Ngốc Thê

Cuối thu khí sảng, gió
lạnh nhẹ thổi.

Trên quan đạo, hai con
tuấn mã chạy gấp mà đi, chỉ nghe đáp đáp tiếng vó ngựa, cùng tung vó bay lên,
một tiếng thét dài đến phá trời, hai con tuấn mã đồng thời đứng ở một đầu
đường.

“Trang chủ, con đường
phía trước kia chính là hướng đến Nam Quách trấn.” Nam nhân
thân thanh sam, ngón tay chỉ hương đi của con đường phía trước hai người, đối
với nam nhân cao lớn bên cạnh, cung kính nói.

Nam nhân
cao lớn, nhìn chăm chú vào con đường phía trước sau một lúc lâu, lại chuyển
hướng sang bên phải con đường, con ngươi đen vi mị, chăm chú nhìn lắng nghe.
Con đường phía trước này từ đây nhìn đến, chỉ thấy hai bên vách đá vờn quanh,
bên trong tựa hồ có cái gì động trời khác.

“Không vội, chúng ta còn
có thời gian, không bằng đi đến kia nhìn xem trước.”

Thoải mái nói xong, dẫn
đầu dội ngựa phi nhanh, một người một ngựa trong chớp mắt biến mất ở trước mắt,
nam nhân thanh sam thấy thế, vội vàng huy động dây cương theo sát ở phía sau.

Tiến vào trong vách đá,
mới phát giác bên trong đúng là cái sơn cốc nhỏ. Sơn cốc tứ phía đều là vách
núi làm tường, liếc mắt một cái nhìn lại, suối nước róc rách, một mảnh xanh
biếc, còn có vài bông hoa dại không biết tên.

“Không thể tưởng được
trong vách đá này, lại có nơi tốt như thế này.” Nam nhân
thanh sam hít một hơi thật sâu, không nhịn được tán thưởng.

Con đường này hắn đi qua
nhiều lần, lại thủy chung không chú ý tới nơi này. Không thể tưởng được từ bên
ngoài nhìn như trong đó chỉ có vách đá hiểm trở, nhưng lại sẽ giấu giếm nơi đẹp
như thế này.

“Chúng ta trước tiên ở
nơi này nghỉ ngơi một chút.”

Nam nhân
thân hình cao lớn gọn gàng xoay người xuống ngựa, đi đến dòng suối nhỏ, hai tay
vốc một chút suối nước trong lành, hướng trên mặt rảy lên.

Rồi đột nhiên, một đạo
thanh âm tinh tế từ trên núi truyền đến, con ngươi đen nguy hiểm mị khởi, quát
khẽ:

“Người nào?”

Tiếng quát khẽ của hắn
vừa hạ xuống, Lí Nghĩa thân thanh sam thân hình chợt lóe, rút kiếm bảo hộ chủ
tử. Hai tròng mắt lợi hại vây rình chung quanh gió thổi cỏ lay, từ sau một khối
đá nhỏ phía sau con suối, một vị thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại đi ra.

Một giai nhân hảo thanh
tú thanh nhã.

Thượng Quan Ngân mắt đen
láy xẹt qua một chút kinh diễm, tầm mắt không thể dời khỏi người vị nữ tử trước
mặt.

Thấy nàng áo trắng như
tuyết, khi cẩn thận nhíu mày thì là một đôi thủy mâu trong vắt như nước thu.
Phấn môi khéo léo không điểm mà hồng, trên mặt tinh xảo son phấn chưa bôi,
nhưng vẫn xinh đẹp thanh nhã động lòng người, tựa như tiên tử trong núi! Nữ tử
trước mắt mười phần là trong sáng đến một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, giai
nhân như nước.

Thủy Liên mở to một đôi
mắt sáng sợ hãi, nhìn chăm chú vào hai nam nhân trước mắt, từ trong mắt bọn họ
nàng nhìn thấy ánh mắt kinh diễm quen thuộc mà nàng nhìn nhiều cũng thành quen.
Nhưng là trong đó có một đạo ánh mắt quá mức nóng rực, làm nàng theo bản năng
tìm kiếm.

Tầm mắt dừng ở một nam
nhân trên thân mặc hắc sam, đó là một người nam nhân cao lớn vĩ ngạn, gương mặt
tuấn tú xuất sắc. Cặp mặt đen láy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, mà
cặp hắc đồng kia giờ phút này chính trực ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm nàng.

*Hắc đồng: Mắt
đen.

“Ngươi là người nào? Vì
sao tránh ở đây?” Thượng Quan Ngân lạnh giọng hỏi, con ngươi đen tinh nhuệ vẫn
cứ lưu lại ở trên mặt của nàng, không buông tha nàng mặt cười trước biểu cảm
nho nhỏ.

“Ta...... Kỳ thực so với
các ngươi đến nơi này sớm hơn, chính là nghe được tiếng vó ngựa, biết có người
tiến vào, cho nên mới trốn đi.”

Thủy Liên bị hắn ép hỏi,
bước chân không khỏi lui về phía sau, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, hàm
răng khẽ cắn môi dưới, hai tay theo bản năng hộ vệ ở trước ngực, một bộ dáng
tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Nhìn thấy nàng bộ dáng sợ
hãi, hắc đồng không khỏi chuyển vài phần ôn nhu. Nhưng vẫn chưa lại mở miệng,
vẻn vẹn đem ánh mắt lưu lại ở người nàng.

“Cô nương ngươi đừng sợ,
chúng ta không phải người xấu, chính là vừa khéo đi ngang qua cho nên tiến vào
nhìn xem mà thôi.”

Lí Nghĩa thập phần biết
rõ chủ tử mình trời sinh đã có khí thế, không giận mà vẫn rất dọa người, vội
vàng ra mặt trấn an, để tránh đem người cấp dọa chạy.

Nhìn ra thân mật của hắn,
Thủy Liên nguyên bản tâm bất an không yên, lúc này mới hơi chút bình tĩnh.
Nhưng con mắt sáng vẫn như trước không dám dời về phía tầm mắt nóng rực kia,
chỉ dám đối mặt để mắt nhìn vào người nam nhân đang cười kia mà thôi.

“Các ngươi là từ nơi khác
đến?”

“Không sai, đang muốn hướng
Nam Quách trấn mà đi, không nghĩ tới lại phát hiện sơn cốc này. Cô nương ngươi
có phải là người trong Nam Quách trấn?”

Lí Nghĩa một mặt tràn
ngập ý cười hỏi, tin tưởng bất luận kẻ nào đối mặt vị cô nương mềm mại động
lòng người trước mắt này, đều không thể dùng ngữ khí nghiêm khắc đối nàng.

Khụ...... Chỉ có một
người ngoại lệ, người này là chủ tử hắn.

“Ân.” Giọng nhẹ chút,

tiếng nói mềm mại thấp nói: “Nơi này là Vong Ưu Cốc, rất ít người phát hiện nơi
này. Đại đa số mọi người đều bị đầu đường hai bên vách đá hiểm trở vờn quanh
lừa, mà bỏ phí mất nơi cảnh đẹp này.”

“Vong Ưu Cốc?” Thanh âm
trầm thấp thuần hậu, phát ra từ một người bị tận lực cho vào lãng quên - Thượng
Quan Ngân.

Con mắt sáng hơi hoảng
liếc mắt nhìn hắn, lập tức rũ xuống, bước chân bất giác lại lui về phía sau vài
bước, bây giờ mới thấp giọng nói:

“Đó là ta thay nó đặt
tên.”

Mày rậm chợt vặn xoắn,
hắc đồng hiện lên một chút ẩn ý, nhìn hai người dần dần gia tăng khoảng cách.

“Ngươi rất sợ ta.”

Thủy Liên ngước mắt kinh
ngạc, ánh mắt chạm đến đáy mắt tức giận của hắn, không lý do cảm thấy một cỗ
hoảng loạn. Ngay khi nàng đang không biết nên đối đáp như thế nào, phía sau
truyền đến một đạo thanh âm nàng chờ hồi lâu.

“Liên Nhi.”

Chợt nghe thấy tiếng gọi này,
trên mặt tú lệ tuyệt mỹ nở rộ ra một chút lúm đồng tiền khuynh thành.

Để cho hai người trước
mặt nàng, còn chưa từ nụ cười mị nhân của nàng hoàn hồn trở lại. Đã thấy nàng
như một cánh bướm trắng, nhẹ nhàng bay múa dừng ở trong lòng một nam nhân cao
to.

Thượng Quan Ngân khuôn
mặt tuấn tú hơi trầm xuống, hắc đồng xẹt qua một chút dị quang. Nhìn thẳng thân
ảnh nàng nhu nhược, cùng nam nhân đang tươi cười ôm lấy thân mình nàng.

“Các vị là......”

Chu Thành nhẹ ôm lấy
người trong lòng, hai mắt đánh giá hai người. lấy trực giác của nam nhân, hắn
sâu sắc cảm giác được nam nhân trước mắt xuất sắc bất phàm. Khi ánh mắt nhìn
hướng người trong lòng hắn, tựa hồ có chút khác lạ, cánh tay không khỏi ôm sát,
trên mặt phòng bị hơn.

“Chúng ta là đi ngang qua
nơi này, không nghĩ tới lại ở đây phát hiện vị cô nương này một mình đứng đây.
Còn hai vị là......”

Lí Nghĩa lại ra mặt giải
thích, nhìn hai người bộ dáng thân mật, không khỏi làm hắn nảy sinh tò mò quan
hệ giữa hai người.

“Thủy Liên là thê tử ta
sắp cưới.”

Lời này vừa nói ra, Lí
Nghĩa một mặt tiếc nuối, không nghĩ tới một vị giai nhân thanh tú như nước khó
gặp như vậy, sớm đã là hoa có chủ.

“Thành ca, chúng ta đi
thôi.”

Thủy Liên theo trong lòng
hắn ngẩng đầu, mềm mại nói nhỏ, không hề lại quay đầu liếc mắt nhìn người phía
sau một cái.

“Hảo. Hai vị, cáo từ.”

Chu Thành hướng hai người
gật đầu ý bảo, ôm giai nhân trong lòng, hướng đoạn đường đá mòn phía sau đi
đến.

“Nguyên lai phía kia còn
có đường có thể đến sơn cốc này.”

Lí Nghĩa chậc chậc lấy
làm kỳ lạ, quay lại nhìn. Khi nhìn thấy chủ tử khuôn mặt tuấn tú thâm ảo khó
dò, không khỏi sửng sốt, theo tầm mắt hắc đồng nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy
bóng lưng hai người trôi đi.

Trang chủ sẽ không
là...... Nhưng vị kia cô nương đã mau gả làm vợ người ta.

“Chúng ta cũng nên đi.”

Thân mình cao lớn
xoay tròn, thả người lên ngựa, quay đầu ngựa lại, hướng ngoài sơn cốc chạy đi.

“Đợi ta với a!”

Lí Nghĩa vội vàng đi theo
lên ngựa, đuổi sát ở phía sau. Khi rời đi quay đầu lại mắt nhìn sơn cốc u tĩnh,
nghĩ đến chủ tử có vẻ dị thường, không biết là có còn cơ hội tái kiến vị cô
nương kia hay không.

Nơi lầu hai của nhà trọ,
chỗ phía tây tầm nhìn thật tốt. Có hai vị nam nhân đang ngồi, trong đó một vị
nam nhân thân hắc sam tướng mạo xuất sắc, hấp dẫn không ít cô nương ánh mắt
trộm dò xét.

“Trang chủ, chúng ta lần
này đến Trấn Nam vương phủ chúc thọ, tin tưởng vương phi nhìn thấy người nhất
định sẽ thật cao hứng.”

Lí Nghĩa vui vẻ nói, may
mắn lúc này hắn không cần lại đối với cơn tức giận của trấn nam vương phi.

Trấn nam vương phi là cô
cô của Thượng Quan Ngân. Thường xuyên gửi thư đi tới đi lui Minh Nguyệt sơn
trang, hy vọng hai huynh muội bọn họ có thể thường xuyên đến vương phủ đi lại,
để cho nàng có thể thay anh trai và đại tẩu mất sớm chiếu cố đôi huynh muội
này: Đáng tiếc hai huynh muội này tất cả đều không cần nàng lo. Hôm nay nếu
không phải trấn nam vương phi hạ xuống uy hiếp cùng cảnh cáo, không tiếc tự
mình đi một chuyến đến Minh Nguyệt sơn trang. Tin rằng Thượng Quan Ngân tuyệt
đối sẽ giống năm ngoái, sai Lí Nghĩa đem tặng lễ chúc thọ, mà không phải tự
mình đến thăm.

“Ngươi nhìn tựa hồ thật
cao hứng.”

Thượng Quan Ngân lạnh
lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nâng chén một ngụm uống cạn rượu trong chén.

Lí Nghĩa thông minh cười
thức thời, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn con đường rộn ràng dưới lầu,
hai mắt kinh hỉ trợn to.

“Trang chủ, người mau

nhìn vị cô nương kia không phải cô nương hôm qua chúng ta gặp trong sơn cốc
sao.”

Nghe vậy, Thượng Quan
Ngân hắc đồng xẹt qua một chút ánh sáng, tầm mắt chuyển đến dưới lầu. Quả nhiên
ở mặt tiền một quán nhỏ trong phố bán ngọc sức, nhìn thấy thân hình xinh đẹp
kia, bên cạnh còn có một vị nữ tử thanh lệ đi sau.

Lúc này, tiểu nhị vừa
khéo tay bưng dưa cải đến, tò mò từ tầm mắt hai người nhìn thấy, cười nói:

“Hai vị cô nương kia là
mỹ nhân của Nam Quách trấn chúng ta, các nàng là tỷ muội, người sam áo màu phấn
là đại tỉ tên gọi Thủy Liên, về phần nàng bên cạnh chính là muội muội Thủy Hà.
Thủy đại tiểu thư đã gả cho công tử Chu phủ, hai người nửa tháng nữa sẽ thành
thân.”

“Theo lời ngươi nói, nửa
tháng sau hai nhà đám hỏi, không phải là đại sự trong trấn các ngươi, đến lúc
đó nhất định thực náo nhiệt.”

Lí Nghĩa nói vừa xong,
lập tức kinh sợ thấy chính mình nói lỡ, vội vàng bịt miệng rộng. Mắt nhìn chủ
tử mặt không chút biểu cảm, hắn thiếu chút đã quên trang chủ tựa hồ đối vị Thủy
Liên cô nương kia có chút hảo cảm.

“Đúng vậy! Hai vị là
người nơi khác, đến lúc đó có thể cùng chúng ta thưởng thức cái náo nhiệt.”

Tiểu nhị một bên đem dưa
cải bố trí hảo, một bên cười mời, nói tiếng từ từ dùng, lúc này mới rời đi.

Thượng Quan Ngân chuyên
chú nhìn chằm chằm thân ảnh phấn sam kia. Tai nghe những lời tiểu nhị nói, trên
mặt tuấn mĩ rất bình tĩnh không nhìn ra biểu cảm.

Rồi đột nhiên, đầu đường
truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, không ít người đi đường ào ào chạy trốn, chỉ
sợ lọt vào tai họa bất ngờ. Đang lẩn trốn trong đám người hỗn độn, Thủy Liên bị
đẩy ngã trên đường, mắt thấy sẽ chết thảm ở dưới vó ngựa. Ở trong tiếng thét
chói tai của mọi người, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình phấn sam bị
ôm lấy, tránh thoát được nguy hiểm trí mạng này.

Nàng còn sống không? Thủy
Liên nhắm chặt hai mắt, thân thể nhỏ nhắn mềm mại khẽ run, thẳng đến khi trên
đỉnh đầu bay tới một đạo thanh âm trầm thấp, nàng mới giựt mình kinh ngạc mở
mắt ra.

“Không có việc gì, đừng
sợ.”

Thượng Quan Ngân ôm chặt
giai nhân trong lòng, thanh âm trầm thấp ôn nhu chưa từng có. Hắc đồng thâm
thúy nóng rực nhìn chăm chú vào nàng.

“Là ngươi.”

Thủy Liên nâng lên con
mắt sáng chấn kinh, sau khi nhìn thấy người cứu nàng, trên khuôn mặt tươi cười
tuyệt mỹ có chút kinh ngạc, lập tức ý thức được cả người nàng bị hắn ôm vào
trong ngực, má phấn nháy mắt ửng hồng, giãy dụa vội la lên:

“Mời buông ta ra!”

“Buông tỉ tỉ ta ra!”

Thủy Hà bị một màn mạo
hiểm này sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập, sau khi lấy lại tinh thần, phát
hiện tỷ tỷ đang ở trong ngực một người nam nhân cao lớn, còn liều mạng giãy
dụa, vội vàng chạy qua, hô.

Thượng Quan Ngân thật sâu
chăm chú nhìn người trong lòng liếc mắt một cái. Bấy giờ mới buông nàng ra, hắc
đồng vẫn là lưu lại ở trên người nàng.

“Tỷ tỷ ngươi không phải
là không có việc gì sao?”

Thủy Hà sốt ruột trên
dưới vuốt thân thể của nàng, xác định nàng không có tổn thương gì, lúc này mới
nhẹ nhàng thở ra.

“Cám ơn ngươi cứu giúp.”

Thủy Liên cúi mắt hướng
hắn nói lời cảm tạ. Giống như lần đầu gặp nhau, không dám nghênh đón tầm mắt
quá mức lửa nóng của hắn. Ở cái nhìn chăm chú của hắn, tổng làm nàng không khỏi
tâm hoảng ý loạn, cảm giác này đối nàng mà nói là xa lạ, cũng là làm nàng sợ
hãi.

“Muốn cám ơn ta, có hay
không nên nhìn ta, mà không phải đối với mặt đất nói lời cảm tạ?” Trong thanh âm
trầm thấp hàm chứa một chút trêu tức, bí mật mang theo vài phần trêu cợt.

Thủy Liên ngượng ngùng
đành phải ngước mắt, chống lại hắc đồng thâm thúy của hắn, sợ hãi lại nói cảm
tạ. Liền lôi kéo Thủy Hà rời đi, bước chân kia thoáng hiện hoảng loạn, rất
giống như có người ở sau đuổi theo.

Thượng Quan Ngân cũng
không ngăn cản nàng rời đi, hắc đồng thâm ảo thu lại. Nhảy một cái, lại ngồi
trở lại vị trí trên lầu hai, tiếp tục ăn nốt đồ ăn hắn đang ăn dở.

“Trang chủ......”

Lí Nghĩa chứng kiến toàn
bộ sực việc, đáy lòng âm thầm thở dài. Xong rồi, thực sự hắn đã đoán trúng, chủ
tử quả thật là coi trọng vị Thủy Liên cô nương kia. Nhưng đối tượng cũng là cô
nương sắp gả làm vợ người khác.

“Dùng hết thức ăn chúng
ta cũng nên đi.”

Thượng Quan Ngân cũng
không ngẩng đầu lên lạnh lùng đánh gãy lời nói chưa xong của hắn, tỏ vẻ hết
thảy mọi chuyện dừng lại ở đây.

Lí Nghĩa chỉ phải sờ sờ
cái mũi, cho dù có lại nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt vào, không nói
nhiều, nhanh chóng dùng bữa.

Nửa tháng sau, trên quan
đạo hai con tuấn mã chạy gấp. Đột nhiên một tiếng thét dài, ngựa dừng lại ở một
đầu đường, dừng lại hồi lâu. Một con ngựa trong đó, đột nhiên quay đầu ngựa

lại, hướng đường hẻm hai bên vách đá xa xa mà đi, một con ngựa khác theo sát ở
phía sau.

Lại đi đến sơn cốc này,
cảnh sắc như trước. Hắc đồng tựa hồ đang tìm cái gì, vây quanh sơn cốc u tĩnh
liếc mắt một cái, thẳng đến khi xác định sơn cốc cũng không những người khác,
đáy mắt xẹt qua một chút phức tạp, đang muốn quay đầu ngựa lại rời đi, hắc đồng
rồi đột nhiên mở to, xoay người xuống ngựa, chậm rãi hướng đến tảng đá đó nơi
dòng suối nhỏ.

Một cái tay tuyết trắng
mềm mại nằm ở ven dòng suối, theo nước suối róc rách mà đung đưa, thân hình cao
lớn đi đến sau tảng đá. khi nhìn thân ảnh nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú
biến động, sững sờ đứng nhìn, thẳng đến khi Lí Nghĩa ở phía sau truyền đến
tiếng kêu sợ hãi, mới làm hắn đột nhiên hoàn hồn lại.

Thân mình cao lớn ngồi
xổm xuống, bàn tay to chạm đến thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng của nàng,
ngực chặt cứng đến khó có thể hô hấp. Ngón tay khẽ run di tới dưới mũi nàng,
một cỗ hô hấp như có như không, làm thân mình cao lớn đột nhiên chấn động, hai
tay đồng thời nhanh chóng ôm lấy nàng. Vội vàng từ trong áo lấy ra tục mệnh đan
đút nàng ăn vào, bàn tay to từ phía sau nàng vận khí. Thẳng đến khi người trong
lòng khí tức tương đối ổn định, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt chạm đến vết máu
sớm khô cạn trên tảng đá, cùng miệng vết thương to bằng miệng chén trên trán nàng.
Hắc đồng thẳng trừng mắt, từ một thân lạnh như băng của nàng phán đoán, nàng là
nằm tại đây đã một đêm, nếu không phải hắn kịp thời đến, chỉ sợ nàng sẽ chết
tại đây.

“Đây là chuyện gì xảy ra?
Nếu điếm tiểu nhị nói không sai, tính tính ngày, Thủy cô nương không phải hôm
nay xuất giá sao, như thế nào bị thương nằm ở nơi này? Nhớ lại khi chúng ta mới
vừa rồi đi qua Nam Quách trấn, là không gặp hàng ngũ cưới xin gì, chẳng lẽ là
xảy ra chuyện.”

