Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Ba ngày sau, Minh Duệ tìm một nơi không có Ma Thú ngồi xuống nghỉ ngơi. Suốt ba ngày qua, Minh Duệ chiến đấu cùng Nhi Giai Ma Thú cơ hồ không ngừng nghỉ. Hiện tại, trong giới chỉ của hắn có vài chục đầu Ma Thú Nhị Giai, thậm chí còn có hai đầu Nhị Giai Đỉnh. Minh Duệ không tiếp tục chém giết Nhị Giai Ma Thú nữa không phải vì hắn không còn sức, mà bởi vì hắn bắt đầu muốn học Vũ Kỹ, Thần Thông.

Sở dĩ bây giờ mới học là bởi, Vũ Kỹ chỉ xuất hiện khi hắn đến Ngưng Hồn kỳ nhằm tạo ra những chiêu Vũ Kỹ phù hợp với người tu luyện pháp quyết này. Tâm niệm vừa động, Minh Duệ hướng đến Vũ Kỹ “Hắc Nguyệt Trảm” nằm ngay đầu trong số Vũ Kỹ của Pháp Quyết. Đây là tuyệt chiêu dễ nhất trong kiếm kỹ, nhưng đó là dễ nhất và phẩm cấp thấp nhất trong pháp quyết, nếu tính theo Hoành Không Đại Lục, Hắc Nguyệt Trảm có thể xem là Hoàng Giai Trung Cấp Chân Kỹ.

Minh Duệ tâm thần chú mục vào Hắc Nguyệt Trảm, chợt một bóng thân ảnh từ Hắc Nguyệt Trảm xuất hiện, thân ảnh này không rõ mặt mũi nhưng nhìn qua Minh Duệ cũng phần nào đoán được, thân ảnh này sấp sỉ tuổi Anh Nhi. Chỉ thấy thân ảnh vừa động, quang cảnh trong đầu Minh Duệ cũng thay đổi theo. Lúc này thân ảnh kia giơ kiếm, đúng là thanh tiểu kiếm trong linh hồn Minh Duệ, thân ảnh này thi triển Hắc Nguyệt Trảm xung quanh ầm ầm dậy sóng. Chỉ thấy một đạo hào quang màu đen từ tiểu kiếm bắn ra chém ra một đạo vết nứt dài vài ngàn dặm trong hư không.

Minh Duệ không khỏi đứng tim tại chỗ, một hồi lâu sau cũng không định thần lại được. Hắn đang tiêu hóa một màn vừa rồi. Lúc này nội tâm Minh Duệ âm thầm gào thét:

- Ta dựa vào, đây đâu giống Hoàng Giai Trung Phẩm Chân Kỹ, nó còn mạnh hơn cả Bát Cực Kiếm mà tên Lưu Tinh kia thi triển. chiêu kiếm kia thế nhưng là Huyền Giai a. Có phải pháp quyết so sánh sai chỗ nào? Hắc Nguyệt Trảm nhưng thật ra là ngang Địa, Thiên Giai Chân Kỹ Đại Lục này. Quan trọng hơn là thân ảnh kia, ta cảm giác cũng là Ngưng Hồn Kỳ a nhưng sao ta thấy hắn mạnh ngang Chân Đế Trung Kỳ.

Minh Duệ hồi thần lại, kiên quyết nói ra:

- Hắc Nguyệt Trảm người kia thi triển có thể hủy diệt mấy cái Tinh Vân Thành. Ta nhất định sẽ đạt đến trình độ này.

Minh Duệ tâm niệm vừa động, một thanh tiểu kiếm màu đen, không có gì đặc biệt khác người trong tay hắn. Đúng vậy, đây là Hồn Khí bản mệnh của Minh Duệ khi hắn bước vào Ngưng Hồn Kỳ. Suốt ba ngày qua Minh Duệ là cùng nó một chỗ mới chém giết được hai đầu Nhị Giai Đỉnh.

Minh Duệ tìm một con Nhị Giai Đỉnh, hắn thực hiện động tác như thân ảnh kia thi triển Hắc Nguyệt Trảm. Minh Duệ quát to một tiếng:

- Hắc Nguyệt Trảm.

Một đạo hào quang từ tiểu kiếm bay ra hướng về đầu Ma Thú kia. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, đầu ma thú này bị cắt làm đôi.

Nhìn thấy một màn này, Minh Duệ nhưng là không mấy vui mừng vì thành công thi triển ra chiêu kiếm này. Hắn nhưng là không cam lòng, ngay cả một phần vạn của thân ảnh kia cũng không phải là, hắn vui được mới là quái sự.

Minh Duệ cũng không đứng đó lâu, hắn đi tìm ma thú để tăng lên độ thuần thục chiêu kiếm này.

- À phải rồi sau này gọi ngươi là Hắc Nguyệt Kiếm.

Minh Duệ đối thanh tiểu kiếm nói ra. Hắn đặt tên kiếm vậy là muốn nhắc nhở mình, Hắc Nguyệt Trảm phải đạt đến trình độ kia.

Cứ như vậy, suốt một tháng Minh Duệ tập luyện Hắc Nguyệt Trảm. Vô số đầu ma thú trở thành nạn nhân của tuyệt chiêu này. Thậm chí trong giới chỉ của Minh Duệ còn có vài đầu tam giai ma thú.

Một tháng sau, Minh Duệ đứng ngoài Ma Thú Sâm Lâm, cả người hắn tỏa ra một đạo sát ý như có như không. Trải qua một tháng này, Minh Duệ cũng trầm ổn hơn, tu vi hắn cũng là Ngưng Hồn Kỳ Trung Kỳ. Hiện tại, hắn nhưng là có tám thành nắm chắc chém giết Lan Lăng Thế Phong. Nếu dùng Hắc Nguyệt Trảm, vậy thì có mười thành nắm chắc giết chết hắn trong một kiếm.

Chợt lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Minh Duệ, đi đến chắp tay cười cười nói:

- Sư huynh, chúng ta lại gặp mặt.

Minh Duệ cũng cười cười, chắp tay nói:

- Thì ra là Lưu Tinh huynh đệ, một tháng không thấy, ngươi đã là Chân Sĩ Bát Trọng, không lẽ ngươi chiếm được kỳ ngộ gì sao?

Minh Duệ vừa thấy đã hỏi hắn vấn đề này, hắn lộ vẻ lúng túng nói ra:

- Vô ý đột phá mà thôi, sư huynh chê cười rồi, ta còn chưa đa tạ sư huynh tặng ta bốn khỏa đan dược Nhị Phẩm Hạng Nhất kia, công dụng của nó rất ngưu bức, Chân Đồ, Chân Sĩ dùng có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện và có ba thành đột phá bình cảnh, nếu đấu giá có thể so với một bộ Hoàng Giai Chân Kỹ. Sư huynh hẳn là Tam Phẩm Luyện Đan Sư?

Minh Duệ nghe vậy sững sờ, hắn không ngờ giá cả lại cao vậy, hắn khoát khoát tay nói:

- Không cần khách khí. Còn về Tam Phẩm Đan Sư sao? Cứ coi vậy đi.

Minh Duệ ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ: “Ta thế nhưng là vừa bước vào Nhất Phẩm, thậm chí còn chưa đạt được Nhất Phẩm Luyện Đan Sư theo yêu cầu đan đạo pháp quyết đây.”

Lưu Tinh cũng không dây dưa việc này, hắn hỏi Minh Duệ:

- Sư huynh bây giờ tính toán đi nơi nào?

Minh Duệ lười biếng trả lời:

- Tinh Vân Thành.

Lưu Tinh nghe cười, vui vẻ nói:

- Trùng hợp, ta cũng định qua đó một phen, ta với huynh cùng đi a.

Minh Duệ cũng không nói gì, gật gật đầu. Hai người dắt tay nhau hướng về Tinh Vân Thành đi đến.

Tinh Vân Thành bên trong, lúc này cả thành bắt đầu náo nhiệt hơn hẳn bình thường bởi, không lâu trước đó, Tinh Vân Kiếm Tông người đến Tinh Vân Thành tuyên cáo chiêu thu đệ tử, ba ngày sau sẽ cử hành trong phủ thành chủ.

Không chỉ có vậy, để chào đón sứ giả Tinh Vân Kiếm Tông, tối nay Hàn Gia Thương Hội đặc biệt tổ chức một buổi đấu giá hội lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay. Nghe nói, ngay cả trấn hội chi bảo Hàn Gia cũng cam tâm tình nguyện mang ra bán đấu giá. Càng khiến cho người ta hào hứng bừng bừng là, Tinh Vân Kiếm Tông cũng tham dự buổi giá này, hơn nữa còn đưa ra bảo vật đến đấu giá góp vui, nhưng thong tin vật phẩm đó là gì thì chỉ có cao tầng của ba đại gia tộc cùng với thành chủ phủ người mới có tư cách để biết.

Lúc này Minh Duệ và Lưu Tinh vừa đến Tinh Vân Thành, Minh Duệ đối Lưu Tinh nói ra:

- Ta đến Hàn Gia Thương Hội mua chút đồ, ngươi thì như nào?

Lưu Tinh cười cười đáp:

- Ta đi theo sư huynh đến đó.

Minh Duệ cũng không thèm để ý tên này, trực tiếp đi hướng Thương Hội Hàn Gia.

Vừa bước vào, Minh Duệ cảm giác nơi này dường như đông hơn mọi ngày rất nhiều lần, không khỏi kì quái nói ra:

- Sao tự nhiên đông người như vậy?

Đứng cạnh hắn, một tên trông lùn tịt, nhìn hướng hắn khinh bỉ nói:

- Ngươi là từ trong rừng đi tới hả? Không biết tối nay Hàn Gia tổ chức buổi đấu giá lớn nhất trước đến nay hay sao?

Minh Duệ hơi ngẩn người, hắn đúng là vừa mới từ trong rừng đi ra sau một tháng, đúng là không biết cái gì đấu giá hội cả.

Minh Duệ cũng không thèm để ý, hắn đi đến bên cạnh một nhân viên thương hội nói:

- Ta muốn bán đồ.

Nàng kia nở nụ cười ôn nhu, hướng hắn nói:

- Không biết công tử muốn bán vật gì?

Minh Duệ lấy ra giới chỉ từ tên bỉ ổi lúc trước nói:

- Ta muốn bán tất cả số ma thú này, được bao nhiêu Linh Tệ thì ngươi để hết vào đó rồi đưa lại ta, ta đi nhìn các ngươi này đó một chút đan lô.

Nói xong, hắn cũng không đợi nàng kia trả lời, trực tiếp đi đến nơi trưng bày, bán các loại đan lô. Lúc này, Lưu Tinh từ đâu đi đến hướng hắn nói:

- Sư huynh, chúng ta hay là tối nay tham dự đấu giá hội a, lần này nghe nói bảo vật cũng không ít đâu nha. Ồ, huynh muốn mua đan lô sao? Chi bằng ta đưa huynh đan lô kia dùng, tuy nó là tàn phá đan lô nhưng vẫn tốt hơn mấy cái này.

Minh Duệ định nói gì đó, chợt nữ tử vừa nãy cầm giới chỉ hắn đi định giá Ma Thú bên trong đi đến cười nói:

- Công Tử, Linh Tệ đều ở trong này, ngài xem qua có vừa lòng không? Còn nếu ngài muốn mua đan lô, ta đề nghị công tử tối nay tham dự đấu giá hội, ở đó có một đan lô không tệ được gửi bán đấu giá, có lẽ nó sẽ lọt vào pháp nhãn của công tử.

Minh Duệ, gật gật đầu với nàng này, rồi quay sang nói với Lưu Tinh:

- Ta sẽ tham dự đấu giá hội, nếu đan lô kia không tốt, ta sẽ lấy cái của ngươi. Ngươi người sư đệ này, Minh Duệ ta nhận.

Hắn cũng không nói nhiều, nhiêu đó là đủ cho thấy, hắn đã coi Lưu Tinh là huynh đệ rồi. Hắn lúc này nhìn qua giới chỉ, tại chỗ im lặng không nói lời nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui