Ngọc Tiên Duyên


Trương Điền vừa chuyển thân, đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, cảnh vật xung quanh quay cuồng, bản thân không hiểu sao đã lạc đến “tiên giới”!
Chỉ thấy dưới chân mây mù phiêu dạt, đằng xa là những quỳnh lâu ngọc các lơ lửng giữa không, mỗi tòa lâu vũ tinh xảo đều được kiến tạo từ bạch ngọc, phóng mắt nhìn ra, hào quang chiếu rọi khắp nơi nơi. Kỳ lạ thay, Trương Điền đang đứng ngay dưới một tấm bảng đẽo gọt bằng ngọc thạch, trên đỉnh đầu viết hai chữ lớn: “Tiên Giới!”
Trương Điền ngơ ngẩn, còn chưa minh bạch là chuyện gì, bỗng nhiên một vị tiên nữ váy lụa trắng phiêu dật tiến về phía gã. Chết người nhất là, toàn thân “tiên nữ” khoác bộ váy áo trong suốt, mặt dưới thấp thoáng lớp da thịt trắng phau, tấm thân yểu điệu kiều mị đó hiển hiện đẹp đẽ trước mắt, đặc biệt là vùng đất thần bí tràn trề nhục cảm khiến người ta không khỏi choáng váng thần hồn.
Trương Điền tức thì cảm thấy hô hấp khó khăn, một bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu có sự biến hóa, nhưng gã dẫu sao cũng là nhân sĩ chính đạo, vội vàng nghiêng đầu đi không dám nhìn tiếp.
Ai ngờ tiên nữ đó lại nở nụ cười với gã, nhẹ nhàng cởi váy áo, trực tiếp dấn tới…
Trương Điền thấy ngực của đối phương cọ xát trên thân mình, cơ thể nõn nà trơn mịn sung mãn sức dụ hoặc cực độ. Gã chợt có cảm giác huyết mạch trong cơ thể căng trào, một tiếng nổ vang trong đầu, cuối cùng đã mất đi lý trí, dang rộng hai tay nhảy xổ vào. Sau đó gã điên cuồng xé bỏ y phục của cả hai, thân người vươn tới nhập vào trong người đối phương. Tấm thân đồng tử của gã, tất cả đã trôi đi một cách tự nhiên như nước chảy thành sông vậy đó.
Lúc này, gã mơ màng nghe thấy tiếng cười dâm đãng như chuông bạc của nàng tiên nữ, nhưng ý thức của bản thân đã trở nên quá mờ nhạt, dần dần chìm đắm vào cơn khoái cảm vô bờ…
Người nào chưa từng chân chính nếm trải “ảo tượng” sẽ rất khó chống cự lại sự dụ hoặc như vậy. Trương Điền đang độ thiếu niên khù khờ, lại là nguời huyết khí phương cương, một thoáng không cẩn thận đã bị lún sâu vào cạm bẫy. Chỉ thấy gã ôm cứng nữ tử tuyệt mỹ đó lăn lộn trên mặt đất, bên cạnh còn có sáu người lạnh lùng đứng quan sát.
Người đứng đầu, là một thư sinh trẻ tuổi bạch y văn nhã, trên khuôn mặt anh tuấn đeo một nét cười quỷ dị. Trong số năm người sau lưng y, còn có hai nữ tử mỹ lệ động nhân. Dưới tấm áo choàng màu đen, là một bộ váy áo mỏng manh màu phấn hồng, xuyên qua lớp vải lụa, cơ hồ có thể soi rõ tấm thân trắng trẻo, khiến ai nhìn cũng không ngăn nổi tim đập thình thịch.

Ngoài hai người đó, ba nam tử hắc y còn lại mặt đều vương tiếu ý gian tà, mục quang không ngừng đảo qua đảo lại trên thân hai nữ tử, cứ như lúc nào cũng muốn nuốt sống họ không bằng.
Sáu người này rõ ràng đang chờ đợi gì đó, đều lặng lẽ đứng im, không ai lên tiếng, mặc cho Trương Điền và nữ tử kia quần thảo trên mặt đất.
Cách đó không xa, Hồ Vũ Hằng vẫn đang đả tọa vận công, hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh bên mình, hiển nhiên sớm đã tiến nhập cảnh giới không minh. Một hắc y nam tử cụt tay trái từ từ bước về phía Hồ Vũ Hằng, duỗi hữu chưởng đặt lên Thiên Linh Cái của gã, chỉ cần phát lực, Hồ Vũ Hằng tuyệt đối không có chút năng lực phản kháng nào.
Đúng lúc này, bạch y thư sinh đứng đầu thấp giọng quát: “Thiên Hóa! Ngươi muốn làm gì?”
Hắc y nam tử tên Thiên Hóa giật mình, vội vàng thu hồi hữu chưởng, cười ngượng ngập: “Báo cáo giáo chủ! Thuộc hạ muốn xem xem tiểu tử này có thể cải tạo được không, chúng ta thêm một người là thêm một phần lực lượng!...Hơn nữa, chúng ta không thể lưu lại hậu hoạn.”
Bạch y thư sinh trầm giọng: “Hắn đã nhập định từ lâu rồi, không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu!”
Một hắc y nử tử cười lạnh: “Vân Thiên Hóa! Có phải ngươi hoài nghi Trắc Tâm thuật của sư tôn bọn ta không? Hừ!...Mục đích chúng ta tới đây, không phải để giết con cá nhỏ trước mắt này, nếu ngươi làm thương hại đến tính mạng của hắn, nói không chừng sẽ dẫn đến một số biến cố đấy.”
Vân Thiên Hoa vốn muốn phản bác lại ả vài câu, nhưng biết rằng địa vị của mình không bằng ả, chỉ có thể nuốt lời mắng chửi vào trong bụng: “Xú bà nương! Nếu là trước đây, lão tử nhất định sẽ bắt ngươi nếm thử thủ đoạn của Vạn Lý Tầm Phương!”
Nào ngờ bạch y thư sinh hờ hững nói: “Thiên Hóa! Không phải bực bội, đợi khi chúng ta nắm chắc võ lâm Trung Nguyên trong tay, ngươi muốn tìm ai giở thủ đoạn cũng được hết!”

Vân Thiên Hóa bỗng cảm thấy xương sống dâng lên một luồng hàn ý, giáo chủ thực quá lợi hại, bất luận mình đang nghĩ gì cũng đều nhìn thấu, sau này trong đầu nhất định phải hết lời tán dương công lao vĩ đại của giáo chủ mới được! Mà tốt nhất đừng có nảy sinh ý niệm phản bội, bằng không khẳng định có chết vạn lần cũng không đủ!
Vân Thiên Hóa đang tính thầm “ca ngợi” giáo chủ thì đằng xa đột nhiên truyền lại tiếng bước chân, nghe âm thanh dường như có hai người.
Quanh người bạch y thư sinh chợt tỏa ra một tầng năng lượng dao động mắt thường không nhìn thấy, cực giống “Sưu Thần thuật” của tu chân giả. Chỉ thấy bạch y thư sinh gật đầu nói: “Tốt lắm, Trần Kiêu và Hạng Tiêu Vân đã đến!....Linh Yên, đến lượt ngươi thi triển thuật mị hoặc!”
Một hắc y nữ tử nãy giờ chưa lên tiếng vội đáp: “Vâng! Giáo chủ…” Nói xong, đi tới nghênh đón hai người từ xa…
Hai người đang đến chính là Trần Kiêu và Hạng Tiêu Vân của “Thiên Sơn kiếm phái”.
Trần Kiêu đi trước dẫn đường, cùng Hạng Tiêu Vân rảo bước về hướng này. Trong bóng đêm, Hạng Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn thấy bảy người đang chờ mình trước đại môn của Thục Sơn, trên mặt đất hình như còn có ba bóng đen, trong lòng đang do dự có nên tiến lên hay không, đột nhiên cảm thấy một màn sáng đỏ vụt qua trước mắt, trong sát na bản thân đã lạc vào “tiên giới”!
Một bạch y tiên tử mỹ lệ lẹ bước đến gần gã…
Hạng Tiêu Vân từ mấy năm trước đã đặt chân lên con đường ái tình nam nữ, định lực tất nhiên còn kém hơn Trương Điền. “Tiên nữ” mới chỉ vẫy vẫy tay với gã, Hạng Tiêu Vân đã choáng váng đầu óc lao lên ngay. Nào hay tiên nữ đó cười trêu gã một tiếng rồi xoay người bỏ chạy, Hạng Tiêu Vân lại tất tả bám đuổi theo thân hình yểu điệu đó…
Trần Kiêu thấy Hạng Tiêu Vân háo sắc như vậy, không khỏi cười khẩy một tiếng. Gã đi thẳng tới trước mặt bạch y thư sinh, cung kính khom mình thi lễ: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Bạch y thư sinh mỉm cười khen: “Ngươi làm rất tốt…”

Trần Kiêu vội vã nói lời khiêm tốn: “Đều nhờ sư tôn chỉ đạo!”
Bạch y thư sinh hài lòng gật đầu, ngoảnh lại ra lệnh với những người kia: “Chúng ta đi thôi!...Mang theo thằng bé con dâm đãng nằm kia, chúng ta tìm một địa phương hẻo lánh để thi pháp!”
Vân Thiên Hóa một tay xách Trương Điền đã mềm oặt, hỏi bạch y thư sinh: “Giáo chủ, có cần mang cả tên đệ tử Thục Sơn đang luyện công không?”
Bạch y thư sinh một lần nữa thi triển “Trắc Tâm thuật”, phát hiện thấy Hồ Vũ Hằng vẫn chìm trong cảnh giới không minh, bèn lạnh nhạt đáp: “Không sao! Để hắn tiếp tục luyện công, tên này hãy còn sớm!”
Đem theo Hạng Tiêu Vân sớm đã nhập mê, cùng Trương Điền toàn thân rũ rượi, bạch y thư sinh chuyển mình chạy băng băng xuống núi. Chỉ còn lại Hồ Vũ Hằng lẻ loi, vẫn đang ra sức dẫn dắt chân khí sục sôi trong cơ thể, thật tình không biết mình đã đi mấy vòng quanh ranh giới tử vong…

Lại nói Hoa Lân luyện ngự kiếm thuật cả một đêm, sắc trời đã dần hửng sáng. Khi về đến Thục Sơn, bắt gặp Hồ Vũ Hằng vẫn còn đả tọa luyện công, Hoa Lân thót tim thầm trách mình thực sơ suất quá chừng, bản thân chưa từng thử qua dược lực của “Thanh Vân đan”, vạn nhất dược lực quá mạnh, há chẳng phải là làm hại tiểu mệnh của Hồ Vũ Hằng sao?
May là trông sắc mặt Hồ Vũ Hằng hồng hào, hiển nhiên không có vướng mắc gì lớn, tâm lý cũng nhẹ nhõm hẳn. Đang định quay mình bỏ đi thì sau lưng chợt vang lên tiếng người thăm hỏi: “Tiền bối bây giờ mới về sao? Nghe nói cuộc tỷ võ hôm nay sắp bắt đầu ngay đó!”
Hoa Lân quay đầu nhìn, nhận ra người vừa cất tiếng chính là đệ tử Thục Sơn trực ban cùng Hồ Vũ Hằng đêm qua. Có điều sắc mặt tiểu tử này dường như có chút khác lạ: vẻ mặt mệt mỏi, thân thể hư nhược, nhưng đôi mắt lại không ngừng ánh lên thần thái hưng phấn như bắt được vàng. Hoa Lân hảo tâm hỏi: “Cảm ơn đã nhắc nhở! Sư huynh xưng hô thế nào?”
Người đó mau mắn đáp: “Trương Điền!”

Hoa Lân nhìn lại Hồ Vũ Hằng, gật đầu nói: “Phiền Trương sư huynh chiếu cố giúp Tiểu Hồ, ta phải đi tham gia kiếm điển đây!”
Trương Điền: “Được thôi!”
Hoa Lân thấy lúc này trời đã sáng bảnh, không nói nhiều thêm, lập tức quay về “Quan Tinh lâu”. Diệp Thanh đứng trên lầu chờ Hoa Lân đã lâu, khiến lòng hắn ấm áp khó tả.
Hoa Lân đang chuẩn bị tắm rửa một lượt, sau đó sẽ tức tốc đi tham gia kiếm điển, nhưng Diệp Thanh đã dịu dàng thông báo: “Kiếm điển hôm nay công tử không cần đi đâu, vì hiện tại đang cử hành vòng một mà hôm qua chưa hoàn thành. Để cho công bằng, Thục Sơn quyết định ngày mai mới tiến hành vòng đào thải thứ hai!”
Hoa Lân nghe tin ngớ người, giờ mới nhớ ra hôm qua còn hai mươi trận chưa xong, nếu hôm nay cử hành liên tục vòng đào thải thứ nhất và thứ hai, vậy thì hai mươi người hôm qua chưa kịp dự thi sẽ phải tham chiến hai trận liền trong một ngày. Điều này đích thực là hơi bất công! Nghĩ thông, Hoa Lân cười ha ha nói: “Vậy cũng tốt! Ta có thể tranh thủ thời gian đi luyện kiếm rồi!”
Diệp Thanh mừng rỡ nói: “Thanh Thanh cũng muốn đi theo huynh!”
Lần này Hoa Lân không cự tuyệt, vì hắn nghĩ rằng, ban ngày dẫn Diệp Thanh ra ngoài ngắm phong cảnh cũng là việc rất nhàn hạ…

Một ngày qua đi không có gì đáng nói, hôm sau Hoa Lân và Diệp Thanh lại lên Lăng Vân đỉnh. Kiếm điển còn chưa bắt đầu, không khí đã trở nên hết sức khẩn trương. Do tiến vào vòng hai, tất cả đều phải đối mặt với địch thủ mạnh hơn, mọi người không khỏi cảm thấy áp lực đè nặng gấp bội.
Tổng số cao thủ tham gia thi đấu hôm nay chỉ còn lại sáu mươi sáu người, nếu thắng thêm trận nữa sẽ lọt vào danh sách ba mươi ba người. Đây chắc chắn là con đường tắt dẫn đến sự nổi tiếng! ----- Thử nghĩ mà xem, cao thủ thiên hạ tề tụ về một nơi, nếu có thể xếp vào hàng ba mươi ba người, muốn không nổi tiếng cũng khó!
Hoa Lân sửa sang cân nhắc lại chiến thuật hôm nay, tự nhắc mình đừng nên gây chú ý thì hơn, vậy sẽ khiến người ta mất đi tinh thần cảnh giác với hắn, khi giao thủ sẽ tiết kiệm được không ít sức lực. Nhưng hôm nay hắn còn có thể ung dung giành chiến thắng không? Hoa Lân lại bắt đầu vận động bộ óc xấu xa của mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui