"Nàng chưa từng vì ta mà ăn mặc hoa lệ như vậy, chưa từng vì ta mà xuất ra một thân cầm nghệ trác tuyệt như vậy, cũng chưa từng vì ta mà nhẹ nhàng lấy lòng như vậy.
Thế nhưng hôm nay, tất cả những thứ đó lại phô diễn trước mặt hắn."
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng vừa mếu máo nói vừa lấy tay áo qua loa lau đi nước mắt.
Tảng đá trong lòng liền được bỏ xuống, hoá ra cái Cố Hiểu Mộng nói là vấn đề này.
Thế nhưng về vấn đề này nàng lại không biết tiếp lời nàng ấy như thế nào, cho nên tiếp tục im lặng.
"Ta thua kém hắn sao? Những gì hắn cho nàng, ta cũng có thể cho nàng.
Danh phận địa vị, vinh hoa phú quý, tất cả ta đều có thể cho nàng.
Hậu cung ba ngàn giai lệ, nữ nhân với hắn chỉ như trò đùa, hắn có thể nhất thời sủng nàng nhưng sẽ không bao giờ yêu nàng.
Nhưng ta thì không, trái tim ta chỉ có mình nàng."
Cố Hiểu Mộng nức nở nén lệ, nàng nhìn người trước mặt, cảm thấy như lưu tinh xẹt ngang qua.
Rốt cuộc nàng vẫn không thuộc về ta!
"Chỉ vì...!ta là nữ nhân sao?"
Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, bạc thần khẽ mở, thế nhưng thanh âm chưa kịp phát ra đã bị thanh âm quát lớn của Cố Hiểu Mộng át lại.
"Lý Ninh Ngọc, bởi vì ta là nữ nhân nên ta thua hắn sao?"
"Nhỏ tiếng thôi."
Lý Ninh Ngọc khẽ suỵt.
Bởi vì Cố Hiểu Mộng kích động, thanh âm không tự chủ được mà càng lúc càng lớn.
Bên ngoài cửa sổ có một cái bóng in lên, rõ ràng là nữ tỳ hầu đêm đã thức giấc và đang nghe trộm chủ tử bên trong đang cãi vã những gì.
"Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu...! Từ lúc ta đánh trận trở về, nàng như biến đổi thành người khác.
Là ta đã làm sai gì sao?"
Nước mắt vừa lau lại chảy ra.
"Nàng đề thi hoạ, rõ ràng trong lòng có ta thế nhưng nàng không dám thừa nhận.
Chỉ vì ta không phải nam nhân sao? Không phải nam nhân thì không thể yêu nàng sao?"
"Cố Hiểu Mộng " – Lý Ninh Ngọc gằn thấp giọng cảnh cáo, lại cố ý nhìn về phía cửa sổ mà cao giọng: "Khuya rồi không ngủ, xem gì mà xem?"
"Lý Ninh Ngọc, nàng nói ta nghe nàng muốn gì? Cái gì ta cũng có thể cho nàng, ta...!nàng không thích ta cũng được, chỉ cần nàng đừng thích hắn, vạn lần đừng thích hắn, được không?"
Cố Hiểu Mộng không còn kiềm chế được cảm xúc, nàng cũng không nghe thấy những gì Lý Ninh Ngọc nói, chỉ cúi đầu lẩm bẩm một mình, tùy ý để nước mắt rơi.
"Hắn có nhiều thê thiếp như vậy, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, hắn sẽ không độc sủng một mình nàng.
Hậu cung tranh sủng, khốc liệt vô cùng, ta không ở bên cạnh nàng, họ ăn hiếp nàng, hắn hắt hủi nàng, ta làm sao có thể bảo vệ cho nàng?"
Cái bóng ngoài cửa dần biến mất, Lý Ninh Ngọc mới nhẹ nhõm mà quay qua nhìn Cố Hiểu Mộng một cái: "Ta không cần ai bảo vệ.
Thứ ta muốn, ngươi không thể cho."
Cố Hiểu Mộng dường như đã nghe thấy, nàng chậm ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Lý Ninh Ngọc không có bất kì tia cảm xúc nào.
Nàng mấp mấy môi, âm thanh phát ra mơ hồ run rẩy.
"Ta...!Ta không đủ năng lực cho nàng nhưng hắn thì có thể sao? "
"Phải!" - Là mạng của hắn.
"Nàng gả cho ta là vì tiếp cận hắn sao?"
Cố Hiểu Mộng cố chấp truy vấn, đôi mắt đỏ hoe chăm chú nhìn từng biểu hiện của Lý Ninh Ngọc, nàng sợ mình chớp mắt một cái thôi thì sẽ bỏ lỡ tia cảm xúc của nàng ấy.
Lý Ninh Ngọc đối mặt với Cố Hiểu Mộng, qua một lúc lâu sau cũng không thấy Cố Hiểu Mộng chớp mắt dù chỉ một lần, nàng nhẹ giọng thở dài, cho Cố Hiểu Mộng một lời: "Nếu ngươi muốn nghĩ vậy thì là vậy."
Cố Hiểu Mộng im lặng, cái gì cũng không nói, lau khô nước mắt, sau đó bước xuống giường chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị một bàn tay mảnh khảnh giữ lại.
Lý Ninh Ngọc ấn Cố Hiểu Mộng xuống giường, còn mình thì đứng dậy mặc vào y sam rời đi.
"Ngươi nói đúng, đây là nhà của ngươi, người nên đi phải là ta."
Người vừa bước đến cửa thì dừng lại.
"Cố Hiểu Mộng, ngươi hỏi ta muốn gì, nghe kĩ đây."
Thân ảnh đơn bạc đưa lưng về hướng Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc giương mắt nhìn những ngôi sao chập chờn đang cố loé sáng giữa đêm đen mịt mù.
"Ta muốn thiên hạ thống nhất, ta muốn thái bình thịnh thế, ta muốn quốc thái dân an.
Ta muốn mình sẽ không còn nhìn thấy cảnh người người nhà tan cửa nát, thê li tử tán, nơi nơi đều là nạn dân."
Sau lưng nàng là một khoảng không tịch mịch, không có lời hồi đáp.
Lý Ninh Ngọc mở cửa rời đi.
Hoàng sam nữ tử ngồi trên cây ngô đồng, vừa đong đưa chân vừa thoải mái uống rượu.
Giọt rượu cuối cùng trong bình cũng bị nàng vắt cạn, nàng còn đang cảm thán sao chính mình lúc nãy lại lấy bình rượu nhỏ thế này, hại nàng giờ này không còn rượu để uống thì phát hiện thân ảnh bạch y đi ra từ đại viện.
Nàng liền nhảy xuống, chặn thân ảnh bạch y ấy lại.
"Ngươi cũng thích nàng, vì sao lại tổn thương nàng như vậy?"
Cái bóng khi nãy không phải nữ tỳ, là nàng ta.
Lý Ninh Ngọc bị Chúc Lam chặn lại, mày đẹp khẽ cau nhưng rất nhanh chóng đã giãn ra: Công chúa đang nói chuyện với ta sao?"
"Ở đây ngoài trừ ngươi, còn có ai sao?!" – Chúc Lam giả bộ quay đầu nhìn tới nhìn lui xem có ai không sau đó khoang tay liếc nhìn Lý Ninh Ngọc: "Thế nhân đều biết tác giả của ⟨⟨ Kinh Hồng ⟩⟩ là nam nhân nhưng sự thật thì ngược lại hoàn toàn, nàng vốn là nữ nhân.
Nàng vì ý trung nhân của mình mà viết ra cầm khúc này, mà ý trung nhân của nàng cũng là nữ tử.
Thế nào, không sai chứ?"
"Công chúa đã biết, sao lại hỏi Ninh Ngọc?" – Lý Ninh Ngọc không nghĩ tới Vu Quốc Tam Công chúa ham chơi, nhìn như vô tri ngang ngược lại biết được nhiều điều đến vậy.
"Ta cũng vừa mới biết thôi.
Ngày thường ta đều rất thích đọc mấy bản kì văn dị thư, nên thử vận may suy đoán thôi.
Biểu hiện của ngươi vừa rồi, làm cho ta có cơ sở khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Ái chà, nếu tên tiểu Tướng quân ngốc kia biết cầm khúc này ngươi vì nàng mà đánh ra, chắc sẽ vui mừng đến điên mất."
"Công chúa, ta nhắc nhở ngươi một chút, suy đoán tâm tư của người khác là một chuyện không có lợi cho mình đâu."
Lý Ninh Ngọc nhìn Chúc Lam, khẽ nhếch môi thành nụ cười nhạt, tiếu lý tàng đao(*)
"Ta đối với tâm tư của tỷ tỷ, không có nửa điểm hứng thú muốn suy đoán.
Ta chỉ đau lòng cho nàng."
Nói đến đây, Chúc Lam nhìn về hướng đại viện mà Lý Ninh Ngọc vừa bước ra.
Sau đó xoay người rời đi.
"Tỷ tỷ, ta không biết ngươi có việc gì khó nói nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó nàng xuất chinh và không thể quay trở về được nữa.
Trong lòng ngươi có hối hận không?"
Lý Ninh Ngọc ôm lấy cánh tay, lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của Chúc Lam.
"Ở Vu Quốc ta có một câu nói từ xa xưa được truyền qua bao thế hệ, nếu nói theo người Trung Nguyên, nó có nghĩa là 'Hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống'."
Chúc Lam dừng bước, xoay người lại nhìn Lý Ninh Ngọc.
"Nếu tỷ tỷ không cần nàng thì mau chóng rời khỏi nàng.
Ta thật rất thích nàng, ta sẽ không bao giờ bỏ lỡ từng ngày cuối cùng được ở bên nàng."
Đêm tối,
Ngu Quốc đế kinh,
Ngự thư phòng.
Thiếu niên Thiên tử cầm trong tay cây bút lông sói, hạ xuống tờ giấy Tuyên Thành từng nét rồng bay phượng múa: "Có tin gì từ U Đô không?"
Thừa tướng Kim Sinh Hoả đứng hầu ở một bên nghe Cố Niệm Khâm hỏi liền ôm quyền, từ tốn đáp lời: "Hồi Hoàng thượng, không có."
"Vậy Đông Kỳ thế nào? Tính toán thời gian, sứ thần phái đi hẳn là đã tới đế đô."
"Đã tới nhưng việc đàm phán gặp vấn đề.
Bọn chúng lòng tham không đáy, chẳng những đòi năm thành trì, còn muốn..."
Kim Sinh Hoả ngập ngừng, Cố Niệm Khâm liền dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn: "Muốn gì?"
"Tàng bảo đồ của Tiền triều lưu lại."
"Hửm? Bọn Đông Doanh này, trẫm còn chưa tìm thấy mà bọn chúng đã thò bàn tay lông lá ra muốn gom lấy.
Xem ra bọn chúng rất sốt ruột."
"Hoàng thượng, người muốn giải quyết như thế nào?"
"Tàng bảo đồ vô luận là thật hay giả thì bọn chúng cũng đều muốn có.
Trẫm sẽ cho hoạ sư vẽ ra một bức để đem đi tặng cho Tướng quân Long Xuyên Phì Nguyên.
Dụng hoạ kì công thì cho dù bọn chúng tinh ranh, xảo quyệt đến thế nào cũng không phải không thể qua mặt."
"Hoàng thượng, nếu để Kỳ đế phát hiện ra chân tướng..."
"An tâm, Kỳ đế sẽ không phát hiện đâu.
Con người của Long Xuyên Phì Nguyên, chẳng lẽ khanh không rõ sao?! Bảo tàng này, hắn chắc chắn muốn nuốt trọn.
Cho dù hắn quay lại cắn chúng ta một cái, cũng chẳng sao, chỉ cần chúng ta không thừa nhận việc tặng tranh thì tội danh này vĩnh viễn cũng không rơi lên đầu chúng ta." – Cố Niệm Khâm buông bút, tự mình thưởng thức tác phẩm của mình: "Thừa tướng, khanh xem trẫm hoạ có giống nàng không?"
"Hoàng thượng anh minh, hoạ này...!rất giống."
Kim Sinh Hoả nhìn nữ tử trong tranh, ánh mắt dần chìm xuống.
Trong tranh, nữ tử vận một thân tố y(*), dáng vẻ uyển chuyển, mi mục như sương.
Sáng hôm sau,
Phong Nhã Các.
Hà Tiễn Chúc vừa dọn giường vừa hướng về bạch y nữ tử bên cửa sổ mà lên tiếng: "Ngươi đến cũng không báo cho ta biết trước một tiếng.
Để ta kêu người chuẩn bị một chút đồ vật cho ngươi."
"Không cần quá phiền phức đâu, ta ở vài ngày liền đi."
"Ngươi đi đâu?" – Hà Tiễn Chúc.
Lý Ninh Ngọc đưa ngón tay ngọc ra quét một đường bên vệ cửa sổ quen thuộc, bụi đã phủ một lớp thật dày rồi.
"Tối qua ta nhận được phi cáp truyền thư, chiến tranh sắp xảy ra rồi, ta còn nhiệm vụ cần phải hoàn thành, không thể ở lại U Đô nữa."
"Ngươi đi rồi, vậy Cố gia tiểu Tướng quân phải làm sao? "
"..." – Mi mắt Lý Ninh Ngọc khẽ run, nàng im lặng, bởi vì nàng không biết phải trả lời như thế nào.
"A Ngọc, ngươi hiểu rõ lòng mình sao?"
Nàng quen biết Lý Ninh Ngọc nhiều năm như vậy, nàng ấy luôn luôn lạnh lẽo đến nhàm chán, hiếm khi nào bộc lộ cảm xúc.
Nhiều khi nàng còn tưởng nàng ấy là một khối băng vô cảm.
Nhưng từ khi Cố gia tiểu Tướng quân xuất hiện, nàng lại được chứng kiến một Lý Ninh Ngọc rất khác, một Lý Ninh Ngọc có hỷ nộ ái ố, một Lý Ninh Ngọc biết trêu đùa, cũng biết ghen tị.
Lý Ninh Ngọc đã động tâm, bởi vì động tâm cho nên nàng ấy đã biến đổi, trở thành một người có nhân khí thật sự.
[ Nhân khí trong ngữ cảnh này là có tính người hơn.
Chứ không phải độ nổi tiếng đâu nha]
"Ta có sứ mệnh của mình."
Giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng Hà Tiễn Chúc có thể cảm nhận được tình cảm hỗn độn bị đè nén ẩn sau thanh âm lạnh lẽo đó.
"A Ngọc, quyết định của ngươi luôn chính xác, ta lúc nào cũng ủng hộ ngươi.
Chỉ là lần này ngươi đi rồi, không biết có còn quay lại đây hay không.
Đoạn tình cảm này ngươi đã buông tay, trong lòng ngươi có hối hận không?"
Lý Ninh Ngọc từng nói, nàng chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình.
Vậy lần này thì sao? Có hối hận không?.