Lí Nghĩa biểu cảm cũng
ngưng trọng, âm thầm may mắn bọn họ có trở về chỗ này, bằng không Thủy cô nương
chẳng phải chết tại đây, không người phát hiện.

“Lí Nghĩa, ngươi lập tức
hồi Nam Quách trấn một chuyến, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Thanh âm trầm thấp ẩn hàm
sát ý. Ôm chặt thân thể mềm mại lạnh như băng trong lòng, chỉ cần nghĩ đến nàng
thiếu chút nữa sẽ chết ở trước mặt hắn, liền làm hắn một cỗ huyết trào xúc
động.

“Tuân mệnh.” Lí Nghĩa
lĩnh mệnh, trong nháy mắt, nhân mã cấp tốc biến mất ở ngoài sơn cốc.

Thượng Quan Ngân đem cổ
tay áo dính nước, cẩn thận chà lau vết máu trên mặt tú lệ của nàng. Lấy ra Ngọc
Bích cao đem cẩn thận đắp ở trên miệng vết thương. Thuốc này chính là trong
Minh Nguyệt sơn trang đặc chế trị ngoại thương. Sau khi đắp lên mấy lần, cam
đoan miệng vết thương khép lại, sau này tuyệt không nhìn ra một tia vết sẹo.

Xử lý băng bó hảo miệng
vết thương trên trán nàng. Tiếp đến chính là thân thể mềm mại của nàng như cũ
lạnh như băng, quần áo trên người nàng vì ở bên hồ nằm một đêm, sớm bị sương
sớm dính ướt. Lo lắng dâng trào, cẩn thận thay nàng cởi ngoại sam, dùng áo
choàng của mình một lần nữa cẩn thận đem nàng bao lấy hảo, bây giờ mới ôm nàng
dựa vào ngồi ở tảng đá, chờ Lí Nghĩa trở về.

Trong lúc chờ đợi, hắc
đồng thâm thúy chưa từng rời khỏi trên người nàng, bàn tay to thương tiếc khẽ
vuốt mĩ nhan không còn chút máu của nàng.

Dung nhan này nguyên bản
cho rằng từ ngày ấy trên đường từ biệt, hai người không còn ngày gặp lại. Cho
dù có thể gặp lại, nàng từ lâu đã gả làm vợ người. Không nghĩ tới hai người lại
gặp nhau, cũng là lúc nàng sinh mệnh đe dọa.

“Ở trên người nàng rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai nhẫn tâm muốn đưa nàng vào chỗ chết vậy?”

Biết rõ hôn mê nàng nghe
không thấy, vẫn không nhịn được thì thào nói nhỏ.

Sau nửa canh giờ, Lí Nghĩa
phong trần mệt mỏi chạy về sơn cốc, báo cáo tin tức oanh động toàn bộ Nam Quách
trấn mà hắn nghe được.

“Ban đêm hôm qua, Thủy
phủ bị đạo tặc xâm nhập, Thủy lão gia bị người giết chết ở trong hậu viện, hai
vị tiểu thư cũng đồng thời mất tích, đến bây giờ Thủy phủ cùng Chu phủ hai nhà
đều phái ra nhân mã, đi chung quanh tìm hai người.”

Lí Nghĩa nói vừa xong,
ánh mắt dời về phía người hôn mê trong lòng chủ tử, hỏi:

“Trang chủ, chúng ta hay
không nên đem Thủy cô nương về Thủy phủ hoặc là Chu phủ đi?”

“Không.”

Thượng Quan Ngân trầm
giọng nói, hắc đồng có chút suy nghĩ sâu xa, hắn tổng cảm thấy sự tình không
đơn thuần theo như lời trong miệng Lí Nghĩa, nếu tùy tiện đem nàng đưa trở về,
hắn không thể yên tâm.

“Kia trang chủ hiện tại
có tính toán gì không?”

Lí Nghĩa tựa hồ sớm đoán
được trả lời của hắn. Dọc theo đường đi hắn cẩn thận cân nhắc, cũng cảm thấy sự
tình khác lạ, nhưng nếu muốn biết rõ chân tướng, chỉ có chờ sau khi Thủy cô
nương thanh tỉnh mới có thể biết được.

“Chúng ta tới Thành trấn
trước, tìm gian nhà trọ nghỉ ngơi, thuận tiện mời đại phu thay nàng nhìn một
cái, hết thảy chờ nàng thanh tỉnh rồi nói sau.”

Hắc đồng thâm trầm
lẳng lặng chăm chú nhìn người trong lòng, chờ sau khi biết rõ chân tướng, hắn
tuyệt sẽ không buông tha cho người đã làm hại nàng.

Trong phòng một nhà trọ,
một lão đại phu cẩn thận xem kỹ tuyệt mỹ cô nương hôn mê nằm ở trên giường.

“Vị cô nương này trên
trán miệng vết thương xử lí rất khá. Theo mạch tượng của nàng xem ra thân mình
có chút suy yếu. Bất quá không quan hệ, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng thì tốt
rồi, nhưng là......”

Lão đại phu sắc mặt hiện
lên vẻ trầm trọng, nhìn miệng vết thương được băng bó tốt trên trán cô nương,
theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề y của hắn, có chút tình huống vẫn là có
khả năng sẽ phát sinh.

“Nhưng là cái gì?” Thượng
Quan Ngân lớn tiếng hỏi, trên mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, thập phần không vui
thấy lão đại phu vẻ mặt ngưng trọng.

Lão đại phu rõ ràng bị
dọa đến, lui cách hắn vài bước, mới có dũng khí nói:

“Cô nương này bị thương ở
đầu, phần đầu là bị tổn hại nặng nhất, chỉ sợ sẽ sinh ra di chứng. Bất quá việc
này cũng không phải ai cũng đều phát sinh, cô nương này tướng mạo tốt, nhất
định sẽ phúc thiên mệnh đại*.”

*Phúc thiên mệnh đại: Được
hưởng phúc lớn của trời.

Đối mặt với khuôn mặt
càng lúc càng âm trầm kia, lão đại phu nói đến về sau thập phần hối hận, tội gì
muốn lắm miệng nhắc nhở, tự tìm chịu tội.

“Trang chủ mau nhìn, Thủy
cô nương mở mắt ra.”


Lí Nghĩa kinh hỉ tiếng
kêu, làm cho Thượng Quan Ngân thân hình nhanh chóng chuyển qua đến bên giường,
cũng làm lão đại phu hiện tại tùng khẩu đại khí*.

*Tùng khẩu đại khí: Hận
chết cái miệng gây ra họa của mình.

Thiên hạ trên
giường, nhẹ nhàng chậm chạp cử động mí mắt, cuối cùng mở cặp thủy mâu trong
sáng động lòng người kia. Thượng Quan Ngân ánh mắt không dời, khẩn trương nhìn
chăm chú phản ứng của nàng, chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên xuất hiện
mê võng ngắn ngủi, con mắt sáng càng không ngừng đảo loạn, tầm mắt chống lại
hắc đồng đang nhìn thẳng nàng. Tiếp theo nàng đối với hắn tràn ra một chút lúm
đồng tiền mê người.

Hắc đồng xẹt qua một đạo
lửa sáng, khi hắn còn chưa từ trong kinh hỉ hoàn hồn, nàng lại ha ha nở nụ
cười.

“Ngươi là ai?”

Sắc mặt vui mừng
trên khuôn mặt tuấn tú, khi nhìn thấy nàng phản ứng cùng câu hỏi dị thường, dần
dần trôi đi.

“Ta là ai?”

Chỉ thấy nàng cười đến
xán lạn, trán hơi hoảng thì thào tự nói. Còn một mặt chơi mười ngón tay chính
mình, thập phần thoải mái vui vẻ. Thế nhưng có người cũng rốt cuộc không cười
nổi, sắc mặt càng như gặp quỷ.

“Đại phu, đây là chuyện
gì xảy ra?”

Thượng Quan Ngân rống
giận, hắc đồng bốc hỏa trừng mắt lão đại phu lui ở góc tường, không muốn nhận
chuyện thật trước mắt.

“Này...... Không liên
quan đến ta, ta vừa rồi đã nhắc nhở qua. Từ tình huống của cô nương này xem ra,
có thể là vết thương trên đầu nàng là lí do. Cô nương này...... Xem ra là bị
ngốc.”

Bị ngốc?

Thượng Quan Ngân cả người
chấn động, nhìn chằm chằm việc xấu xảy ra trên thiên hạ tuyệt mỹ thanh tú, nàng
bị ngốc?

Lão đại phu thấy thế, vội
vàng thừa dịp đào tẩu. Tính hắn không hay ho gặp gỡ nam nhân khủng bố này, hắn
sợ tới mức ngay cả tiền xem chẩn cũng không dám muốn, chỉ cầu có thể lưu lại
một cái mạng già.

“Trang chủ, hiện tại làm
sao bây giờ?”

Lí Nghĩa khiếp sợ phản
ứng của chủ tử lớn như vậy. Tuy rằng cảm thấy một vị cô nương tú lệ tuyệt mỹ
như vậy bị biến ngốc, thật là làm người ta thương hại. Có thể nói khó nghe một
chút, việc này dù sao không liên quan bọn họ, bọn họ giúp cô nương này đã quá
nhiều, thật sự không tất yếu phải gánh vác thêm.

Thân hình cao lớn
chậm rãi đi đến giường, xem người đang cười ngu không ngừng, chỉ cảm thấy ngực
phiếm qua một chút cảm giác khác thường.

Cảm giác kia tên là đau
lòng.

“Ha ha, ngươi là ai, vì
sao luôn luôn nhìn ta?”

Thủy Liên ngồi dậy, trợn
to đôi mắt sáng tò mò đối với hắn cười ngu không ngừng.

“Liên Nhi.” Bàn tay to
không tha cẩn thận khẽ vuốt khuôn mặt nàng, thanh âm trầm thấp có chút ôn nhu.

“Liên Nhi? Ai là Liên
Nhi?”

Thủy Liên nghiêng đầu,
một mặt hoang mang nhìn hắn, cũng không có tránh đi đụng chạm của hắn.

“Nàng chính là Liên Nhi,
phải nhớ rõ.”

“Vậy còn ngươi, ngươi là
ai?”

Tay nhỏ bé bắt được bàn
tay to dao động ở trên mặt nàng, tò mò cùng tay mình so sánh, tự mình thưởng
thức.

“Ta là Thượng Quan Ngân.”

Môi mỏng mỉm cười nhìn
nàng biểu cảm chuyên tâm nghiên cứu, nàng biến ngốc thuần khiết hồn nhiên hơn
vài phần. Cùng nàng e lệ xinh đẹp lúc trước, có chỗ phong tình khác biệt, nhưng
lại đều có thể tác động đến tâm của hắn.

“Thượng Quan Ngân là gì
của Liên Nhi?”

Mở to đôi mắt to trong
suốt, cười hơ hớ nhìn hắn.

Thượng Quan Ngân trầm mặc
một lát, trên mặt tuấn tú có phần đau xót, hắc đồng kiên định nhìn thẳng nàng
miệng cười hồn nhiên:

“Thượng Quan Ngân là
tướng công của Liên Nhi, ngàn vạn phải nhớ kỹ, nàng là tiểu thê tử của ta.”

“Trang chủ không thể!
Thủy cô nương đã biến bị ngốc, nàng không được......”

Lí Nghĩa chưa nói hết
lời, bị hắc đồng lạnh như băng của hắn bắn đến, tự động tiêu âm, chỉ có thể thở
dài. Biết chủ tử một khi quyết định chuyện gì, tuyệt sẽ không sửa đổi.

“Sau khi trở về Minh
Nguyệt sơn trang, ta sẽ mau chóng cưới nàng, về sau nàng chính là phu nhân, nếu
có người đối nàng bất kính, ngươi có biết nên làm như thế nào không?”

Ngữ điệu đạm mạc hàm chứa
cảnh cáo, lại là tuyên bố chuyện này, mà hắn thân là hộ vệ chỉ có thể vâng
theo, cũng phải bảo hộ nàng.

“Biết, thuộc hạ sẽ vắt
kiệt lực bảo hộ phu nhân.”

Lí Nghĩa đồng thời đáp
lời, đã ở trong lòng tán thành thân phận của nàng, từ nay về sau trở thành đối
tượng hắn nguyện trung thành, trừ bỏ chủ tử ra lại thêm cả phu nhân.

“Tướng công? Tướng công?”

Thủy Liên cười hì hì nhìn
hắn, tựa hồ đối thân phận của hắn thập phần tò mò. Khi nhìn thấy hắn hắc đồng
ôn nhu chăm chú nhìn, làm như hiểu được hắn tuyệt sẽ không thương tổn nàng, rồi
đột nhiên nhảy lên ôm lấy cổ hắn, vui vẻ một mạch kêu không ngừng.

“Đúng vậy! Mà nàng là thê
tử của ta.”

Tùy ý nàng kêu to, môi
mỏng khẽ hôn lên bố khăn trên đầu nàng, như là lời thề, chứng minh hắn không
hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận