Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

“Là ngươi!” – thấy rõ người đến dĩ nhiên là nha đầu thối Đàm Tiểu Hâm,
Mộ Vân Thường vung một quyền, Đàm Tiểu Hâm xoay thân bỏ chạy.


thế hai tên ăn mày thối đuổi đánh nhau trên đường cái người đến người đi náo nhiệt. Người qua đường đều tránh ra, một công tử bị Mộ Vân Thường
không cẩn thận đụng phải một chút, mở miệng mắng:

“Tên ăn xin
chết tiệt, chán sống sao, dám đụng vào người bổn đại gia. Muốn chết à!” – công tử ca cố ý mắng chửi quần áo cũng không có bẩn.

Đàm Tiểu Hâm đang đuổi vui vẻ nghe thấy có người mắng các nàng, dừng bước lại, không phục đáp trả.

” Công tử heo kia, vậy phiền ngài lôi cục phân thối ra đi, để chúng ta
tìm một chút.” – Mộ Vân Thường dừng lại gấp đụng vào người Đàm Tiểu Hâm, thấy nàng đang cãi nhau với một tên nam tử trẻ tuổi mập mạp, cũng không tự chủ đứng bên nàng đệm vào.

“Đúng vậy, ta là thấy trên người
ngài có phân, cho nên mới va vào đó.” – lời thô tục đường đường từ miệng Mộ gia nhị tiểu thư nói ra, lại là lần đầu tiên phá lệ, có điều tiểu
thư nàng một chút cũng không để ý, cảm giác rất tự nhiên.

Hai cái tên ăn mày chết bầm này, còn dám kiêu ngạo như thế. Xem ta không đánh
chết các ngươi, vừa nghĩ vừa xông lên. Một chân đá Đàm Tiểu Hâm, mà Đàm
Tiểu Hâm linh hoạt lại kéo tay công tử heo dùng sức quăng đi, công tử
heo lại mất cân bằng ngã vào một cửa hàng thịt heo.


“Các ngươi,
ngươi……” – công tử heo tức nói không nên lời, ngón tay chỉ vào hai nàng, đột nhiên quát tùy tùng hai bên, “Nhìn cái gì vậy, còn không mau lên
cho ta.”

Vì thế trên đường càng náo nhiệt, chỉ thấy Đàm Tiểu Hâm
và Mộ Vân Thường dựa lưng vào nhau, vừa ứng phó người tới, vừa trao đổi ý kiến.

“Chúng ta không cần đánh, phải trốn nhanh.” Đàm Tiểu Hâm thấy người vây xem càng ngày càng nhiều.

“Vì sao, ta chẳng lẽ còn đánh không lại vài tên ngu ngốc này.” – chơi vui
quá, không ngờ ở chung với Đàm Tiểu Hâm đúng là chơi rất vui, trong lòng từ từ bỏ đi địch ý với Đàm Tiểu Hâm.

Thật hưng phấn, nhìn cái bộ dáng tên công tử heo kia ngã vào cửa hàng thịt heo, thật giống một con
heo sống, không ngờ, trong nháy mắt, vài tên tùy tùng đã tiến đến.

Mà Đàm Tiểu Hâm võ công mèo cào cơ bản ứng phó không được nhiều người vây
đánh như vậy, công tử heo thấy thế, cầm lấy con dao ở cửa hàng thịt nhắm hai nàng mà lao tới.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ nghe
công tử heo hét thảm một tiếng, ngã xuống, mà Đàm Tiểu Hâm và Mộ Vân
Thường bị người ôm lấy, phi lên một tửu lâu.

“Ca ca.” – không
nghĩ tới người ra tay giúp là ca ca, chuyện ở trên đường, hắn thấy đã
lâu, trong lòng Mộ Vân Thường còn sợ hãi nhìn xuống đất.

Được bình an đặt xuống đất , trên bàn có điểm tâm ngon, Đàm Tiểu Hâm không quan tâm đi đến bên bàn, ăn uống nấu nghiến.

” Đàm Tiểu Hâm.”

Mộ Vân Long lần đầu tiên dùng giọng điệu cứng ngắc này gọi tên nàng, một miệng đầy điểm tâm, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lúc này mới phát hiện, trong phòng còn có một ông già cùng một người, một cô gái xinh đẹp.

Đây là tình huống gì nha, vẫn không hiểu rõ, Mộ Vân Long vô cùng đau đớn kéo nàng đến phía trước cửa sổ,

“Nàng nói hôm nay nàng làm cái gì.”

Điểm tâm đầy miệng mãi mà không nuốt trôi, trong miệng lời nói còn không rõ:

“Làm, làm chân giặt đồ.”


Mộ Vân Long nhăn mi, nàng nói cái gì.

Khó khăn nuốt xuống, quay về bên cạnh bàn, bưng lên một chén nước, liền một hơi uống sạch cả lá trà. Trong phòng hai người khác vẫn không nói
chuyện, chỉ kỳ quái nhìn Mộ Vân Long từ dưới lầu mang lên hai tên ăn
mày. Không biết bọn họ có quan hệ như thế nào.

Ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, đúng là không so được với tiểu thư khuê các.

“Không phải nhiệm vụ mà Vân Phi sắp xếp cho chúng ta sao.” – đúng là nhanh quên, giữa trưa mới nói, bây giờ lại hỏi nàng.

Cô gái nhỏ giảo hoạt trốn tránh vấn đề chính.

Mộ Vân Long lặng lẽ, không thay đổi giọng điệu,” Ta đang nói vừa rồi.”

Vừa rồi, nhìn dưới lầu, đúng là chỗ đánh nhau, đã biết rồi còn hỏi ta.

“Vị cô nương xinh đẹp kia là ai nha.” Đàm Tiểu Hâm rõ ràng đổi đề tài.

Mộ Vân Thường lúc này cũng tò mò đánh giá vị cô nương dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn trước mắt, nhìn ra được chăm sóc vô cùng tốt. Mà vị bên
cạnh kia, không phải chính là quân cơ Trần đại nhân hôm nay ca ca gặp
sao, cô nương kia không lẽ là nữ nhi của hắn. Ca ca không phải nói ở
Xuân Lệ Đường sao, cô nương này tuyệt đối không thể đánh đồng với phong
trần nữ tử của Xuân Lệ Đường.

Trần đại nhân mang theo nữ nhi đến
gặp ca ca. Trời ạ! Chẳng lẽ là tới làm mai . Nghĩ tới đây, Mộ Vân Thường kinh ngạc nhìn ca ca đang tức giận nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Hâm, hắn
đang diễn kịch gì vậy.


Dựa vào tính tình Đàm Tiểu Hâm khi biết
chân tướng việc này, nóc cái tửu lâu này chắc đã bị ném đi từ lâu. Thật
muốn chuồn mất, lại không thể báo tin cho nàng. Xem ra sắp xảy ra
chuyện. Mộ Vân Thường ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, gấp
đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, lại không thể biểu hiện ra
ngoài, lo chết người đi được.

“Tiểu muội tên gọi Trần Ý Như, vị
này là lệnh tôn.” – đang lúc Mộ Vân Long không biết trả lời như thế nào, không ngờ, cô nương này tự mình mở miệng, nói xong còn đi đến trước mặt Đàm Tiểu Hâm.

Người đến không thiện, người thiện không đến. Nhìn thoáng qua, Mộ Vân Thường nháy mắt với nàng, Đàm Tiểu Hâm vẫn dũng cảm
ngẩng đầu nghênh chiến.

“Nói vậy cô nương là khách quý của Mộ gia công tử rồi, còn bị kia là lệnh muội của Mộ công tử.” – Trần Ý Như tự
nhiên hào phóng, làm cho cũng là tiểu thư khuê các như Mộ Vân Thường
không biết nàng muốn gì.

Một đôi mắt to thông minh, mũi nhỏ đáng
yêu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhanh mồm nhanh miệng. Tuy rằng bị bụi
đen che đậy tướng mạo sẵn có, nói vậy sau khi trang điểm nàng nhất định
là tuyệt sắc mỹ nhân, bằng không, làm sao có thể làm cho Mộ Vân Long sau khi gặp qua nàng lại từ chối lời đề nghị kết hôn của phụ thân. Không
cam lòng, nàng nghĩ đến một chủ ý trêu cợt Đàm Tiểu Hâm, cũng có thể
phát tiết bất mãn đối với lời cự tuyệt của Mộ Vân Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận