Edit: SaladRauTừ sau khi bị chặt đứt kinh tế, La Quân rất thê thảm.Hắn vốn là người chơi bời lêu lổng, trước kia cũng là một cổ đông lớn nhỏ, dựa vào việc chia hoa hồng tự nhiên cũng có thể có cuộc sống xa hoa lãng phí, huống hồ La Luân lại chiếu cố hắn, chỉ cần bỏ một ngón tay vào trong thôi cũng đủ cho hắn tiêu xài.Cho nên hắn hô mưa gọi gió, thối nát bất kham.Sau khi cưới Lê Sân , hắn cảm thấy mình đã bị giam cầm.
Loại áp lực này phát ra từ Lê gia, La Luân, còn có Lê Sân.Hắn không nghĩ sẽ cưới một người phụ nữ không hiểu tình thú như vậy, mặc kệ làm cái gì đều có nề nếp, buồn tẻ nhạt nhẽo.
Hắn hoài niệm sinh hoạt trước kia, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, trời đen kịt.Cho nên hắn chệch đường.Lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba… Vô số lần.Triệu Á Lam là người phụ nữ hắn biết cuối cùng, cũng là người hợp ý hắn nhất.
Cô là một đóa hoa đơn thuần, thuần túy, tính cách như giấy trắng.Tưởng tượng đến có thể gạch xuống xuống một dấu vết đầu tiên trên cuộc đời cô , hắn liền ngo ngoe rục rịch.Hắn thích ánh mắt của cô ấy sạch sẽ như thủy tinh.
Mang theo một chút ngây thơ, ba phần sùng bái, bảy phần ái mộ, đây là cái Lê Sân không thể cho hắn, khi cô nhìn hắn, đáy mắt đều bình tĩnh không gợn sóng.Cho nên hắn liền làm càn như vậy, lâu rồi, hắn cảm thấy mình thật sự yêu cô gái này mà hắn phải cho người hắn yêu những điều tốt nhất.Đầu tiên đó chính là hắn.Nếu hắn không như vậy không nhất thời xúc động mà trả giá đại giới.
Kinh tế trợ cấp cho hắn trong một đêm bị gián đoạn không còn một mảnh, trừ còn giữ lại một chút, thậm chí cũng không đủ để hắn mở một chai rượu.Đáng được ăn mừng chính là, Triệu Á Lam không rời xa hắn.Hắn thay đổi, phản kháng, nhưng cuối cùng đều biến thành giãy giụa phí công, thẳng đến khi đơn ly hôn kia để ở trước mặt hắn, hắn tựa như gần chết đứng ở trên vách núi, hoặc là khuất phục, hoặc là ngã xuống.Trên tay La Luân có quá nhiều nhược điểm, vết nhơ của La Quân.
Hắn hoàn toàn có thể bắt La Quân làm bất luận chuyện gì hắn muốn làm, đơn ly hôn là chuyện không quá khó.La Quân cuối cùng vẫn ký, hắn cúi đầu trước hiện thực.
Bất động sản của hắn bị thu về, chỉ có thể cùng Triệu Á Lam ở nhà thuê, không xu dính túi, cái có thể bán đều bán sạch sẽ.
Hắn cùng La nhị thiếu kiêu ngạo ương ngạnh như hai người khác nhau trước kia.Gương mặt anh tuấn hiện giờ đã bịt kín khói dầu sinh hoạt, ánh mắt cao ngạo lúc này cũng biến thành hèn mọn, không có tiền, ai hắn cũng không phải.Tính cách mẹ La Quân ích kỷ như vậy nên chỉ phân một nhà ở cho hắn nhưng vẫn là nơi kém nhất.“Cậu đã làm La nhị thiếu hai mươi bảy năm, thời gian còn lại, cậu cũng chỉ là một La Quân thôi.Lời ngày ấy luật sư nói với hắn vẫn còn khắc cốt ghi tâm.Từ nay về sau, sau lưng La Quân hắn sẽ không có gì nữa, không có La gia, không có Lê gia, không có La Luân, không có Lê Sân.Rốt cuộc Triệu Á Lam vẫn rời xa hắn, tìm đến một phiếu cơm trường kỳ mới, hắn hận hắn quá làm loạn, cuối cùng bị đánh chỉ còn hơi thở thoi thóp, lại bị kéo trở về như con chó chết.
Hắn vĩnh viễn không quên được ánh mắt Triệu Á Lam khi đó, khinh miệt, tựa hồ như đang nhìn một con kiến.Cái gì mà ôn nhu săn sóc, chỉ là cái ả ta giăng bẫy mình.
Mà hắn lại hãm sâu vào trong đó, một năm bị mê hoặc, cuối cùng mặc cho ả ta hút khô một giọt máu cuối cùng của mình để lại thân xác trống rỗng.Lần cuối hắn nhìn thấy Lê Sân là ở sân bay.Lúc đó La Luân đã kết hôn với Lê Sân, mà hắn cũng bị trục xuất đi nước ngoài, đi đến bên người mẹ hắn.Thần thái Lê Sân chưa bao giờ sáng sủa giống như vậy, đứng ở bên người La Luân, quả thực chính là trời đất tạo nên.Hắn thật sự đã thua, thua đến thảm hại..