Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Minh Duệ nghe xong, lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, chỉ chỉ Dương Anh Nhi đứng ở một bên, nghi hoặc nói:

- Vì sao nàng không phải mất Linh Tệ còn ta thì phải nộp phí?

Tên đệ tử kia hừ lạnh một tiếng, quát:

- Bảo ngươi giao thì ngươi giao. Còn lề mề chậm trễ thì cút qua một bên để lão tử tiếp tục làm việc.

Minh Duệ ngây người tại chỗ, còn có kiểu chiêu thu đệ tử như vậy hay sao? Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ tới tên Tinh Vân Kiếm Tông đệ tử này lại phản ứng như vậy. Minh Duệ cũng không muốn gây thù quá nhiều, lấy ra một ngàn Linh Tệ, sau đó tự mình ghi danh, ở trên viết:

Tên: Minh Duệ

Tuổi: 19

Tu vi: Chân Sĩ Trung Kỳ

Sau đó, hắn đến cạnh Dương Anh Nhi, cả hai cùng bước vào phủ thành chủ.

Tên đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông nhìn theo hướng hai người, khinh bỉ nói:

- Một tên Chân Sĩ Cảnh mà thôi, dám cả gan xen vào chuyện của ta. Ngươi hãy cầu nguyện rằng mình không có thông qua khảo hạch, nếu không lúc đó sẽ là ngày tàn của ngươi. Còn vị tiểu sư muội kia, hắc hắc, lão tử thay ngươi chiếu cố.

Minh Duệ lúc này đã ở trong nội viện phủ thành chủ. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, bắt gặp rất nhiều người quen: Tiêu Sơn, Hàn Vận, còn có bị thương nặng Lan Lăng Thế Phong. Lúc này, Lan Lăng Thế Phong cánh tay đã liền lại, hẳn là Lan Lăng Gia tốn hao không ít nội tình của Gia Tộc mới có thể khiến hắn bình phục nhanh đến vậy.

Ba người bọn họ đang ở cùng một chỗ, nói cười gì đó Minh Duệ cũng không quan tâm, hắn lười để ý đến bọn người này.

Nhưng trời không thuận lòng người, hắn không muốn liên quan đến bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn lại tìm đến Minh Duệ.

Lúc này, Tiêu Sơn là người đầu tiên nhìn thấy Minh Duệ, hắn rảo bước tiến đến bên người Minh Duệ, cười lạnh:

- Tiểu tử không biết sống chết, lần trước cùng bản công tử đoạt đồ vật, ta còn chưa tính sổ với ngươi, lần này còn ngang nhiên vác mặt đến đây, ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi?

Minh Duệ cũng không thèm để ý đến hắn, kéo theo Dương Anh Nhi xoay người rời đi.

Tiêu Sơn thấy hắn không thèm để ý tới lời nói của mình, trán nổi gân xanh, tên này đúng là không biết sống chết, dám làm mất mặt hắn trước mặt Hàn Vận và Lan Lăng Phong, hắn giận giữ quát:

- Ngươi đây là tự tìm đường chết!

Nói xong, hắn vung một chưởng hướng về Minh Duệ.

Hàn Vận bên cạnh nhíu mày, thanh âm nhẹ nhàng truyền lại:

- Tiêu huynh, không lên xúc động, nếu ngươi động thủ ở đây là đánh vào mặt Tinh Vân Kiếm Tông. Đến khi đó, phụ thân ngươi cũng không gánh nổi.

Tiêu Sơn nghe xong, lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng thu hồi thủ chưởng.

Minh Duệ lúc này cũng thở phào một hơi. Nếu lúc đó Tiêu Sơn hướng hắn động thủ, hắn nhưng là không có nắm chắc đánh bại tên này. Phải biết tên kia nhưng là Chân Sư Thất Bát Trọng rồi, hắn mới chỉ có Ngưng Hồn Trung Kỳ hay nói cách khác là Vũ Hồn Ngũ Trọng mà thôi.

Đúng vào lúc này, một người từ bên trong đại sảnh đi ra, người này đúng là Tứ Trưởng Lão Lưu Chương. Theo sau là mấy tên đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông.

Lưu Chương vừa ra, trong sân bỗng yên tĩnh hẳn, không còn một tiếng xôn xao nào phát ra. Lưu Chương gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Hoan nghênh các ngươi đến tham gia Tông Môn ta khảo hạch chiêu thu đệ tử. Các ngươi cũng không cần lo lắng, lần chiêu thu này tu vi cũng không có quan hệ gì cả. Cho lên những ai tu vi thấp cũng không cần quá bận tâm.

Minh Duệ nghe xong, trong lòng tự nhủ: “Không liên quan vậy ghi danh cần khai báo tu vi làm gì?”

Đám người nghe vậy cũng không ai dám thốt ra một tiếng, vẫn im lặng nghe Lưu Chương nói.

Lưu Chương lúc này vừa nói, tay vừa chỉ chỉ vào bên cạnh một viên Tinh Thạch nói:

- Các ngươi cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần đặt tay lên nó để kiểm tra Linh Căn, thuộc tính. Ta cũng không dài dòng nữa, khảo hạch bắt đầu.

Nói xong, Lưu Chương cất bước vào đại sảnh, quan sát khảo hạch.

Lúc này, một tên đệ tử bước ra, cao giọng hô:

- Chư vị, sau đây ta đọc đến tên ai, người đó liền bước đến gần Tinh Thạch, đặt tay lên đó và rót Chân Nguyên kiểm tra thuộc tính, linh căn.

Chỉ thấy tên đệ tử chủ khảo này cầm một bảng danh sách, lớn tiếng đọc:

- Cao Lãm.

Một hán tử mọc râu quai nón, vẻ mặt nghiêm nghị bước đi đến trước viên Tinh Thạch kia. Hắn bắt đầu vận dụng Chân Nguyên trong cơ thể truyền vào trong đó.

Minh Duệ nhìn hắn, nghĩ thầm: “Tên này là đại thúc chứ đâu còn trẻ, vậy cũng được nữa sao?”

Lúc này, viên Tinh Thạch kia phát ra một đạo tinh quang nhàn nhạt, tên chủ khảo kia thản nhiên nói:

- Cao Lãm, 25 tuổi, Nhân Linh Căn Bát Phẩm, Thổ thuộc tính. Ngoại môn đệ tử.

Khi đệ tử chủ khảo này nói xong, ở bên cạnh hắn, một tên ngồi ở một chiếc bàn nhỏ bắt đầu ghi chép.

Sau đó, đệ tử chủ khảo tiếp tục hô:

- Liên Đới.

Một thanh niên mặc hồng sam, đi nhanh đến Tinh Thạch kiểm tra.

- Liên Đới, 18 tuổi, Nhân Linh Căn Tứ Phẩm, loại.

Âm thanh của chủ khảo rơi xuống như một chiếc búa tạ đập vào đầu Liên Đới, hắn không phục nói ra:

- Vì cái gì tên Cao Lãm kia 25 tuổi được nhận, ta mười tám tuổi không được nhận?

- Chỉ những kẻ dưới 30 tuổi, Nhân Linh Căn Ngũ Phẩm trở lên mới được thông qua.

Đệ tử chủ khảo nhàn nhạt nói ra.

Những người khác nghe xong, trong lòng lộp bộp một cái, nội tâm mỗi người lo lắng vạn phần, không biết tới phiên mình có thể đủ tiêu chuẩn hay không.

Lúc này, tên đệ tử chủ khảo nhìn Liên Đới một cái, nói:

- Những ai không qua khảo hạch, mời rời khỏi nơi này.

Khi hắn vừa nói xong, một đệ tử tiến lại mang theo Liên Đới rời khỏi nơi này.

Chủ khảo không để ý đến tên kia, trầm giọng nói:

- Từ Vinh.

Vô số thí sinh bước lên khảo hạch. Có kẻ thì mừng như điên vì thông qua khảo hạch, thậm chí có kẻ vừa vặn là Nhân Linh Căn Ngũ Phẩm khóc lóc vì vui sướng thông qua.

Có những kẻ thì buồn bã rời khỏi.

-Lan Lăng Thế Phong.

Chủ khảo gọi ra cái tên này, vô số người ở đây nhìn hắn, vẻ mặt kính sợ. Hắn, Lan Lăng Thế Phong là một trong tam đại thiên tài Tinh Vân Thành, 22 tuổi tu vi Nhị Tinh Chân Sư.

Lan Lăng Thế Phong vẻ mặt thản nhiên, đi đến trước Tinh Thạch khảo hạch. Hắn đặt tay lên đó, một lúc sau, Tinh Thạch phát ra một màu vàng nhạt kéo dài hơn đỉnh đầu hắn vài trượng.

- Lan Lăng Thế Phong, 22 tuổi, Hoàng Linh Căn Tam Phẩm, Kim thuộc tính, nội môn đệ tử.

Vô số ánh mắt hâm mộ nhìn Lan Lăng Thế Phong, phải biết rằng từ lúc khảo hạch đến nay, hắn là kẻ đầu tiên bước vào nội môn để tử.

Lan Lăng Thế Phong phong khinh vân đạm trở về chỗ cũ, hắn nhếch nhếch miệng nhìn Hàn Vận, Tiêu Sơn được cho là tam đại thiên tài đặt song song với mình.

Tiêu Sơn trực tiếp không để ý đến hắn, còn Hàn Vận nhìn hắn cười cười.

Cũng không đợi lâu, Hàn Vận liền bước lên khảo hạch.

- Hàn Vận, 20 tuổi, Hoàng Linh Căn Ngũ Phẩm, Thủy thuộc tính, nội môn đệ tử.

Hàn Vận mỉm cười, đi về chỗ của mình.

Lan Lăng Thế Phong sắc mặt âm trầm, vừa rồi hắn còn dương dương tự đắc, hiện tại nghĩ lại đúng là mất mặt xấu hổ, tự làm trò cười cho kẻ khác xem.

Rất nhanh, Tiêu Sơn cũng bước đến Tinh Thạch khảo hạch kiểm tra.

-Tiêu Sơn, 22 tuổi, Hoàng Linh Căn Ngũ Phẩm, Hỏa thuộc tính, nội môn đệ tử.

Nghe được lời này, Tiêu Sơn nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, đi về chỗ lúc trước.

Minh Duệ nhìn một màn hết thảy, hắn cũng lười biếng xem tiếp, tâm thần vừa động đã bước vào trận đạo.

Hắn đang tận dụng thời gian rảnh để tìm hiểu một số kiến thức cơ bản của các loại đạo quyết trong công pháp của mình.

Minh Duệ bắt đầu say mê trong chi thức trận đạo cơ bản, hắn cũng không biết thời gian trôi qua được bao lâu rồi, lúc này một tiếng kinh hô đánh thức Minh Duệ, làm hắn buồn bực mà tỉnh thần lại.

Chỉ nghe chủ khảo run giọng kinh hô:

- Lăng Tiểu Nghệ, mười… mười hai tuổi, Địa… Địa Linh Căn Thất Phẩm, Mộc thuộc tính, trở… trở thành Hạch Tâm đệ tử.

Sau khi chủ khảo nói xong, Lưu Chương đứng bật dậy một cái, cước bộ tiến nhanh lại gần nàng, ôn hòa cười:

- Tiểu cô nương, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?

- Tiểu cô nương, hãy bái lão phu làm sư phụ, ta đảm bảo về sau tiền đồ của ngươi bất khả hạn lượng.

Không đợi nàng trả lời, một giọng nói khác từ đại sảnh truyền ra, tiếp đó một lão giả bước ra ngoài, theo sau là Lưu Tinh bọn người cũng nhao nhao đi ra.

Lưu Chương không vui nói:

- Đại Trưởng Lão, là ta hỏi nàng trước, nàng cùng ta có duyên, ngươi không lên chạy ra phá hư chuyện tốt của người khác.

Kẻ vừa tới đúng là Đại Trưởng Lão, một thân tu vi sâu không lường được, trong tông môn cơ hồ chỉ sau Tông Chủ cùng Thái Thượng Tông Chủ.

Lão giả này đang định nói cái gì với Lưu Chương thì một bên, Lăng Tiểu Nghệ chỉ vào Lưu Tinh, ngây thơ nói:

- Ta bái hắn làm sư tôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui