Cuối tuần tháng 10, trường Tô Nhị học tổ chức ngoại khoá, trước đêm xuất phát Tô Nhị thu thập hai bộ quần áo cùng một túi xách đồ ăn đồ ăn vặt, địa điểm là tại một hải đảo nổi tiếng ở thành phố kế bên, lái xe cũng mất hơn năm tiếng đi đường.
Tô Nhị mỗi lần có dịp đi ngoại khoá đều giống nhau vô cùng hưng phấn, vừa rửa mặt xong liền chuẩn bị kiểm tra lại mọi thứ.
Trương Trường Quân tựa vào trước cửa phòng nhìn thân ảnh vui vẻ hưng phấn của cô nàng, tâm lý hừ nhẹ, vật nhỏ không có lương tâm đi chơi vui như vậy sao.
Tống Nguyệt Trân giúp Tô Nhị chuẩn bị một ít thuốc thường dùng, căn dặn cô đi chơi bên ngoài phải cẩn thận, gặp sự cố phải kịp thời liên hệ về nhà.
Tô Nhị liên tục đáp ứng vui vẻ hát một bài.
Lúc ăn cơm Trương Trường Quân mắt lạnh nhìn cô gái nhỏ liên tục, bình thường ngượng ngùng trốn tránh không dám nhìn hắn lúc này thậm chí híp mắt nhìn về phía hắn cười.
Trương Trường Quân tâm lý buồn cười, thật sự vẫn là đứa bé.
Sau khi ăn xong Tống Nguyệt Trân phụ trách dọn dẹp, Tô Nhị về lại phòng mình kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa.
Trương Trường Quân lấy cớ giúp đỡ theo đuôi cô vào phòng.
Tiến vào phòng, Trương Trường Quân kéo lấy Tô Nhị ôm vào trong lòng, vội vàng hôn lên.
"Vật nhỏ không có lương tâm," khí tức ấm áp phun bên cạnh tai, khéo léo làm vành tai trở nên hồng phấn."Đi nhiều ngày như vậy, không thấy được em chú rất thương tâm"
"Không.
.
Không nhiều.
." Thiếu nữ khí nhược rầm rì, tay nhỏ nhẹ nhàng chống đỡ trên bộ ngực hắn.
Ngoại khoá thực tế cũng mất ba ngày, nháy mắt sẽ qua nhưng Trương Trường Quân chính là cảm thấy thời gian dài dằng dặc, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy thời gian dài như vậy.
"Nhớ đến chú " Trương Trường Quân bên tai cô thở ra nhiệt khí, "Thường xuyên gửi tin nhắn cho chú, nhớ chưa ?."
Nhìn vành tai khéo léo biến thành màu hồng mẫn cảm, hắn nhịn không được há mồm nhẹ nhàng liếm láp.
Tô Nhị rầm rì gật đầu đáp ứng, Trương Trường Quân không tha hôn lên miệng nhỏ ngọt ngào, hôn sâu làm cô thở không thông mới buông tha cô.
Mùa thu ở hải đảo có hơi khác biệt một chút, mặc dù đã vào thu chỗ biên giới phía nam hải đảo cây cối vẫn xanh um, chi cao diệp tốt thực vật nhiệt đới sức sống tràn trề, toàn bộ hải đảo giống như được khảm một màu xanh thẳm, nước biển xanh biếc như bảo thạch.
Giáo viên hướng dẫn nói chú ý khu vực tập hợp và thời gian rồi để lại đám học sinh tự do hoạt động.
"Tâm Tâm " Chung Văn Văn là bạn thân của Tô Nhị, Tâm Tâm là nhũ danh thân thiết dùng để gọi Tô Nhị, thấy Chung Văn Văn gọi vậy nên các bạn cùng lớp cũng gọi cô là Tâm Tâm.
Chung Văn Văn bính bính nhảy nhảy chạy qua đến ôm lấy cánh tay Tô Nhị, "Chúng ta đi tới trà trà bên kia đi!"
"Ha ha.
.
Là trà sữa..., " Tô Nhị bị cô nàng chọc cười.
Hai người hi hi ha ha tìm được quán trà sữa, mua dâu tây cùng phô mai thanh, nâng ly đồ uống dựa vào đầu ly của đối phương rồi lấy điện thoại chụp một tấm.
Tô Nhị chụp xong nhìn lại một chút liền gửi đi, đem ảnh chụp gửi cho Chung Văn Văn, cũng gửi đến trong nhóm "Sung sướng người một nhà" một cái .
Vừa gửi qua không bao lâu, liền nhận được tin nhắn của Trương Trường Quân gửi riêng < Nhóc con, hôn chú một cái đi.
>
Tô Nhị nhìn tin nhắn không đứng đắn này xấu hổ đỏ mặt, bận rộn cầm điện thoại thu hồi làm như không có việc gì cùng Chung Văn Văn nói chuyện phiếm.
Hải đảo diện tích không lớn, một đoàn người vừa đi vừa ăn một bên ngắm cảnh qua hơn nửa ngày đã đem hải đảo đi được một lượt.
Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng đặc sắc, quán hải sản, Tô Nhị thích ăn hào nướng cùng tôm hấp.Buổi tối ở đây là lúc nhộn nhịp nhất, nhất là những người trẻ tuổi tụ tập thành những nhóm nhỏ vừa nói chuyện vừa cười đùa , nhóm khác ở phòng khách bên trong đánh bài xem kịch.
Tô Nhị cùng Chung Văn Văn và mấy người bạn học khác tụ tập ở gian phòng phía trong chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm.
Chung Văn Văn bị một điểm 5 lần chơi thì bị 3 lần, bị yêu cầu đi qua chủ nhiệm lớp môn mượn quần lót, sang phòng nam sinh sát vách tỏ tình, còn có chọn một người ngẫu nhiên rồi ngồi lau giày cho người đó.
Tô Nhị cười đến thở không nổi, ai biết kế tiếp lại là chính mình.