Vòng tỷ thí thứ hai bắt đầu, Thượng Quan Linh đương nhiên vẫn giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng.
Nhưng đệ tử Thiên Sơn không rời ngay khỏi trường đấu, vì họ đã quen nán lại xem Hoa Lân đánh xong rồi mới ly khai --- Mặc dù Hoa Lân không còn là đệ tử của Thiên Sơn kiếm phái.
Tất nhiên, mức độ quan tâm và mục đích của mỗi người đều không tương đồng, thậm chí có người còn hy vọng Hoa Lân vừa thượng đài đã bị người ta đạp bay xuống. --- Hạng Tiêu Vân là một trong số đó. Hôm nay Hạng Tiêu Vân có vẻ hơi dị thường, trên mặt chốc chốc lại nhếch lên nụ cười kỳ quái, ánh mắt không ngừng lấp loáng một tia hàn quang khó phát giác, phảng phất như công lực của gã đột ngột có bước tiến dài. Nam Cung Vân ngồi cạnh gã hiển nhiên đã phát hiện ra biến hóa này, ôn nhu hỏi: “Hạng đại ca! Hai đêm nay huynh đi đâu vậy?”
Nam Cung Vân nói câu này mà mặt không khỏi đỏ bừng, tuy mọi người đều khá tỏ tường về quan hệ giữa nàng và Hạng Tiêu Vân, nhưng từ “đêm” rõ ràng có chút không ổn. May là các vị sư huynh từ lâu đã không lấy gì làm kỳ lạ, nên không chú ý đến dáng vẻ thẹn thùng của Nam Cung Vân.
Hạng Tiêu Vân nghe Nam Cung Vân hỏi, nụ cười chợt tắt lịm, nghiêm mặt nói: “Ta và Trần sư đệ đi gặp gỡ mấy vị bằng hữu, muội đừng có đa sự!”
Ài! Thượng Quan Linh và Lý Lôi Vân đương nhiên không nhúng tay quản vào chuyện tình yêu xích mích của đệ tử, vì bản thân họ còn không ứng phó được nữa là. Còn Nghiêm Liệt Phong, Trịnh Phi Vũ, Hà Kiếm Minh, Lệ Hành Không, Trương Thiên Hoa, Dương Phong Linh và Trần Kiêu, mấy đệ tử này đều đang tập trung tinh thần xem tỷ võ, đâu còn rảnh rỗi mà đi để ý Hạng Tiêu Vân gần đây có gì bất thường?
Nghiêm Liệt Phong cất giọng lo lắng: “Trận đấu truớc, ‘Tử Ảnh Đao’ quả nhiên đã chiến thắng dễ dàng. Vòng tỷ võ này, e là tình cảnh của Hoa sư đệ bất diệu phi thường!”
Mọi người đều tỏ vẻ tán đồng, Lý Lôi Vân âm thầm nghiêng đầu quan sát biểu tình của Thượng Quan Linh. Ẩn dưới tấm sa mỏng, vẻ mặt ưu tư của nàng vẫn không giấu nổi cặp mắt sắc bén của y.
Lý Lôi Vân rét run trong lòng, trông dáng vẻ chuyên chú của sư muội thì hình như giữa nàng và Hoa Lân đích thực có gì đó không ổn, cơn thịnh nộ dâng đầy khiến y phát khổ. Trong khi Lý Lôi Vân đang nghĩ ngợi lung tung, Mạnh Lôi trên đài cuối cùng đã cao giọng gọi: “Hoa Lân của Tiên Kiếm phái, và Trang Hòa Kim của Tử Ảnh sơn trang!
Thanh âm vừa tan, một thân ảnh màu tím phi “vù” lên lôi đài. Mọi người chỉ thấy bóng tím chớp nhoáng, tuyệt nhiên không nhìn rõ tướng mạo người này. Đến tận khi “Tử Ảnh Đao” giao kim bài thi đấu cho Mạnh Lôi, mọi người mới phát hiện hóa ra đó là một trung niên nhân khí độ phi phàm. Y cầm một thanh kim đao lập lờ tử quang, trầm ổn đi đến chính giữa lôi đài, cắm kim đao trong tay xuống cạnh thân, tĩnh lặng chờ đợi đối thủ thượng trường. Khí thế cường đại của y lập tức làm khơi lên hàng tràng vỗ tay liên hồi.
Hoa Lân xách Hàn Tinh kiếm, tiêu sái bước xuống khán đài, Phiêu Thiên Văn Sĩ khẩn trương dặn dò:” Đánh không lại thì nhận thua sớm nhé!...Biết chưa?”
Ai dè Hoa Lân căn bản không lý gì đến y, “Hàn Tinh kiếm” rút ra từ trước, thong dong đi xuống. Bảo kiếm vừa xuất bao, quan chúng xung quanh đều rùng mình run rẩy, bấy giờ mới biết trường kiếm trong tay hắn là bảo vật tuyệt thế, tức khắc rộ lên những tiếng kinh hô.
Mặc xác ánh mắt quái dị của mọi người, Hoa Lân vẫn vênh mặt sải bước tới phía trước lôi đài, rồi vòng sang bên trái, bước từng bước một lên bậc thang…Trong cả kỳ kiếm điển, cũng chỉ có mình hắn mới thả bộ lên lôi đài thế này, thử hỏi tất cả các cao thủ tham gia tỷ võ, một cái lôi đài cao bằng nửa thân người, có ai thèm để vào mắt cơ chứ? Do đó, quan chúng dưới đài chỉ có một lời bình luận về Hoa Lân: thanh bảo kiếm của hắn đúng là một bảo vật tuyệt thế! ----- Chỉ vậy mà thôi!
“Tử Ảnh Đao” đứng trên đài tuy có chút khinh địch, nhưng suy cho cùng y vẫn là một kẻ lão luyện giang hồ, thấy Hoa Lân khác biệt với chúng nhân liền có cảm giác hơi bất bình thường. Hoa Lân tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt bao kiếm bước lên, lộ ra tâm trạng khẩn trương.
“Tử Ảnh Đao” thở phào một hơi, thằng nhóc này chưa gì đã tuốt kiếm sớm như vậy, xem ra đúng là một đứa bé chưa từng trải.
Hoa Lân căng thẳng xiết Hàn Tinh kiếm trong tay, lớn tiếng nói: “Có…có thể bắt đầu chưa?”
Tử Ảnh Đao nghe ra giọng nói của hắn hơi run run, bèn gật đầu: “Mời ngươi trước!”
Đó hoàn toàn chỉ là một câu nói khách sáo của Tử Ảnh Đao, nhưng vượt ngoài ý liệu, Hoa Lân đã nhấc kiếm bổ tới, cái tính cách bộp chộp đó khiến người ta cảm thấy thật nực cười. Nhưng nực cười thì nực cười, kiếm quang tán phát từ “Hàn Tinh kiếm” của hắn tuyệt đối có thể đoạt mạng. Tử Ảnh Đao thoáng ngớ ra, rồi cấp tốc kéo tử quang bảo đao dưới đất lên, “coong!” một tiếng chặn đứng kiếm quang của Hoa Lân, đồng thời trong lòng thất kinh, bảo kiếm trong tay tiểu tử này quả nhiên lợi hại, chỉ dùng kiếm khí mà đã có thể tạo được hiệu quả như lưỡi dao băng, thực là một thanh bảo kiếm tuyệt thế.
Hoa Lân không thèm quan tâm có đúng quy củ hay không, cứ thế mà nâng kiếm dồn sức chặt chém, kiếm quang đan lồng vào nhau, không hề có ý định dừng tay. Tử Ảnh Đao chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, liên tục đánh tan kiếm khí của Hoa Lân, mỗi lần muốn đột phá kiếm quang của hắn nhằm tốc chiến tốc quyết, y đều bị kiếm khí hỗn độn của Hoa Lân bức lùi về chỗ.
Trong chốc lát không thắng được đối phương, Tử Ảnh Đao bắt đầu bốc nộ hỏa, giương bảo đao trong tay, vung ra một màn đao quang màu tím mãnh liệt, trực tiếp lia tới thân Hoa Lân…
Hoa Lân hấp tấp lách mình tránh đòn, tay vẫn không ngớt phách kiếm khí về phía đối phương.
Tử Ảnh Đao đã đánh với hắn được mười mấy chiêu, cảm thấy hết sức mất thể diện. Bị chọc giận, thân ảnh y loáng qua, hóa thành nhiều chiếc bóng tím, cuối cùng bắt đầu thi triển tuyệt học thành danh của mình ---- “Ảnh Tử đao pháp”.
Chiêu này thi triển ra, mọi người chỉ nhìn thấy mấy chiếc bóng tím xẹt qua xẹt lại trên đài, đều chắc mẩm là Hoa Lân sẽ phải lập tức bó tay chịu trói. Nhưng không ngờ hắn lăn bò xuống đất, không đếm xỉa gì đến thân phận, miễn cưỡng tránh được đòn công kích của Tử Ảnh Đao, rồi lại nâng Hàn Tinh Kiếm, nhắm mắt chém khắp bốn phương tám hướng, hoàn toàn không ra chương pháp gì.
Mọi người thấy hắn mắt không bắt kịp thân ảnh đối thủ liền sử dụng phương pháp loạn đao cứu mạng, ai nấy đều cười thầm trong bụng.
Thế nhưng, chính loại chiêu thức loạn xà ngầu này khiến Tử Ảnh Đao đột nhiên cảm giác áp lực tăng gấp bội, vì các chiêu của Hoa Lân toàn đón đầu triệt tiêu điểm hạ chân của y. Không còn cách nào, mỗi lần muốn tấn công đối phương, Tử Ảnh Đao lại thường xuyên phải thu đao cứu mạng. Nếu Kiều Truy Phong có mặt ở đây, chắc chắn lão chỉ nhìn qua đã biết Hoa Lân đang dùng “Tuý Tâm kiếm pháp” của mình. Kiếm pháp này tuy khó coi, thậm chí có vẻ như tùy tiện chống đỡ, nhưng đây chính là dạng thức công kích giành tiên cơ xuất chiêu trước.
Quan chúng dưới đài đều cười phá lên. Họ thấy Tử Ảnh Đao xoay vòng quanh Hoa Lân bộ dạng thảm hại bất kham, hơn nữa hắn còn thường xuyên lăn lộn dưới mặt đất bất kể thân phận, ai cũng tưởng rằng Tử Ảnh Đao đang đùa giỡn với Hoa Lân. Mọi người tán dóc cười vui hớn hở, trận tỷ võ này thắng phụ ra sao, sớm đã có kết luận rồi.
Chỉ có một người ngoại lệ! Thượng Quan Linh đang lặng lẽ quan chiến bất giác nhoẻn miệng cười, bản thân nàng trước kia đã từng được thưởng thức thứ kiếm pháp rối loạn này, giờ bỗng nhận ra kiếm pháp của hắn đã tiến bộ hơn nhiều. Trận chiến này, thật khó đoán kẻ thắng người thua.
Lý Lôi Vân cũng đang quan sát Hoa Lân làm trò cười cho mọi người, vô tình liếc qua Thượng Quan Linh gần bên, chợt phát hiện ra lúc này, con mắt nàng cười híp lại thành hình vầng trăng khuyết khả ái. Nội tâm không khỏi xao động, nhưng y tức thì tỉnh ngộ, nụ cười của Thượng Quan Linh là dành cho Hoa Lân trên lôi đài, quay đầu nhìn lại, tình thế trên đài tịnh không như mọi người lầm tưởng…
Tử Ảnh Đao cũng chợt tỉnh ngộ, kinh hãi phát giác, bất luận mình chuyển đến vị trí nào, kiếm quang của Hoa Lân nhất định đã ở đó chờ sẵn. Ngoài ra, dù y có muốn ngừng lại nghỉ ngơi chốc lát, kiếm khí của Hoa Lân cũng sẽ lập tức ập đến không hề khách khí. Phát hiện này khiến Tử Ảnh Đao được một phen hoảng sợ, giờ mới biết kiếm pháp của đối phương không phải qua quýt chém bừa.
Tử Ảnh Đao phải đánh giá lại thực lực của đối thủ, không do dự gì nữa, huýt một tiếng lảnh lót, thân pháp và đao pháp đồng thời đại biến, thân ảnh màu tím của y bỗng chốc phân thành ba hướng xông đến. Nhưng, võ công chân chính của Hoa Lân còn cao hơn y, làm gì có chuyện tặng y cơ hội thi triển tuyệt học áp chót? Trường kiếm trong tay nằm ngang, một màn kiếm quang bao trùm nửa lôi đài, vun vút cắt ngang vào vùng eo Tử Ảnh Đao.
Thân pháp Tử Ảnh Đao có nhanh hơn nữa cũng không thể tránh khỏi, do đó ý nghĩ đầu tiên của y là đằng không lánh nạn, chứ không phải dùng kiếm ngăn cản. Ngay khi y quả quyết tung mình lên cao, đập vào mắt y rõ nét là nụ cười gian xảo của Hoa Lân dưới mặt đất. Thời khắc này, y biết mình đã bại rồi..
Tử Ảnh Đao còn chưa học được “ngự kiếm thuật”, cú nhảy này đương nhiên kết cục vẫn là hạ thân tiếp đất. Do đó y chỉ còn cách được ăn cả ngã về không, dồn công lực toàn thân, chuẩn bị thi triển cứu chiêu “Phủ Khám Thiên Nhẫn”… Nhưng đúng lúc này, một màn kiếm quang lăng lệ sớm đã chực trên đầu y. Tử Ảnh Đao kinh hồn bạt vía, vội vàng huy đao đỡ chiêu.
“Ẩm!” một tiếng, y gắng gượng chống chọi được làn kiếm khí, nhưng ngay sau đó kiếm thứ hai của Hoa Lân đã thần tốc cắt tới mắt cá chân y, kiếm pháp nhanh như vậy, người bình thường há có thể làm được?
Tử Ảnh Đao không còn sự chọn lựa, đành lăng không lộn ngược về sau, một lần nữa né được kiếm khí dưới chân. Nhưng lần này, sau cú nhảy lộn trên không, y đã bay ra đến tận mép đài.... Đáng căm nhất là, Hoa Lân đột nhiên thu kiếm, kỳ quái hỏi: “Í? Ông bay ra ngoài làm gì thế?” ----- Cứ như mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn vậy!
Tử Ảnh Đao vốn muốn đề khí ngoặt lại lôi đài, bằng vào võ công của y đương nhiên có thể làm được điều này!....Nhưng tiểu tử đó gian trá như vậy, liệu hắn có cho mình cơ hội hạ chân không? ---- Đáp án là phủ định, chắc chắn không!
Vì vậy, Tử Ảnh Đao chỉ biết thở dài, đáp xuống giữa đám đông dưới đài…
Hoa Lân đến bên rìa lôi đài, nhìn Tử Ảnh Đao phía dưới, quan tâm nói: “Tiền bối quả nhiên khí độ phi phàm, để tránh làm vãn bối bị thương đã chủ động rút lui, khiến vãn bối vạn phần cảm kích!”
Tử Ảnh Đao còn có thể nói gì nữa đây?
Y vốn muốn chửi um vào mặt tên tiểu tử gian trá này, nhưng không ngờ đối phương lại tạo cơ hội cho mình hạ đài, bèn dõng dạc nói: “Tiểu tử rất có tiền đồ!... Đấu cho hay vào, ta muốn xem ngươi có thể tiến đuợc bao xa?”
Một lời nói của y chứa hai nghĩa! Người hữu tâm tự nhiên sẽ nghe ra y đang mỉa mai tiểu tử bỉ ổi đó, còn người vô tâm sẽ thực sự cho rằng y cố ý nhường Hoa Lân thắng.
Thượng Quan Linh bật cười yêu kiều, phương tâm xốn xang, cảm thấy Hoa Lân vẫn tinh nghịch đáng yêu như trước kia. ---- Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng nàng mà thôi, nếu không phải trái tim nàng đã trao trọn cho người ta, chỉ sợ nàng cũng sẽ giống mọi người, có cách nhìn khác hẳn…