Thời gian tổ chức hội trường là thứ Bảy, gia đình học sinh đều được mời tham gia, sáng sớm trong trường học đầy tiếng ồn ào náo nhiệt hơn thường ngày.
Đám học sinh đối với ngày hội trường đều đã mong chờ từ lâu đối với quầy hàng của lớp, ai ai cũng tốn tâm tư cùng sức lực, các loại biểu ngữ cùng dải băng náo nhiệt đón gió bay phấp phới, chợt nhìn giống như đi đến chợ đêm.
Các quầy ăn uống cái gì cũng có, đa dạng các loại hạng mục, lớp Tô Nhị là quầy bán trà sữa và các loại đồ uống.
Trà sữa được hoan nghênh là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác là Tô Nhị được xem như hoa khôi có tiếng trong trường tự nhiên hấp dẫn không ít người.
Trương Trường Quân cùng Tống Nguyệt Trân từ trong lớp đi ra tham quan các quầy hàng của các học sinh, vừa đi tới liền phát hiện quầy hàng của Tô Nhị rất đông khách, khách chờ mua xếp một hàng dài.
Trương Trường Quân để Tống Nguyệt Trân ở một bên nghỉ ngơi, chính mình đi xếp hàng để ủng hộ Tô Nhị.
May mà quán trà sữa nhân lực đông, khách hàng mặc dù nhiều nhưng thời gian chờ đợi cũng không lâu lắm.
Tô Nhị thật xa liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Trương Trường Quân, đợi đến lượt hắn thì cầm lấy giấy bút hỏi hắn muốn uống gì, Trương Trường Quân nhìn thiếu nữ khuôn mặt toả sáng hào quang, tâm lý không tự giác cũng cảm thấy vui vẻ , "Cho mẹ con một ly nước chanh.
" Lại cúi đầu tiến đến bên tai cô, "Ba ba muốn một ly sữa tươi nhất.
" Ánh mắt còn ý hữu sở chỉ liếc qua ngực cô.
Tô Nhị đỏ mặt trừng hắn liếc một cái, thật là xấu xa.
Trương Trường Quân nhận lấy đồ uống, đi tới dưới gốc cây tìm Tống Nguyệt Trân, hai người ngồi trên băng ghế dài đợi Tô Nhị.
"Nhụy Nhụy thực làm người khác yêu thích a.
" Tống Nguyệt Trân cười nhìn cách đó không xa con gái đang bận rộn, trước quán trà sữa đa số là nam sinh xếp hàng, thừa dịp lúc mua trà sữa trộm nhìn Tô Nhị không ít.
Tô Nhị từ nhỏ bộ dạng đã phấn nộn đáng yêu, đi học nhà trẻ liền có bạn mang đồ chơi đồ ăn vặt đưa cho, lên sơ trung càng nhận không ít lời thổ lộ, chính là cô gái nhỏ không rung động một ai, toàn bộ đều trả lại.
Tống Nguyệt Trân không phản đối Tô Nhị yêu đương, mười mấy tuổi thanh xuân không nên chỉ có học tập, dám yêu dám hận mới không phụ thời niên thiếu.
Cũng không khỏi làm người ta yêu thích sao? Trương Trường Quân tâm lý có loại khó có thể nói, cảm giác tự hào ?, vừa nhìn đám nam sinh kia vây quanh bảo bối của hắn như lũ sói con lại có điểm muốn nghiến răng.
Tô Nhị sau khi cùng bạn bè tổng kết liền dẫn theo Trương Trường Quân cùng Tống Nguyệt Trân đi căn tin ăn cơm.
Cơm nước xong, ba người cùng đi dạo quanh các khu quầy, khu giải trí có rất nhiều người chơi trò chơi, ba người đi đến một quầy hàng bắn phi tiêu, quầy hàng hai bên treo đầy phần thưởng thấy được nhất chính là một con gấu bông xinh đẹp siêu to.
Tô Nhị vừa nhìn liền không nhúc nhích nổi, nhìn thật thích.
Trương Trường Quân thấy thế nộp tiền đổi phiêu nhắm lấy bóng bắt đầu nhưng quy tắc là 10 trúng 10 phần thưởng tự chọn, 10 trúng 5 có phần thưởng an ủi cái khác 10 trúng 6789 có các phần quà tương ứng.
Phía trước cũng có không ít người chơi, đa số chỉ trúng vài cái, có người tinh chuẩn đặc biệt tốt lại làm quần chúng vây xem tiếc hận vì trúng 9 cái.
Trương Trường Quân ngưng thần một chút, quyết đoán ra tay không trượt phát nào, liên tục 9 cái đều trúng.
Đến cái thứ chín thời điểm mọi người vây quanh đã bắt đầu hoan hô, Tống Nguyệt Trân cùng Tô Nhị cũng vừa hài lòng vừa hồi hộp.
Kỳ thật chuyện này với Trương Trường Quân mà nói cũng không quá khó, lúc hắn học đại học đã từng bắn súng , còn đại diện cho trường học tham gia trận đấu, nên đối cái phi tiêu đối với hắn mà nói là một bữa ăn sáng.
Một cái cuối cùng tất cả mọi người ngừng thở không khí của hiện trường khẩn trương lên, Trương Trường Quân tiết tấu không loạn, trầm ổn ngẩng lên tay ném một cái, màu bạc phiêu trong không trung vẽ ra độ cong dễ nhìn, vững vàng phá vỡ quả bóng phía trên bức tường
Đám người bộc phát ra âm thanh hoan hô, phụ trách quầy hàng cũng vui vẻ không kém, đem gấu bông cho Trương Trường Quân, Trương Trường Quân cầm qua tay đưa cho Tô Nhị.
Cô gái nhỏ vui vẻ một đôi mắt cười cong cong híp lại , ôm lấy món quà so với cô còn lớn hơn.
Trương Trường Quân nhìn cô cưng chiều cười, thật sự là vật nhỏ dễ dàng thỏa mãn.
Ba người tiếp tục đi dạo, Trương Trường Quân ôm lấy búp bê đi ở phía sau hai người, đi qua một vài quầy nhỏ thỉnh thoảng có nam sinh đưa cho Tô Nhị một chút đồ vật, Tống Nguyệt Trân nhìn buồn cười Trương Trường Quân thầm cắn răng, ở đây toàn lũ sói con dám mơ ước tiểu khuê nữ của hắn.