể, quả nhiên làm việc rất gọn gàng, không lưu lại bất kì manh mối nào: "Bạch Tiểu Niên, truyền lệnh xuống, nhổ trại lên đường, hành quân trong đêm."
Đoàn quân đi cả ngày lẫn đêm hơn nửa tháng trời, từ con đường đất bằng từ từ biến thành sỏi đá thô cứng, cây cỏ xanh tươi cũng ngày một thưa thớt.
Trước mặt Cố Hiểu Mộng dần hiện ra đại doanh của quân tiền tuyến cùng mảnh sa mạc vô tận.
Trên trời treo trăng sáng, những ngôi sao như hòa nhịp tạo thành từng mảnh tinh tú hội tụ.
Dưới mặt đất, doanh trại không ngừng bị gió sa mạc thổi rung chuyển lại chắc chắn trụ vững.
Khung cảnh thô sơ mà hùng vĩ, thi tình hoạ ý nơi phương nam vĩnh viễn không cảm nhận được.
Một nam tử cao gầy, làn da ngăm đen hắn huy ngựa tới cổng quân doanh, sau đó xuống ngựa tiến về phía Cố Hiểu Mộng, đấm vào vai nàng một cái coi như chào hỏi.
"Đã lâu không gặp! Tiêu đệ, ngươi vẫn như ngày nào, một thân ngọc thụ lâm phong."
Cố Hiểu Mộng ăn đau nhưng vẫn phải kéo miệng, nở một nụ cười khó coi: "Thiếu Trạch huynh, quả thật đã lâu không gặp, lực tay của huynh cũng được cải thiện rất nhiều rồi."
Cầu Thiếu Trạch là ái tử của Cầu lão Thừa tướng.
Ở trong cuộc khảo thí đã thua nàng một chút, nàng giành vị trí ngao đầu trở thành Trạng nguyên, còn hắn giành được vị trí thứ hai, trở thành Bảng nhãn.
Lần xuất chinh này, hắn là Phó tướng của nàng.
Hắn được Hoàng đế cử đi tiền tuyến trước để do thám địch quân.
"Ta đã hạ lệnh chuẩn bị tiệc nhỏ, vì Tiêu đệ...!không phải, vì Cố Tướng quân đón gió tẩy trần.
Nào, vào doanh trướng trước đi."
"Đón gió tẩy trần thì không đâu, Thiếu Trạch huynh đến đây sớm, huynh đưa ta xem địa đồ nơi này cũng như bố phòng quân sự của quân ta và địch nhân.
Chúng ta nhanh chóng giải cứu Tam Công chúa, sớm ngày về nhà."
"Điều này là tất nhiên, thuộc hạ sớm đã chuẩn bị đầy đủ cho Tướng quân.
Chúng ta vào trong, vừa ăn vừa nói."
Cầu Thiếu Trạch dẫn Cố Hiểu Mộng vào lều lớn, ngồi xuống bàn tiệc, sau đó đem một tấm da bò ra đặt trước mặt nàng, vừa nói vừa rót rượu cho nàng.
"Tam Công chúa bị bắt, Vu vương thịnh nộ, xuất ra một vạn lang kỵ đến biên cảnh Vu Ngu, cường ngạnh tấn công Thạch Đường Trấn.
Hai bên đã giằng co hơn một tháng rồi."
"Bên địch có khoảng bao nhiêu quân?"
"Trực quan là khoảng sáu, bảy ngàn quân."
Cố Hiểu Mộng mở tấm da bò ra, quan sát địa hình được vẽ ở trong.
Sau đó ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi Cầu Thiếu Trạch: "Một vạn lang kỵ của Vu Quốc, cộng thêm ba ngàn binh huynh dẫn từ U Đô tới, tổng cộng một vạn ba ngàn quân lại không thắng nổi mấy ngàn quân ít ỏi của Ngu Quốc?"
"Tướng quân có điều không biết, Thạch Đường Trấn này, thành trì như cái tên của nó, được xây bằng đá, rắn chắc vô cùng, ngay cả những ngôi nhà trong thành cũng được xây bằng đá cuội.
Thủy hoả bất nhập, đao thương bất xâm.
Quả thật là một nơi dễ thủ khó công." – Cầu Thiếu Trạch nói đến đây, bất giác thở dài ngao ngán: "Vu vương còn hạ thêm một mệnh lệnh, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tam Công chúa.
Nếu Công chúa mất đi một sợi tóc nào, toàn bộ đều phải chết.
Vì vậy mà chúng ta quân lực áp đảo vẫn không cách nào hành động."
"Khó lắm sao? Chúng ta phái ra một đội binh tinh nhuệ, nửa đêm lẻn vào trong thành giải cứu Tam Công chúa.
Sau đó lấy nhiều thắng ít, cường ngạnh công thành, Thạch Đường Trấn chắc chắn thất thủ!"
Cố Hiểu Mộng đem tấm da bò gắp lại, sau đó nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
"Nói là như vậy nhưng man di Tây Vực, thiên về đọ sức đấu vật, số người biết khinh công, quả thật đếm trên đầu ngón tay.
Tướng sĩ bên ta lại không muốn vì một nữ tử ngoại bang mà liều mạng..."
"Nàng là nữ nhi của Trưởng Công chúa, là Cố thị Hoàng tộc, thế nào lại biến thành nữ tử ngoại bang.
Nếu như trong quân không ai đi, Thiếu Trạch huynh, huynh giúp ta chuẩn bị vài binh sĩ thông thuộc địa hình, để ta đi."
"Tìm binh sĩ thông thuộc địa hình không khó nhưng Tướng quân vừa đến, hành quân mệt mỏi.
Tốt nhất nghỉ ngơi vài ngày cho quen thổ nhưỡng, sau đó lại hoạch định kế sách?"
Cầu Thiếu Trạch có chút lo lắng cho Cố Hiểu Mộng.
Biên cảnh này chỉ toàn cát và sỏi đá, cả nguồn nước và thức ăn đều không tốt như U Đô.
Lúc mới đến đây, hắn cũng bởi vì không hợp thổ nhưỡng mà bị kiết lỵ, phải mất hết mấy ngày mới khỏi.
"Không cần thiết, huynh cứ thông báo, trong quân ai thông thuộc địa hình tình nguyện theo ta, thưởng ngàn lượng bạc trắng, giờ sửu ngày mai xuất phát."
Cố Hiểu Mộng làm việc quyết đoán dứt khoát, nàng muốn đánh nhanh thắng nhanh, không chần chừ ở lại nơi cát vàng sỏi đá này, bởi vì nơi kinh đô cách nàng ngàn dặm xôi kia, vẫn còn có người chờ nàng về nhà.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, ở trong Thạch Đường Trấn vắng lạnh như tờ, nhà nhà vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Lính canh thành đã sớm tụ tập đi đánh bạc, chỉ còn lại vài tên gác cổng đứng ngủ gà ngủ gật.
Một nhóm nhỏ hắc y nhân nhẹ nhàng tránh thoát, thâm nhập vào thành, tựa hồ như đang tìm kiếm một ai đó.
Cố Hiểu Mộng mặc dạ y, ẩn mình trong đêm tối, dựa vào ánh trăng để khái quát tằm nhìn, cách nàng không xa là cái lều to nhất, có thể nó là doanh trướng của Ngu Quốc tướng quân, phía sau nó là một cái lều nhỏ hơn nhưng được binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt, còn có vệ binh trấn giữ, rất có thể đó là trướng bồng của Tam Công chúa.
Dựa vào màn đêm, nàng nhanh nhẹn tiến về phía cây lớn gần trướng bồng nhất, nhặt lên vài viên sỏi, sau đó dùng lực vừa đủ ném nó về hướng ngược lại, viên sỏi đập vào trống trận, phát ra âm thanh 'thùng thùng', binh sĩ canh gác nghe thấy lập tức kinh hô: "Là kẻ nào?" – Đồng thời đề phòng mà giương ngọn giáo trong tay lên, vội vã tiến về phía phát ra âm thanh.
Cố Hiểu Mộng tranh thủ thời gian, gấp rút lẻn vào lều nhỏ.
Ngọn nến sớm đã tắt, bên trong lều tối đen như mực.
Nàng để cho đôi mắt quen dần với bóng tối, sau đó nhẹ nhàng tiến về phía giường.
Chỉ là lúc gần đến bên giường, cổ của nàng cảm nhận sự lạnh buốt của thanh loan đao bén nhọn.
"Ngươi là ai?"
Cố Hiểu Mộng nghe thấy thanh âm của nữ tử khẽ vang, nàng liền hạ thấp giọng: "Ta đến đây cứu nàng, nhanh theo ta."
"Cứu ta? Phụ vương phái ngươi tới cứu ta?"
"Không còn thời gian, nàng theo ta rời khỏi đây trước đã, thoát khỏi nơi này rồi nàng muốn hỏi gì cũng được."
"Ta không đi!"
Cố Hiểu Mộng né người tránh, dùng tay đoạt lấy loan đao, sau đó đem nữ tử khoá vào trong vòng tay mình: "Tại sao không đi? Nàng biết mình đang rất nguy hiểm không?"
"Tên súc sinh mập mạp chết tiệt đó nói ba ngày sau sẽ thú ta.
Ta đang đợi ngày đó đến, ta muốn tự tay mình cắt đứt đường con cháu của hắn, đem cho chó ăn, ta muốn tự tay mình lấy mạng hắn.
Ta muốn xem thử, rốt cuộc là mệnh hắn cứng hay loan đao của ta sắc bén."
"Liên quan sinh tử, há có thể tùy tiện để cơn giận làm hồ đồ.
Đắc tội!"
Thời gian không còn, Cố Hiểu Mộng không cho phép vị Tam Công chúa này bướng bỉnh nữa, liền điểm huyệt của nàng khiến nàng bất động, như vậy nàng muốn không đi cũng không được, Cố Hiểu Mộng dễ dàng vác nàng lên vai, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà Cố Hiểu Mộng quên điểm á huyệt của nàng, nàng liền dùng hết sức hét lớn.
"Cứu mạng, người đâu, có thích khách."
"Không hay, trúng kế 'Điệu hổ li sơn' rồi.
Quay về!" – Vệ binh trưởng đột nhiên hô to, đám vệ binh cùng binh sĩ đang lùng sục từng ngõ ngách cây cối xung quanh trống trận, nghe thấy âm thanh liền quay về thủ hộ, nhưng chưa kịp quay đầu thì bất thình lình bị một nhóm hắc y nhân từ đâu xuất hiện cản trở.
Hai bên xảy ra chém giết quyết liệt, địch quân ngày càng nhiều.
Một thuộc hạ dưới trướng Cố Hiểu Mộng thấy tình hình nguy cấp liền mặc kệ vết thương nơi cánh tay máu chảy đầm đìa, liền nhanh chân chạy về hướng trướng bồng.
"Tướng quân, quân địch đã phát hiện.
Tình thế hung hiểm khó lường, ngài mau chóng rời khỏi đây đi."
Cố Hiểu Mộng nhìn thuộc hạ của mình bị thương, giận đến nghiến răng ken két, đem Tam Công chúa trên vai ném xuống đất.
Bỏ nàng ở lại, dẫn theo thuộc hạ rời đi.
"Tướng quân sao?!!!" – Nữ tử nằm trên mặt đất thản nhiên nở một nụ cười đắc thắng.
Trên thế gian này có vị Tướng quân mi thanh mục tú đến vậy sao?.