Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Thị giác bị mất nhưng lại làm cho những giác quan khác càng trở nên mẫn cảm. Giống tình trạng của Trình Lân hiện giờ, hắn bắt đầu cảm thấy ngón tay tinh tế xẹt qua mặt hắn, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn. Rồi hắn cảm thấy xúc cảm mềm mại bên môi. Thì ra môi của xấu nữ này thật mềm a! Nhưng xúc cảm mềm mại này duy trì không được bao lâu, bên tai liền truyền đến âm thanh tức giận của A Kim: “Miệng của A Nhã chỉ có ta mới có thể ăn, chỉ có ta có thể ăn!” Trình Lân kéo khăn che mắt xuống, nhìn thấy A Kim đang sống chết ôm Tô Lệ Nhã, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn hắn.

Mặt Tô Lệ Nhã ửng đỏ, thẹn quá hóa giận nói: “A Kim, mau thả ta ra. Ta còn có việc cần phải làm a!”

A Kim xiết chặt cánh tay: “Không, không muốn. Ta không để miệng của A Nhã bị người khác ăn.”

Tô Lệ Nhã biết tính khí quật cường của A Kim nổi lên. Nhưng, nàng vẫn chưa chỉ dạy cho các y đồ xong. Nàng không thể không thỏa hiệp nói: “A Kim, ta đáp ứng ngươi. Bất quá, ngươi cũng phải đáp ứng ta nằm yên trên giường, không được cử động nha!”

A Kim vừa nghe Tô Lệ Nhã đáp ứng, thì vội vàng nằm xuống giường, chỉ sợ nàng đổi ý. Giờ phút này Trình Lân đã đứng một bên.

Tô Lệ Nhã tiếp tục khóa dạy. Lúc mới bắt đầu A Kim ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích. Nhưng khi Tô Lệ Nhã khẽ chạm bạc môi của hắn, làm cho A Kim vốn muốn ăn miệng Tô Lệ Nhã hiện giờ trong lòng cảm thấy ngứa ngấy khó nhịn.

Bốn nam y đồ cùng Trình Lân đứng một bên ánh mắt không khỏi khâm phục nhìn A Kim, nếu đổi thành bọn họ, sẽ không có khả năng cho nữ nhân cực kỳ xấu Tô Lệ Nhã làm công phu hô hấp.

“Làm mẫu cho các ngươi lần cuối cùng, nhìn cho kỹ nha!” Tô Lệ Nhã nhìn bốn y đồ nói.

A Kim vừa nghe lần cuối cùng, trong mắt xuất hiện nồng đậm không buông tha. Tuy rằng hắn không thể ăn, nhưng chỉ cần có thể khẽ chạm cũng được. Nghĩ tới về sau không có cơ hội ăn miệng A Nhã, bởi vì A Nhã sẽ không cho. Tô Lệ Nhã hít sâu một hơi, cúi xuống chạm bạc môi A Kim, nháy mắt A Kim duỗi tay ra cố định gáy của Tô Lệ Nhã, không kiêng nể gì ăn.

Tô Lệ Nhã, bốn y đồ cùng Trình Lân đều ngây người tại chỗ. Rốt cục Tô Lệ Nhã có phản ứng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú kia nói: “Ô~A Kim, ngươi–”

A Kim thấy Tô Lệ Nhã mở miệng liền thuận theo bản năng đưa lưỡi chui vào miệng Tô Lệ Nhã, cùng nàng giao triền. Trong đầu Tô Lệ Nhã trống rỗng, chỉ quanh quẫn hai chữ to tướng: Hôn lưỡi. Mà A Kim nắm bắt lấy cơ hội duy nhất này ăn cho đủ.

Hình ảnh ái muội phiến tình này xuất hiện trước mặt mọi người. Bốn y đồ trợn mắt há mồm nhìn vẻ mặt say mê của A Kim, kỳ quái hắn làm sao có thể hôn được a! Trình Lân cau mày. Hắn không biết vì sao nhìn thấy một màn trước mắt trong lòng hắn lại cảm thấy buồn bực, hốt hoảng, bất giác lên tiếng châm chọc nói: “Trên đời này cũng chỉ có đứa ngốc mới say mê hôn một xấu nữ như thế.”

Tiếng trêu chọc như tiếng chuông triệu hồi thần trí của Tô Lệ Nhã. Nàng cảm thấy hơi thở khó khăn liền đẩy A Kim ra, trào phúng nói: “Ngươi là ghen tị đi! Chúng ta là vợ chồng hôn nhau thì có gì lạ không?” Xú tiểu tử, không có việc gì liền thích tìm ta gây rối.

Sắc mặt Trình Lân thay đổi một trận hồng một trận xanh. Cuối cùng nghiến răng nói một câu: “Không biết hổ thẹn!” liền phẩy tay áo bỏ đi. Mà bốn nam y đồ cũng liền ly khai.

Tô Lệ Nhã chờ mọi người rời đi mới quay lại trừng giận tên đầu sỏ làm cho nàng mất mặt: “A Kim, về sau không cho phép ngươi lại hôn ta.”

“Hôn?!” A Kim nghi hoặc hỏi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “A Nhã nói là ta ăn miệng A Nhã đi!”

“Đúng.” Tô Lệ Nhã oán giận nói.

A Kim cúi đầu, bộ dáng nhận sai nói: “A Nhã, ta biết sai rồi! Nhưng miệng A Nhã thơm quá, lại rất rất mềm ăn rất rất ngon. Nên ta mới nhịn không được.”

Tô Lệ Nhã nghe ngữ khí của A Kim cảm thấy thực buồn cười: Cái này xem như hắn đang khen nàng đi! So với mấy tên y đồ vừa nghĩ nàng hô hấp nhân tạo liền phun sống phun chết, cùng với tên Trình Lân phải dùng khăn che mắt mới để cho nàng đệm khí thì xem như A Kim biết nhìn hàng.

A Kim vừa nghe thấy tiếng Tô Lệ Nhã cười, cao hứng ngẩng đầu nói: “A Nhã, ngươi không tức giận a?”

Tô Lệ Nhã cố ý nghiêm mặt nói: “Ta còn rất tức giận. Nhớ kỹ về sau không được ăn miệng ta.”

A Kim cúi đầu xuống: “Thực xin lỗi, ta đã biết. A Nhã, ngươi không cần giận a.”

Tô Lệ Nhã “xì” một tiếng, cười nói: “Tốt lắm, ta không giận nữa. A Kim, chúng ta mau trở về thu thập hành lí đi! Ngày kia, chúng ta sẽ trở về nhà.”

“Về nhà, về nhà, thật tốt quá, A Nhã, chúng ta mau trở về thu xếp đồ đạc đi.” A Kim cao hứng lôi kéo Tô Lệ Nhã.

“Được được được.” Tô Lệ Nhã cười đáp.

“A Nhã, ta rất nhớ A Hoàng nha! Ta sợ không có người cho nó ăn cơm.”

“Ngươi yên tâm, A Hoàng nó sẽ tự đi kiếm ăn.” Con chó kia thật sự thông minh, biết tìm người dễ mềm lòng mà xin ăn. Trong đó có A Kim. Mỗi lần đều thừa dịp nàng không chú ý, liền quấn quýt A Kim đòi ăn, làm cho A Kim phải đem phần ăn của mình chia cho nó.

“Ta rất nhớ Tam tẩu làm bánh ba tầng nha!”

“Đứa ngốc, sau khi chúng ta trở về, Tam tẩu nhất định sẽ làm cho ngươi ăn!”

”A Nhã, A Nhã…”

Trình Lân từ chỗ tối đi ra, mắt mang thâm trầm thầm nghĩ: Nàng phải rời khỏi. Về sau hắn sẽ không còn được nhìn thấy khuôn mặt xấu xí nhưng ngập tràn tự tin. Không biết vì sao, Trình Lân có ý niệm này trong đầu, trong lòng liền có cảm giác hoảng loạn nổi lên. Không, hắn không cho xấu nữ kia rời đi. Hắn muốn nàng ở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui