《Editor - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An》
========================
Đại quân của Tống Chi Bạch nhanh chóng truyền về tin chiến thắng, lúc đi điểm tám ngàn binh tinh nhuệ, lúc về hầu như không sứt mẻ gì, thậm chí còn bắt sống được trung tướng của Ngu quốc áp tải về quân doanh.
Cố Hiểu Mộng rất hài lòng, nàng hạ lệnh thiết yến ở một tửu lâu trong thành chiêu đãi tam quân, cho phép say rượu, say rồi có thể lui về nghỉ ngơi.
Vạn quân kéo dài từ trong thành ra tới ngoại ô, bàn ghế nối lại cũng không đủ dùng, vì vậy mọi người quyết định ngồi ở dưới đất nâng chén uống say.
Chúc Lam rất hào hứng, sau khi uống xong vài chén rượu, nàng liền đứng dậy nhảy múa trong tiếng hò reo của tam quân.
Vạt váy màu lục bích tung bay, bước chân nhẹ nhàng di chuyển, vòng eo thon mảnh uyển chuyển đung đưa.
Tửu lượng của Cố Hiểu Mộng không cao, nàng bị Tống Chi Bạch và một vài bộ hạ kính rượu một vài chén, mặt liền đỏ bừng bừng, ngước nhìn Chúc Lam đang say sưa nhảy múa.
Sau đó không hiểu vì sao, Chúc Lam nhảy tới chỗ nàng, kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất, cùng nhau hòa nhịp.
Giữa tiếng hò reo của binh sĩ, Cố Hiểu Mộng cũng cố gắng nhảy múa theo Chúc Lam thế nhưng nàng lại không bắt được nhịp.
Nữ tướng tung hoành ngang dọc trên chiến trường thế nhưng giờ phút này lại bị một điệu múa làm khó dễ.
Chúng binh sĩ nhìn chủ soái của mình tay chân cứng ngắc bị Tam công chúa tùy ý điều khiển tới lui liền cười lớn, không chút gì e dè hay kiêng kị thân phận.
Cố Hiểu Mộng cảm giác chính mình bây giờ chẳng khác nào hầu nhân mua vui cho quan khách ở Trường Lạc Nhai, mặt đỏ lại càng thêm đỏ.
Nhìn Cố Hiểu Mộng ngượng ngùng, Chúc Lam cũng không nhịn được mà cười, lại cảm thấy tên ngốc trước mặt nàng rất đáng yêu, vì vậy mà nàng kiềm lòng không được, khẽ kề sát mặt đối phương, sau đó hôn một cái rõ kêu trên gương mặt xinh đẹp đó.
Cố Hiểu Mộng sững sờ, đến khi hoàn hồn thì vội vàng bỏ chạy về phía Tống Chi Bạch, hoàn toàn không biết trên má mình còn in một vệt son môi đỏ chót.
Đến khi trời đã vào quá khuya thì yến tiệc chỉ còn lại chút dư âm.
Lúc này, trời bỗng nổi lên cơn mưa lất phất, mặt đất ẩm ướt, Cố Hiểu Mộng cảm thấy khó chịu, nàng không muốn ngồi nữa, vì vậy liền vẫy tay ra hiệu mình phải đi.
Sau đó nàng đứng dậy, bước đi loạng choạng, cũng may có Chúc Lam nhanh tay nhanh chân đỡ lấy, bằng không nàng đã vấp phải ổ gà mà té gã sấp mặt rồi.
Chúc Lam ở bên tai nàng nhỏ giọng lầm bầm, mặt tuy rằng đỏ nhưng mà chưa say.
"Tửu lượng kém thế này còn bày đặt hô hào chơi hành tửu lệnh.
Ngươi mà uống thêm hai chén nữa thì chắc không phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc luôn quá."
"Lam, ta không say, ta có thể tự đi." Cố Hiểu Mộng nâng cao thanh âm, cố gắng phô trương thanh thế.
Sau đó, nàng đẩy Chúc Lam ra, bước đi loạng choạng như muốn ngã tới nơi.
Chúc Lam đứng im một chỗ, Cố Hiểu Mộng đẩy nàng ra thế nhưng cú đẩy không có tí lực gì, nàng không bị lung lay chút nào.
Ngược lại, Cố Hiểu Mộng mượn được lực tự đẩy chính mình một khoảng.
Chúc Lam cười bất lực, tiến lên đỡ lấy con ma rượu.
Mưa mỗi lúc một to, từng hạt mưa nặng trĩu vỗ vào áo giáp của binh sĩ chang chát.
Một đạo sét đánh qua, âm thanh xé toạc bầu trời.
Thiên hà bị nứt, thiên thủy từ trên trời giáng xuống, ầm ầm như thác đổ.
Chúc Lam chật vật đỡ lấy Cố Hiểu Mộng, cơn mưa nặng hạt khiến cho y phục của nàng ướt nhẹp.
Y phục mỏng manh dính sát vào người, ôm theo đường cong tuyệt đẹp, thu hút ánh nhìn của không ít binh sĩ đang vội vã chạy trú mưa.
Có lẽ nước mưa lạnh lẽo xối vào người khiến Cố Hiểu Mộng lấy lại được một chút ý thức, khi nhìn thấy những ánh mắt đó chú mục lên người Chúc Lam, nàng liền híp mắt liếc nhìn, sau đó cởi ra ngoại sam khoát lên vai Chúc Lam, hai người cũng vì vậy đẩy nhanh tốc độ trở về quân doanh.
Khi gần đến cổng doanh, mưa càng lớn hơn, giữa trời và đất chỉ duy nhất có một màn sương trắng.
Mà ẩn trong làn sương đó, có một thân ảnh hắc y nữ tử đang cầm cây dù giấy dầu đứng đợi.
Dáng đứng thẳng tắp, nàng đứng đó, đứng im không động tựa như những pho tượng lạnh lẽo đứng canh giữ trước cổng chùa.
Chúc Lam giật lấy góc áo Cố Hiểu Mộng, thế nhưng Cố Hiểu Mộng lại làm như không biết, nàng lướt ngang người hắc y, một đường thẳng tiến vào trong trướng bồng của Chúc Lam.
Chúc Lam dừng lại kế bên hắc y nữ tử, nhìn vào bàn tay siết chặt cây dù đến mức trắng bệch, nàng khẽ thở dài, sau đó bước theo Cố Hiểu Mộng vào bên trong trướng.
Trong cơn mưa dữ dội, quang cảnh liền mơ hồ, xa xa cũng chỉ thấy hắc y nữ tử xoay người rời đi, đâu ai nhìn thấy, trên gương mặt xinh đẹp bị tán dù che khuất đó đôi môi mân côi cắn chặt đến rướm máu.
Cơn mưa nặng hạt không biết đã tạnh từ bao giờ, khi nó kết thúc liền để lộ ra mảnh trăng sáng đã được gột rửa.
Ánh trăng phủ xuống quân doanh yên tĩnh càng làm cho quang cảnh như thêm vắng lặng, mọi thứ âm thanh đều như không tồn tại.
Chúc Lam ngủ gục trên ghế, trong tay nàng còn cầm tập thoại bản.
Miệng không ngừng lẩm bẩm, có lẽ đang mơ thấy mình là nữ chủ trong câu chuyện diễm tình nào đó.
Cố Hiểu Mộng sớm đã thay một bộ y phục sạch sẽ, dấu vết say rượu cũng đã biến mất, nàng tựa vào bên cửa sổ, chăm chú nhìn vào trướng bồng cách nàng không xa vẫn còn đang sáng đèn.
Ngọn lửa mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt cuối cùng cũng dập tắt, nàng đứng dậy, ra khỏi trướng bồng của mình, đi về hướng trướng bồng vừa thổi tắt nến kia.
Khi mảnh rèm được xốc lên, một mùi rượu nồng nặc liền xông vào cánh mũi, Cố Hiểu Mộng nhíu mày chầm chậm bước vào.
Ánh trăng bạc chiếu vào trong trướng, Cố Hiểu Mộng nhìn khắp nơi vẫn không thấy người nàng muốn tìm.
Mà ở trên bàn, bình rượu cổ dài nằm lăn lóc, trên miệng bình còn vươn một vài giọt rượu, ly rượu bằng gốm thì yên vị ở dưới đất.
Nơi này thế nhưng lại lộn xộn như vậy.
Cố Hiểu Mộng nheo mắt, dựa vào ánh trăng cố gắng tìm kiếm thân ảnh Lý Ninh Ngọc.
Lúc này, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Trong Tầm Dương có rất nhiều thanh lâu, Cố tướng quân muốn tầm hoa vấn liễu sao lại đến chỗ của ta? Tướng quân không thấy là mình đã đến sai nơi rồi hay sao?"
Cố Hiểu Mộng nghe thấy liền tiến về phía âm thanh, nàng đưa tay vén mảnh rèm giường ngủ.
Chỉ thấy thân ảnh đơn bạc của Lý Ninh Ngọc đang ngồi co ro ở cuối góc giường, trên tay nàng ấy còn nắm chặt một bình rượu khác.
Nàng ngồi xuống, đưa tay lấy đi bình rượu, sau đó lắc bình rượu một chút, bên trong trống rỗng, lại nhìn Lý Ninh Ngọc không có phản ứng gì, nàng muốn làm gì nàng ấy cũng tùy ý để nàng làm.
Nhìn nàng ấy cuộn người ở một góc, mang theo vẻ mặt mệt mỏi tựa vào cạnh giường, hai má đỏ ửng.
Rượu cũng đã bị nàng ấy uống hết, trong lòng nàng liền dâng lên một trận chua xót.
Nàng nhớ nàng ấy bị vị tật(*) cho nên nàng ấy không thích uống rượu.
Lần duy nhất nàng thấy nàng ấy chủ động uống rượu là vào đêm đại hôn, nàng ấy nâng chung rượu giao bôi lên uống.
Nàng ấy thích uống trà, mỗi khi nàng ấy rảnh rỗi sẽ châm một bình trà, tấu một khúc nhạc.
Cố Hiểu Mộng: "Vì sao..."
"Vì sao?" Lý Ninh Ngọc ngước mắt nhìn Cố Hiểu Mộng, trong mắt tràn ngập lệ, môi nàng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười trào phúng: "Ta cũng muốn hỏi nàng vì sao? Nàng bắt ta, để ta ở lại đây...!Chỉ vì muốn giao hoan thôi sao? Chỉ vì muốn thoả mãn ham muốn thôi sao?"
Cố Hiểu Mộng hạ mi mắt, không có trả lời.
Trong lòng nhói lên từng trận đau đớn, Lý Ninh Ngọc cố nén nước mắt, chỉ là âm thanh phát ra lại mang theo tiếng nấc nghẹn: "Nàng xem ta là công cụ để thoả mãn ham muốn thể xác sao?"
Cố Hiểu Mộng chớp mắt, vô cùng bình tĩnh nâng mi nhìn Lý Ninh Ngọc.
"Không phải nàng nói, nếu ta muốn nàng sẽ cho sao?"
"Phải, nếu nàng muốn, ta nguyện ý giao ra." Lý Ninh Ngọc mỉm cười, nụ cười chứa đựng vô hạn chua xót: "Là ta nợ nàng, ta sẽ trả hết..."
"Nàng còn nhớ sao?" Lời Lý Ninh Ngọc còn chưa dứt, Cố Hiểu Mộng đã chồm lên, chống hai tay lên đầu gối của nàng ấy, gương mặt trở nên sắc lạnh: "Lý Ninh Ngọc, ta hỏi nàng, tâm của ta, chân của ta, phụ vương của ta, mẫu phi của ta, cả đời này của nàng trả hết sao?"
"Nếu kiếp này không đủ thì kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta đều sẽ hoàn trả hết cho nàng."
Lý Ninh Ngọc đối mặt Cố Hiểu Mộng, nhịn không được mà vươn tay muốn chạm vào gương mặt khiến nàng khắc khoải trong tim, thế nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào, vết son nhạt trên má của người nàng yêu lại như ngọn lửa nóng rực thiêu đốt bàn tay nàng, giọt lệ rơi xuống, nàng mím chặt môi, thu tay lại.
"Nhân sinh có quá nhiều việc khiến chúng ta bất lực nhìn nó cứ vậy mà xảy ra.
Ta như vậy, phụ vương của nàng cũng vậy.
Ta hận ông ấy, cũng hận mình vô năng, hận vận mệnh bất công.
Hận đã khiến ta càng thêm khổ sở và tồi tệ.
Ta không muốn nhìn thấy nàng cũng trở nên như vậy."
Cố Hiểu Mộng là ánh sáng của nàng, đem từng ngóc ngách lạnh lẽo trong tâm hồn nàng sưởi ấm từng chút một, thế nhưng nàng đã vấy bẩn ánh sáng ấm áp đó, đem nàng ấy kéo vào sự tăm tối vô tận của bóng đêm.
Trên thế gian này, nàng chính là người không có tư cách nhất để khuyên nàng ấy đừng ôm hận.
"Đêm qua nàng nói, nàng muốn quên ta, vậy thì cứ như vậy đi, đừng đến đây nữa, đừng hành hạ chính mình nữa, được không?"
Vào ban ngày, nàng không thể nào nhìn đến Cố Hiểu Mộng được.
Chỉ khi màn đêm buông xuống, gương mặt khiến nàng nhung nhớ mới ghé qua.
Việc được gặp mặt người nàng yêu lại trở thành một thứ gì đó rất xa xỉ đối với nàng.
Thế nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể cắn răng buông tay.
Đôi mắt Cố Hiểu Mộng đỏ hoe, nàng cúi mặt gần xuống, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Lý Ninh Ngọc: "Nếu nàng không muốn ta lại nữa, vậy tại sao nàng không tự rời đi?"
Lý Ninh Ngọc mím chặt môi, cố ý nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng rực của Cố Hiểu Mộng.
Hai ngày trước, Chúc Lam lừa gạt vệ binh để họ rời đi một chút, sau đó lẻn vào trong trướng muốn thả nàng đi nhưng nàng đã từ chối, Chúc Lam lúc đó không hiểu vì sao nên cũng đã hỏi nàng câu hỏi tương tự câu hỏi này.
- ----------------------
"Nàng ấy đối xử với ngươi như vậy, vì sao ngươi không rời đi?" Chúc Lam.
"Đa tạ hảo ý của Tam công chúa, nàng ấy đối với ta như vậy cũng không phải là quá khắc nghiệt.
Hơn nữa, nếu ta có ý muốn rời đi thì ai có thể cản bước ta lại đây."
- -----------------------
Nàng vẫn còn nhớ lời hứa trong ngày đại hôn...
...Trường tương tư thủ, bất li bất khí...(*)
Nàng đã từng rời bỏ nàng ấy, đã thất hứa một lần rồi, nàng không muốn thất hứa thêm nữa.
Lần này, nếu như xa cách, chỉ có thể là nàng ấy bỏ rơi nàng.
Còn không, nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng ấy thêm một lần nào nữa.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, đôi mắt nàng ngấn lệ, đôi môi khẽ run, mấp máy thành lời: "Ta muốn quên nàng, và ta đã thử rất nhiều cách...!Nàng nói xem, ta cần làm những gì để quên nàng đây?"
"Nếu nàng muốn ta thua, muốn nhìn thấy ta bại trận, nàng không cần phải uy cho ta ăn bất kì thứ gì hết..." Nước mắt rơi xuống, Cố Hiểu Mộng tựa như bị rút hết sinh khí nhìn Lý Ninh Ngọc: "Nàng – Lý Ninh Ngọc, nàng là độc dược độc nhất trong thiên hạ."
Nói xong, nàng đứng dậy rời đi, chừa lại bóng lưng thẳng tắp cho Lý Ninh Ngọc.
Mà Lý Ninh Ngọc nhìn bóng dáng Cố Hiểu Mộng dần khuất sau mảnh rèm.
Nước mắt từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống, ướt đẫm dung nhan xinh đẹp bị ái tình dày vò đến thê thảm.
Nàng ấy nói nàng là độc dược, nhưng lại cam nguyện uống lấy để giải toả cơn khát.
Nàng ấy nói muốn quên nàng nhưng nàng ấy lúc nào cũng tùy ý đến chỗ nàng.
Nói muốn quên nàng nhưng mỗi đêm lại cùng nàng giao hoan.
Sau đó nhắc nhở nàng là nàng ấy muốn quên nàng.
Lý Ninh Ngọc đứng dậy đi tới bên bàn, đem bình sứ nhỏ đựng cao dược cầm lên miết lấy.
Là khi nãy lúc rời đi, Cố Hiểu Mộng để lại nhưng lúc đặt xuống bàn lại cố tình dùng chút lực để phát ra một tiếng 'cạch' khá nhỏ.
"Mà nàng lại là giải dược duy nhất đối với ta."
Cố Hiểu Mộng ảo não trở về trướng bồng của Chúc Lam.
Nàng không biết từ bao giờ Chúc Lam đã dẹp thoại bản qua một bên rồi lên giường ngủ.
Vì vậy nàng lặng lẽ lấy chăn bông ra trải xuống đất, thế nhưng trong lúc lơ đễnh đã va phải bàn ghế khiến nó phát ra âm thanh lục đục.
Chúc Lam bị âm thanh quấy nhiễu liền khó chịu mà tỉnh, nàng ngồi dậy, vén rèm, nhăn nhó nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Ồn chết đi được."
Cố Hiểu Mộng im lặng ngước nhìn Chúc Lam, đôi mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, trên mặt vẫn còn vươn nước mắt.
Chúc Lam nhìn thấy bên mặt Cố Hiểu Mộng vẫn còn dấu son môi.
Trời mưa như trút nước, thêm vào việc Cố Hiểu Mộng đã tẩy rửa cơ thể qua một lần nữa khi hồi quân doanh, ấy vậy mà trên má nàng ấy vẫn còn dấu son mờ nhạt.
Mà vết son bị phai ở trên gương mặt trắng nõn của Cố Hiểu Mộng lại cảm giác giống như hoa hải đường.
Chúc Lam nhìn một hồi lâu mới bước xuống giường, đi đến cưng nựng nhéo nhẹ lấy má của Cố Hiểu Mộng.
"Liệu chúng ta có còn cơ hội trở lại U đô không?"
Ở Trường Lạc Nhai có một cửa hàng yên chi cao cấp tên là 'Thánh Hương Tâm', quả nhiên cái tên nói lên chất lượng.
Yên chi(*) ở đây chẳng những không thấm nước mà còn khó phai, nếu có cơ hội trở lại, nàng sẽ mua thật nhiều để đem về cho mẫu hậu cùng các tỷ tỷ và muội muội của nàng dùng.
==================================
*** Chú giải:
(*) Vị tật: Bệnh đau bao tử.
(*) Trường tương tư thủ, bất li bất khí: Cùng nắm tay bên nhau suốt đời, không xa không rời.
(*) Yên chi: son môi.