Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Edit: Lựu Đạn

Thẩm Mặc Trần có chút ảo não mà ngẩng đầu lên, mặc cho dòng nước tùy ý chảy trên khuôn mặt mình.

“Đáng chết!” Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, mình lại cản thấy Đào Tử không còn là cái phiền phức nữa, ngược lại có chút chờ mong cô thân mật với mình, lại bắt đầu từ bao giờ, mình hi vọng Đào Tử chỉ thuộc về duy nhất một mình mình, không muốn người khác tùy tiện chạm vào bé con....

Đôi tay Thẩm Mặc Trần chống tường, cúi đầu dòng nước ấm chạy dọc theo sợ tóc cậu, khuôn mặt tinh xảo cùng cái cổ đẹp của cậu mà chậm rãi rơi xuống.

rõ ràng là bộ dạng cái gì cũng không biết, vậy mà lại cố tình nói ra câu nói đó làm người không thể ngăn được nhịp tim tăng cao.

Cậu nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Đào Tử, mang theo chút chờ mong nhìn cậu, giọng nói dịu dàng, cô bé nói “Chồng ơi, em muốn ngủ cùng anh!”

“Chồng ơi, anh tắm nhanh nhé! Em chờ anh quay lại.”

Rốt cuộc cô nhóc có biết được dáng vẻ của mình như vậy, thật giống như một quả đào đáng yêu, ngọt ngào, chọc người nhịn không được muốn hung hăng cắn lên một ngụm.

Thẩm Mặc Trần tắm xong, trên đầu còn phũ khăn tắm liền đi về phòng.

Trong phòng, ánh đèn vẫn mang ánh sáng dịu nhạt như cũ, cô bé con nằm trên giường cũng đã đi vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.

Gia hỏa này, ngủ cũng nhanh quá đi!

Thẩm Mặc Trần ngồi ở mép giường, cẩn thận mà đánh giá Đào Tử đang ngủ ay.

Cằm của cô bé tuy rằng có dài ra, nhung khuôn mặt vẫn là tròn tròn, làn da trắn nõn dưới ánh sáng nhạt của đèn ngủ, có thẻ thấy được lông măng giống như mấy quả đào mọng nước, đôi mắt đen nhánh ngày thường luôn to tròn, bây giờ cũng đã nhắm chặt lại, làm mi cong dài trong lúc ngủ khẽ run nhè nhẹ, cánh môi anh đào khẽ mở ra, cái mũi khéo léo theo hô hấp mà động đậy.

không có tư thế phòng bị khi ngủ như vậy, chỉ là có mình cậu là có thể nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, cậu khẽ cúi xuống, môi mỏng khẽ cong, hiện ra nụ cười, nhẹ nhàng mà mổ lên môi nhỏhồng của cô một cái.

Đôi tay nắm lấy khắn tắm trên đầu, dùng sức lau khô tóc, sau đó nhẹ nhàng nhấc chăn lên, cẩn thận chui vào nằm bên cạnh người Đào Tử.

Dường như cảm nhận được hơi ấm bên người, Đào Tử trở mình, tay chân như bạch tuộc tám chân ôm chầm lấy Thẩm Mặc Trần.

Lúc này, cậu cũng không thử đẩy cô bé ra, mà trở tay ôm lấy eo cô , đem đầu dựa vào cô, bình yên đivào giấc ngủ.

Ngay hôm sau lúc đi học, chủ nhiệm lớp là lão Triệu sau khi nghe được chuyện từ thầy Tống, liền túm ba cô câu vào văn phongfm dạy dỗ tư tưởng một trận.

Lúc chiều vừa ngồi vào ghế,lão Triệu hạ quyết tâm, liền chia cắt cái tam giác sắt bọn họ, ba người ba nơi.

Đào tử với Triệu Tuyết bởi vì một năm nay cao lên không ít, ngồi ở bàn thứ hai có chút che tầm nhìn của các bạn khác, phụ huynh của vài học sinh cũng đã đến tìm lão Triệu, yêu cầu đổi chỗ cho con họ lên phía trước một chút.

Lão Triệu tuy có lòng riêng, nhưng cũng không tốt với con gái mình đến mức quá bất công, chỉ đành đem vị trí của hai cô bé dời về sau hai bàn.

Mà Lăng Vân bị ném qua tổ khác, cùng Đào Tử và Tiểu Tuyết cách xa nhau ra.

“Ai....” Triệu Tuyết bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người nhìn Đào Tử nói, “Cái này thì tốt rồi, ba đứa mình bị bắt tách ra...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui