Tuy hệ thống nói sẽ nhắc nhở nhưng lúc sau lại không có động tĩnh gì.
Một mình Lê Sân không thể ra ngoài được.
Người ở bên trong hậu viện này được chủ tử mang theo mới được đi ra ngoài không thể tự ý ra ngoài.Như vậy nàng làm sao nàng có thể rời Mạnh phủ ba ngày đây?Tâm tư của Lê Sân đều đặt ở trêи mặt.
Mạnh Trường Khác mẫn cảm phát hiện ra nàng thất thần.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn không nhịn được kéo Lê Sân qua.“Đêm nay ở đây đi.”Hắn nhìn Lê Sân không cho nàng cự tuyệt, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra phiền nhiễu u sầu của nàng.Lúc trước trừ bỏ lúc hoan hảo, sau khi Lê Sân hầu hạ Mạnh Trường Khác xong đều trở về nhà ở trước kia.
Lúc này nàng tưởng Mạnh Trường Khác lại muốn nàng nên liền duỗi tay muốn cởi áo ra.Mạnh Trường Khác phát hiện động tác của nàng, theo bản năng ngăn cản nàng.Lê Sân ngẩn ra, lát sau ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn hắn:“Gia?”Một tay Mạnh Trường Khác ngăn cản nàng, mặt đối với cặp con ngươi thanh nhuận của Lê Sân nên có chút xấu hổ.Hắn nắm tay che ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:“Không cần làm, chỉ cần bồi ta nằm một lúc là được.”Nếu nhìn kỹ, hắn còn có thể phát hiện nhũ tiêm phấn hồng.Lê Sân làm như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng hé mở môi, có vài phần kinh ngạc.
Cũng may nàng vẫn còn thanh tỉnh, lúc phản ứng lại đã nhìn thấy trong mắt Mạnh Trường Khác mang theo ý cười giống thường lui tới.Chỉ là nhiều hơn chút sắc màu ấm nhàn nhạt làm người khác thấy được nàng đang vui mừng.Sau khi rửa mặt chải đầu, hai người liền trở về nằm trêи giường.Có lẽ hôm nay Mạnh Trường Khác có chút khốn đốn, hắn ôm Lê Sân vào trong ngực, chóp mũi hít vào hương ngọc lan của nàng khiến cho hồn hắn yên ổn hơn.Qua một lát sau, hô hấp dài vững vàng của Mạnh Trường Khác liền truyền vào bên tai Lê Sân.
Lê Sân xoa xoa thùy tai bị thổi hơi nóng, hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngủ say trước mặt.Nàng còn nhớ rõ, Mạnh Trường Khác .Nếu nàng thật sự tự tiện rời đi có phải Mạnh Trường Khác sẽ bởi vậy mà hận nàng hay không?Tay nàng xẹt qua mi, mắt, mũi, môi của Mạnh Trường Khác cuối cùng dừng lại ở trêи gò má tinh tế của hắn.Lê Sân cảm thấy mình có chút rối loạn, tim trong ngực đập kịch liệt.【 Nếu người chơi lộ ra hết những thứ có quan hệ với nhiệm vụ , bao gồm thân thế người chơi, nhiệm vụ thế giới này xem như là thất bại 】【Nhân vật ở thế giới này sẽ bị mạt sát, ký ức của người chơi cũng sẽ bị xóa đi】Âm thanh lạnh băng máy móc của hệ thống lại vang lên ở trong đầu nàng như một chậu nước đá lạnh thấu xương dội từ đỉnh đầu nàng xuống.Lê Sân từ trong mê man tỉnh táo lại.Nàng thiếu chút nữa đã quên, đây chính là trò chơi, nàng có thể dựa vào sủng ái của Mạnh Trường Khác như cá gặp nước, khi gặp được hướng đi có quan hệ với cốt truyện nàng không thể có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.Lê Sân hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi lên ôm lấy vòng eo Mạnh Trường Khác, đem mình chôn vào trong lòng ngực hắn.Thôi, hiện tại không phải thời điểm nàng được do dự không quyết đoán.Nghĩ như vậy, trong đầu Lê Sân liền chậm rãi hiện ra những suy nghĩ hỗn độn, ở trêи người Mạnh Trường Khác ấm áp chậm rãi tiến vào mộng đẹp.Nửa đêm.Lê Sân bị người bên người thở dốc làm cho bừng tỉnh.Khi nàng mở mắt ra vẫn còn có chút ʍôиɠ lung nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy bên môi Mạnh Trường Khác dính đầy tơ máu , cả người nàng đều nhảy dựng lên.Lúc đó Mạnh Trường Khác đau cũng đứng dậy, trêи mặt không có nửa phần huyết sắc, hắn cắn môi, máu tích tụ lại dọc theo cằm hắn chảy xuống, lưu lại vết máu ghê rợn ở trêи đệm.“Gia… Gia…”Lê Sân hoảng loạn dìu hắn, chạm đến bàn tay run rẩy của Mạnh Trường Khác mới phát hiện toàn thân hắn lạnh như băng.Mạnh Trường Khác cố hết sức trấn an nàng:“Mạc, đừng hoảng sợ… Thay ta, đi, đi tìm Mạnh Nhất…”Hắn đã dùng hết khí lực để nói chuyện, Lê Sân cắn răng lau đi vết máu bên môi hắn, muốn nâng hắn lên.“Cháy....!Cháy nhà rồi——!!!”Đúng lúc này bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào bén nhọn..