Điều này sao lại trùng hợp như vậy?Lê Sân nghi ngờ, nàng theo bản năng liền nghĩ tới một khả năng.【Chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ】Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận lại, hệ thống đã mở miệng, đập tan suy nghĩ của nàng.Lê Sân chỉ có thể yên lặng đè ép nghi ngờ lại.
Nàng cũng không thể tưởng tượng linh tinh được, thức ăn của Mạnh Trường Khác là nàng làm, huống hồ nàng cũng ăn.
Hiện giờ Mạnh Trường Khác xảy ra chuyện, nàng lại không có sao, trừ bỏ hệ thống, còn có ai có thể tận dụng mọi thứ như vậy.Đại khái Lê Sân đã suy đoán được rồi, Mạnh Trường Khác đã bị trúng độc.Thời điểm này, nàng tinh tế suy xét đến rất nhiều chuyện không thể chấp nhận được, nàng đã ngửi được mùi khói phiêu tán, nếu không đi nhanh chỉ sợ lửa sẽ lan đến chỗ này.Lê Sân không biết lấy khí lực từ đâu, ôm Mạnh Trường Khác lên, hai người nghiêng ngả lảo đảo đi ra phòng ngủ, liền phát hiện đã có ánh lửa lập loè ở bên cửa sổ.Cửa chính không biết đã bị ai khóa lại, Mạnh Trường Khác chỉ nhìn thoáng qua, liền đã biết có người đã có ý định từ lâu.Không thể ra, Lê Sân chỉ đành phải cắn răng, dùng chân đá cửa phòng Mạnh Nhất Mạnh Nhị.Hai người hầu trầm mặc đó là Mạnh Nhất Mạnh Nhị, đều lớn lên từ nhỏ với Mạnh Trường Khác, từ sau khi hắn xảy ra chuyện, hai người vẫn luôn ở nhà, để có thể tùy thời chờ đợi phân phó của Mạnh Trường Khác.Nhưng mà nàng đá cửa một hồi lâu rồi vẫn không thấy người tới.Mũi chân nàng đã tê dại, Mạnh Trường Khác bên cạnh hô hấp càng ngày càng dồn dập, sợi tóc trêи trán hắn bị mồ hôi lạnh tẩm ướt thành một dúm, có vẻ mệt mỏi suy yếu.Lê Sân thật sự không chờ được, một chân đá văng cửa phòng kia.Bên trong truyền đến một cỗ vị tanh của máu hòa cùng với khói đặc làm cho căn phòng phá lệ quỷ dị.Lê Sân cùng Mạnh Trường Khác đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, Mạnh Nhị không có ở trong phòng, Mạnh Nhất đầy máu ngã ở trêи mặt đất, nhìn có vẻ là đã chết từ lâu.Trong tay của hắn nắm chặt một phong thư bị máu tươi nhuộm gần hết, Lê Sân đỡ Mạnh Trường Khác đến một bên ngồi xuống mình đi qua lấy lá thư kia, đè tay đang run rẩy xuống, mở phong thư ra.Bên trong giấy viết cũng có chút máu, Lê Sân đọc nhanh như gió xem nội dung xong rồi mới do dự đưa lá thư cho Mạnh Trường Khác.Phía sau lưng nàng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, áo ướt dính vào trêи da thịt cực kỳ khó chịu.
Nhưng lúc này nàng cũng không rảnh lo chuyện này, nội dung bên trong thư của Mạnh Nhất làm cho nàng còn chưa kịp phản ứng lại.Độc kia là Mạnh Nhất hạ, bởi vậy nên hắn cũng uống thuốc độc tự sát đền mạng cho Mạnh Trường Khác.
Mạnh Nhị là vô tội, hiện giờ bị Mạnh Nhất nhốt ở trong phòng chứa củi, hắn chưa từng nhắc tới là ai sai hắn làm như vậy, chỉ có nói là hắn có nỗi khổ riêng.Mạnh Trường Khác xem xong, vo giấy kia thành một đoàn.Gân xanh trêи tay hắn nổi lên, đôi mắt ngăm đen tràn ngập tơ máu thô bạo.Kết quả là Mạnh Nhất phản bội hắn.Ngực vẫn còn liên tục đau nhức , trong cổ họng hắn phiếm vị tanh ngọt, chỉ có thể liều mạng áp xuống.
Nếu không, hắn không biết mình có thể trụ được hay không.Búi tóc của Lê Sân rối loạn, trêи mặt cũng có chút bẩn thỉu chật vật, Mạnh Trường Khác nhìn nàng đáy mắt tràn ngập lo lắng, thở phào một hơi.“Đừng sợ.”Hắn miễn cưỡng cười nói, chống vào bàn đứng lên.“Mau chạy ra ngoài đi.”Hắn không cam lòng, hắn thật vất vả mới chịu đựng qua một thời gian tàn phế dài, không có khả năng bỏ mạng dưới tay kẻ hèn hạ độc này.Còn có nha đầu này…Hắn luyến tiếc.Lê Sân chỉ đành đỡ hắn đi ra ngoài, cửa chính đã bị khóa, không phải Lê Sân đá một hai lần là có thể đá văng được.
Mạnh Trường Khác hơi dùng sức bẻ khoá cửa, dây xích kia liền bị cắt đứt thành hai đoạn.Làm xong việc này, bên môi hắn lại dật ra máu đỏ đặc sệc.Lê Sân chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy xuống.
Nàng cố gắng lau đi nhưng phát hiện càng lau càng nhiều, cơ hồ nhiễm hồng cả ống tay áo nàng.Mạnh Trường Khác cầm tay nàng, lắc lắc đầu:“Ta không sao.”Hắn nói xong, đem đầu Lê Sân ấn vào trong lòng ngực, một chân đá văng cửa phòng.Tưởng ngọn lửa chưa kịp kia cuốn lên nhưng thoáng chốc một cỗ khói đặc bao lấy hai người.Mạnh Trường Khác theo bản năng bảo hộ Lê Sân ở trong ngực, bị lửa kia đốt nửa người.Mạnh phu nhân bên ngoài khóc kêu thê thảm, bị người giữ chặt.
Trong khoảng thời gian ngắn trong nhà đã bị thiêu hơn nửa, lửa quá lớn nhất thời không thể dập tắt.Lê Sân nghe được Mạnh Trường Khác nhịn đau rêи lên, tâm đột nhiên ngừng một nhịp.Chẳng sợ hắn chỉ là nhiệm vụ của nàng, hiện tại ở trước mặt nàng, cũng chỉ là một người có da có thịt, một nam nhân sủng nàng.Đại não trống rỗng của nàng lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.Hệ thống cho hồi mệnh đan bị nàng niết ở trong tay, nàng ngẩng đầu, xuyên thấu qua vai Mạnh Trường Khác, có thể nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt bên ngoài, làm cho con ngươi nàng ánh một mảng đỏ bừng.Dưới vai phải của Mạnh Trường Khác đều bị lửa thiêu, da bạch ngọc đã nổi lên vết bỏng rộp dữ tợn nhưng hắn vẫn còn chống đỡ, đem nàng bảo hộ kín không kẽ hở.Xà ngang trêи đỉnh đầu bọn họ sắp sụp xuống , trước cửa phòng chỉ còn lại một lỗ hẹp, rất nhiều người hầu ướt xiêm y lúc này đều hướng vào trong phòng, hẳn là đã thấy được Mạnh Trường Khác.Mạnh Trường Khác che chở nàng đi lên phía trước vài bước, liền thấy sắp được người cứu ra, xà ngang kia lung lay hai lần, rơi xuống ầm một tiếng, vừa lúc hai người đang suy sụp bên cạnh cây cột.Trong nháy mắt, Lê Sân phản xạ nhanh đặt thuốc vào trong tay Mạnh Trường Khác, sau đó lấy hết sức lực toàn thân đẩy Mạnh Trường Khác ra ngoài cửa.Trong chớp mắt, Mạnh Trường Khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy thân mình bị một lực đạo thật mạnh quăng ra ngoài, vừa lúc dừng ở trêи người hầu tiếp ứng.“Lê…!”Hắn khó khăn hô, liền trơ mắt nhìn cây cột kia hung hăng nện ở trêи người Lê Sân.Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương gãy giòn vang.Lê Sân nằm ở trêи mặt đất, chưa kịp ngước mắt nhìn hắn lần cuối cùng thì đã bị ngọn lửa hung mãnh xung quanh đập vào mặt lập tức cắn nuốt thân ảnh của nàng.“…Sân…”Mạnh Trường Khác vô lực nằm liệt ở trêи mặt đất..