Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Minh Duệ nhìn Hắc Nguyệt Kiếm, còn có một cái Cổ Đăng trông rất cổ xưa trên tay, khóe miệng giật giật vài cái. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới cái trường hợp quỷ dị này.

Bên kia, Hoa Linh Phong sắc mặt đen lại, run rẩy nhìn Minh Duệ:

- Ngươi rốt cuộc dùng yêu pháp gì mà có thể lấy đi hai món thần vật của Hoa Linh Thần Tông ta? Mau trả lại ta Cổ Đăng và Thần Kiếm.

Minh Duệ đầu đầy hắc tuyến, Cổ Đăng của ngươi ta không ý kiến, nhưng cớ sao lại gộp luôn Hắc Nguyệt Kiếm của ta thành Thần Vật của Hoa Linh Thần Tông gì đó của ngươi.

Hắn lộ ra bộ mặt ngơ ngơ, nhưng dưới lớp hắc bào thì không ai phát hiện được, một bên thu hồi lại Hắc Nguyệt Kiếm vào đan điền, sau đó cầm Cổ Đăng, nhìn Hoa Linh Phong:

- Lão Tiên Sinh, thứ này là bảo vật gì đó của Hoa Linh Thần Tông phải không? Vậy ta đưa trả lại nó cho ngươi. Còn Hắc Nguyệt Kiếm là đồ của ta, ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm, nói nó của Hoa Linh Thần Tông ngươi được.

Dứt lời, Minh Duệ định ném Bảo Linh Cổ Đăng cho Hoa Linh Phong.

Vân Chấp Sự ở một bên, thấy thời cơ cướp đi Cổ Đăng đã tới, hắn thi triển thân pháp mau lẹ của mình, lao thẳng đến bên người Minh Duệ.

Đúng vào lúc này, một đạo hào quang từ Bảo Linh Cổ Đăng phát tán mà ra, thoáng một cái, cả Minh Duệ và Bảo Linh Cổ Đăng thoáng cái biến mất không thấy đâu cả, Vân Chấp Sự chộp vào khoảng không, sững sờ đứng tại chỗ không biết nên nói gì cho phải.

Hoa Linh Phong nhìn thấy vậy, sắc mặt tái mét, trên trán lúc nổi gân trắng gân xanh, gầm thét:

- Tên chết tiệt. Ngươi chạy đi đâu rồi. Mau trả lại bảo vật của Thần Tông cho ta.

Nói xong, hắn hóa thành một đạo lưu quang biến mất, hẳn là đang tra tìm dấu vết Minh Duệ để lại.

Vân chấp sự đứng lặng người tại đó, hắn cũng không biết có nên đuổi theo Hoa Linh Phong hay không. Một canh giờ sau, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Vân Chấp Sự, hắn thản nhiên hỏi:

- Thế nào, ngươi lấy được Bảo Linh Cổ Đăng chưa?

Vân chấp sự vẻ mặt khó coi, cung kính nói:

- Chủ nhân, lẽ ra thuộc hạ có thể lấy được Bảo Linh Cổ Đăng rồi. Nhưng giữa đường lại đánh ra một tên Trình Giảo Kim, hắn cầm Bảo Linh Cổ Đăng và một món thần khí khác của Hoa Linh Thần Tông chạy mất rồi.

Nam tử trẻ tuổi này đúng là kẻ mấy hôm trước thi triển thuật khôi lỗi lên người Vân Chấp Sự. Nghe được lời này của Vân Chấp Sự, hắn tò mò hỏi:

- Ồ, Hoa Linh Thần Tông còn có một kiện Thần Vật khác ngoài Bảo Linh Cổ Đăng sao? Thứ đó là gì, trông như thế nào?

- Thưa chủ nhân, là một thanh tiểu kiếm màu đen không có gì đặc biệt. Nhưng có một tên hắc bào nhân xuất hiện, nói đó là cái gì Hắc Nguyệt Kiếm của hắn, sau đó không biết hắn dùng tà thuật gì mà cầm luôn cả hai thứ kia chạy mất rồi.

Nam tử kia gật gật đầu, không hỏi gì thêm.

Vân chấp sự lúc này lại mở miệng nói tiếp:

- Chủ nhân, vừa rồi còn một tên Chân Quân dư nghiệt của Hoa Linh Thần Tông, có cần đuổi theo hắn…

Vân chấp sự làm một động tác cắt cổ.

Nam tử kia thấy thế, trầm mặc một hồi, sau đó hắn nhếch miệng cười cười:

- Không cần. Để hắn sống sót giúp chúng ta tìm ra tên thần bí nhân cùng hai món thần vật kia, sau đó giết hắn cũng không muộn. Còn nữa, xóa dấu vết chiến đấu của nơi này đi, còn cả sự xuất hiện của tên Chân Quân và hắc bào nhân kia, không được để bất kỳ tông môn nào tra xét ra điều gì.

Vân Chấp Sự nghe thế, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, hắn phun ra mấy lời lẽ vuốt mông ngựa:

- Chủ nhân anh minh thần võ, thiên hạ vô song, mưu trí hơn người. Thuộc hạ bái phục, bái phục.

Nam tử trẻ tuổi: “…”

Hoa Linh Phong tìm kiếm bóng người Minh Duệ hồi lâu, lúc này hắn dừng lại, sắc mặt đột nhiên kích động:

- Không lẽ hắc bào nhân kia là Tông Chủ nhất mạch còn sót lại? Nếu không vì sao có thể lấy đi hai thần vật kia, lại còn có thể dùng được Cổ Đăng? Nếu vậy… Hoa Linh Thần Tông ta ngày quật khởi trở lại không còn xa nữa rồi.

Bên kia, Minh Duệ hiện tại đang rất hoang mang và bối rối. Hắn hiện tại đang ở một nơi không rõ ngày đêm, toàn bộ không gian đều là một màu hồng sắc quang mang.

Hắn thật không hiểu nổi, vì sao mình lại bị đưa đến nơi đây? Không lẽ là vì Cổ Đăng này?

Suốt một canh giờ qua, hắn cố tìm mãi lối ra nhưng không tài nào tìm được, nơi này như một huyễn cảnh vậy, đi mãi đi mãi vẫn là một mảnh hồng sắc quang mang bao la bát ngát, vô tận không thấy điểm cuối.

Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, nơi đây Chân Nguyên hùng hậu hơn so với bên ngoài rất nhiều lần. Theo hắn thấy, tu luyện ở đây một ngày có thể bằng nửa tuần lễ so với bên ngoài.

Minh Duệ cũng không thèm suy nghĩ gì nhiều, tìm đại một chỗ ngồi xuống xếp bằng tu luyện, trên đỉnh đầu hắn, một cái lốc xoáy Chân Nguyên hình thành, Chân Nguyên từ khắp nơi đang cuồn cuộn mà tới, hội tụ trên đầu Minh Duệ.

Một năm trôi qua, lúc này tại một Tông Môn xa hoa hùng vĩ, sương mù lượn lờ vây quanh, hai nữ tử tuyệt sắc động lòng người đang ngồi trong một tiểu viện nào đó. Một trong hai người mặc một bộ Lam Y bó sát, thân hình đều đặn hoàn mỹ như tiên trong truyện cổ tích, lúc này gương mặt nàng đang hiện nên một vẻ u sầu ai oán không sao diễn tả bằng lời.

Thấy vẻ mặt nàng như thế, ngồi ở bên cạnh nàng, bạch y nữ tử dung mạo tuyệt trần, phiêu nhiên thoát tục không kém gì lam y nữ tử kia, lại thêm vào một tinh nghịch cá tính, khiến nàng cơ hồ còn đáng yêu hơn lam y nữ tử kia một phần, lúc này mở miệng hỏi thăm:

- Tố Uyên tỷ, ngươi lại đang nghĩ về tên Hắc Nguyệt mà ngươi kể với ta khi trước sao? Tên này đúng thật là tài giỏi, lại có thể làm cho sư tỷ ngươi ngày nhớ đêm mong khi mới chỉ gặp nhau có một lần thôi nha.

Lam Y nữ tử tên Tố Uyên kia quay sang lườm nàng một cái, hẵn giọng:

- Nhớ cái đầu của muội ấy. Hắn đã hứa với ta rằng hai tháng sau quay về Tông Môn ta, vậy mà hơn một năm qua đi, ngay cả một chút tin tức đều không có.

Bạch y nữ tử kia cười tinh quái nhìn Tố Uyên, sau đó lại nghi hoặc:

- Hắn có giống như lời tỷ nói, thiên tài vạn năm khó gặp được một người không? Chân Sĩ cảnh lại có thể đỡ được một chiêu Chân Kỹ của Chân Linh cảnh. Mà lại không phải là Chân Linh bình thường.

- Anh Nhi, muội đây là đang nghi ngờ tỷ nói quá về hắn đúng không?

- Ai mà biết được. Tỷ nói người trong lòng tỷ năm năm lên Thiên Đế cũng được có ai cấm đâu.

- Muội vừa nói cái gì?

Bạch y nữ tử vội vàng giải thích:

- Ta nói không biết chừng Hắc Nguyệt kia mấy hôm nữa sẽ quay về Tông Môn a. Ha ha.

Hai nữ tử này không phải ai khác đúng là Thánh Nữ Tinh Vân Kiếm Tông Lưu Tố Uyên, người còn lại ngoại trừ Dương Anh Nhi ra thì còn ai vào đây nữa.

Một năm qua đi, Lưu Tố Uyên đã là Chân Vương Tứ Trọng, thiên phú này đặt trên đại lục cũng được coi là thiên tài rồi.

Mà Dương Anh Nhi thì càng biến thái hơn một điểm. Hơn một năm qua đi, nhờ năm viên Ngưng Hồn Đan mà Minh Duệ để lại, cộng thêm nàng được Thái Thượng Tông Chủ hết lòng tài bồi, tài nguyên cho nàng tu luyện cũng không thiếu, hiện tại nàng một thân tu vi cũng đã là Chân Sư Bát Trọng rồi. Không hổ là Dị thuộc tính Thiên Linh Căn, tốc độ tu luyện nhanh đến chóng mặt.

- Hừ, không nói đến chuyện này nữa. Ta nghe nói, tên nào đó nội môn đệ tử Lan Lăng Thế Phong muốn truy cầu ngươi, đến tận cửa động phủ ngươi tu luyện nhiều lần, sau đó bị ngươi hung hăng giáo huấn, hiện giờ còn đang nằm trên giường bệnh a. Ngươi cũng thật quá nhẫn tâm với người ta.

Lưu Tố Uyên nhìn nàng, trêu ghẹo một câu.

Dương Anh Nhi nghe vậy, bĩu môi:

- Hắn là một con người giả tạo, làm ta chán ghét còn không hết, thương tiếc cái nỗi gì. Tỷ đó, nghe nói cao thủ thiên tài trẻ tuổi của tông môn ta truy cầu tỷ có rất nhiều. Điển hình là tên gì đó Đinh Văn Điền, tu vi cũng không tệ nha, Chân Vương Tam Trọng.

Lưu Tố Uyên nghe vậy cũng không có tức giận, nàng nở một nụ cười khiến bao thiên tài trẻ tuổi nhìn thấy ắt sẽ siêu lòng, bị hãm trong lưới tình của nàng, sau đó nàng phản bác lại Dương Anh Nhi:

- Muội cũng đâu kém, thiên tài thế hệ trẻ theo đuổi ngươi thậm chí còn nhiều hơn cả ta, ngay cả Viêm Long cũng bị ngươi hút hồn mất rồi. Không ra mấy năm nữa, đệ nhất mỹ nữ của đại lục không phải ngươi còn có thể là ai.

Hai nữ cười cười nói nói vui đùa với nhau cả buổi, sau đó bọn họ chia tay, trở về nơi ở của mình.

Lưu Tố Uyên thân là con gái Tông Chủ Tinh Vân Kiếm Tông, lại là Thánh Nữ của môn phái.

Dương Anh Nhi là đệ tử thân truyền của Thái Thượng Tông Chủ, tính ra nàng có thể ngang hàng với địa vị Thánh Nữ Tinh Vân Kiếm Tông.

Nhưng hai người bọn họ vừa gặp đã thân, vì vậy lấy tuổi tác làm đầu, xưng nhau tỷ muội, trở thành tri kỉ của nhau tại Tinh Vân Kiếm Tông.

Mặc dù bề ngoài nhìn nàng là đệ tử Thái Thượng Tông Chủ, nhưng tông môn có quy định, thế hệ trẻ luận theo tu vi xưng hô. Cho nên, nàng vẫn phải gọi mấy người như Đinh Văn Điền, Viêm Long một tiếng sư huynh.

Hơn một năm qua đi, Dương Anh Nhi đã là một thiếu nữ mười tám, nàng đã có phần thành thục, xinh đẹp, hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, nhưng tính cách vẫn còn chút tinh nghịch.

Dương Anh Nhi ở trong động phủ của mình, hai mắt thẫn thờ nhìn lên cao, nàng thì thào lẩm bẩm:

- Không biết hắn bây giờ ra sao rồi? Có còn nhớ lời hứa đến Tinh Vân Kiếm Tông thăm ta không?

Gần nửa ngày thất thần qua đi, Dương Anh Nhi hồi phục lại tinh thần, bắt đầu tu luyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui