Ngọc Nhị Trán


Ngày mai là thứ bảy, trường học an bài như vậy là muốn cho các học sinh có thời gian hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt sau chuyến đi.

Tô Nhị tâm tình vui vẻ cho đến lúc ăn cơm trưa mẹ mới nói công ty lần trước kế hoạch xảy ra chút vấn đề, mẹ cô bị điều tới xử lý cơm nước xong cầm hành lý liền đi.

Tống Nguyệt Trân nhìn Tô Nhị không cao hứng, dỗ dành cô sẽ xử lý công việc thật nhanh để về nhà với cô.

Không muốn xa mẹ là một chuyện, lại có cũng có chuyện không dám nói với Tống Nguyệt Trân.

Cô sợ hãi cùng cha dượng ở cùng một chỗ.

Dù Tô Nhị không muốn nhưng Tống Nguyệt Trân vẫn phải đi để kịp chuyến bay buổi chiều.

Tiễn xong Tống Nguyệt Trân trên đường trở về Tô Nhị có chút trầm mặc, Trương Trường Quân theo kính chiếu hậu nhìn cô, cô gái nhỏ đang ngẩn người cũng không biết tâm lý đang suy nghĩ gì.

Đợi vào nhà, Trương Trường Quân vừa đóng cửa lại liền ôm lấy cô.

"Cục cưng không có lương tâm, yêu thương em như vậy, " ôm lấy cô vào trong lòng, "Cũng không nghĩ tới chú một chút ."


Cúi đầu tìm được môi Tô Nhị, vội vàng hôn lên, "Không nghĩ tới chú chút nào.?"

Cô gái nhỏ bị hôn thở không thông, chỉ có thể ừ hừ ngâm nga.

"Há mồm." Trương Trường Quân cắn lên môi mềm.

Đôi môi anh đào khẽ mở, Trương Trường Quân dùng lưỡi dò xét đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương mút vào trêu chọc khiêu khích.

Tô Nhị bị hôn cả người vô lực, chỉ có thể ô ô nuốt vào nước miếng của người đàn ông.

Trương Trường Quân hôn đủ, đem thiếu nữ ôm đến trên ghế sofa, duỗi tay liền đem váy ngắn cùng quần lót cởi xuống vứt qua một bên, làm cô ngồi xuống, hai cái đùi trơn bóng cùng bàn chân non mịn giẫm lấy sofa, động tác của hắn càng ngày càng thành thạo rồi, Tô Nhị còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã đem quần lót lột hết.

Hắn ngồi xổm trước người cô, lúc cô chưa kịp kêu ra tiếng tình hắn đã tách hai chân sang hai bên như hình chữ M, Tô Nhị xấu hổ đến lợi hại muốn duỗi tay che chắn lại bị hắn ngăn cản, hai cái đùi bị mở tối đa lộ ra tiểu huyệt mê người.

"Thật muốn chết."âm thanh Trương Trường Quân trầm thấp tràn ngập dục vọng mãnh liệt.

"Bướm nhỏ của em đang nghĩ tới chú " hắn vươn tay dùng ngón cái xoa nhẹ khe huyệt, "Tiểu huyệt so với em thành thực hơn." Trương Trường Quân cho cô nhìn ngón tay bóng loáng dính đầy dâm dịch.

Hắn cúi đầu nói lời dâm, nhìn đăm đăm không chớp mắt vào bướm nhỏ của cô, Tô Nhị bị hắn nhìn tiểu huyệt hơi hơi giật giật, dâm thủy ồ ồ chảy ra, tiểu huyệt phấn nộn tràn đầy bọt nước trong suốt, nụ hoa mê người câu dẫn người tới ngắt lấy, cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm nước mắt cô thẳng rơi, nức nở kêu không muốn.

"Không muốn? Không muốn cũng có thể."

"Đáp ứng chú một yêu cầu " Trương Trường Quân dỗ cô, "Sẽ không làm huyệt của em " ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ở khe huyệt.

"Cái.

.

Yêu cầu gì.

.?"

"Cả ngày hôm nay không cho phép mặc quần lót." Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun lên tiểu huyệt phía trên, tiểu huyệt bị kích thích co lại."Đáp ứng, chú liền buông em ra."


Cô gái nhỏ đang khóc thút thít thiếu chút nữa đã quên khóc, này.

.

.

Đây là cái gì yêu cầu.

.

.

Nhưng là, nhưng là cha dượng cô nhìn tiểu huyệt với ánh mắt thật đáng sợ, liền.

.

.

Tựa như phải đem tiểu huyệt của cô ăn vào trong bụng.

"Như thế nào?" Hắn đổi ngón giữa, theo khe huyệt tìm được hòn lè, xoa nắn.

"Ân.


.

.

Được.

.

" tiểu cô nương bị xoa cả người mềm nhũn, rên rỉ thành tiếng, chỉ có thể đáp ứng.

"Đáng tiếc thật, chú lại hy vọng em không đáp ứng đâu." Người đàn ông được tiên nghi rồi còn ra vẻ .

Trương Trường Quân thả hai tay đang bị kiềm chế của cô ra, đứng lên, trên môi cô hôn xuống, "Nhớ kỹ em đã đáp ứng ."

Cô gái nhỏ sau khi đứng dậy được hai chân đều mềm nhũn , tâm lý lộn xộn đi trở về phòng xém chút nữa đã ngã xuống.

Trương Trường Quân nhìn thân ảnh hoảng loạn liền cười khẽ, nhặt lên chiếc quần lót bị hắn vứt một bên , chiếc quần lót thuần trắng phía trên có cái nơ hồng nhạt hình con bướm, thật đúng là thiếu nữ thuần khiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận