Ngọc Tiên Duyên


Đinh Tường là một cao thủ khá hòa nhã, tịnh không xem thường Hoa Lân như những người khác. Hơn nữa y không có lấy nửa điểm cao ngạo, trong vẻ bình đạm hiển thị phong phạm của cao thủ chân chính. Y thấy Hoa Lân thả bộ lên lôi đài, hiển nhiên không hề biết ngự kiếm thuật, vậy mà có thể lọt vào vòng ba mươi ba người, trường hợp này đúng là hiếm gặp.
Đinh Tường mỉm cười với Hoa Lân, thân hình bồng bềnh hạ xuống mặt đất, chắp tay nói: “Các hạ võ công độc đáo, quả là thế gian hãn kiến, có thể cùng các hạ quá chiêu là vinh hạnh của Đinh mỗ!”
Hoa Lân thầm nghĩ ngươi nói thế chẳng phải là xiên xỏ ta sao? Nhưng vẻ mặt của Đinh Tường rất chân thành, xem ra mình quá đa nghi rồi. Hắn bèn hoàn lễ: “Võ công tại hạ rất kém, hy vọng Đinh đại hiệp hạ thủ lưu tình!”
Đinh Tường chìa tay: “Ấy! Đừng nói vậy….Mời thiếu hiệp!”
Hoa Lân ngẩn người, bản thân vốn muốn dụ y xuống đất tỷ võ, giờ y lại chủ động mời mình xuất thủ trước, khiến hắn không khỏi nảy sinh lòng kính phục luyến tiếc người tài. Hoa Lân nhớ đến lộ “liên hoàn thức” sáng chế đêm qua, một khi bắt đầu là tập kích mãnh công, nhưng thời khắc này, hắn lại không nỡ đột ngột xuất thủ. Theo quan điểm của Hoa Lân, làm người nhất định phải thị phi phân minh, người ta tôn trọng mình ba phân, mình phải tôn trọng người ta một trượng.
Nghĩ vậy, Hoa Lân chắp tay nói: “Đinh đại hiệp quả nhiên khí độ phi phàm, khiến tại hạ hết sức bội phục!...Nói thật ra, ban đầu tại hạ định dụ đại hiệp xuống tỷ võ, sau đó sẽ giành quyền xuất chiêu trước, bức đại hiệp không bay lên được…Hôm qua tại hạ được cao nhân chỉ điểm, bảo phải bất ngờ phát kỳ chiêu. Ông ấy nói rằng trong mười tám chiêu nhất định có thể thắng đại hiệp. Nhưng hôm nay thấy khí độ phi phàm của đại hiệp, tại hạ thực khó mà hạ thủ!”
Đinh Tường thất kinh thốt: “Mười tám chiêu?”
Mặc dù bội phục nhân cách của Đinh Tường, nhưng do bản tính trời sinh, Hoa Lân vẫn không nhịn nổi ý đồ đả kích đối thủ, liền gật đầu.
Nên biết Hoa Lân có khả năng quan sát người khác rất tinh tế. Hắn đã nhận ra Đinh Tường là người chính trực, cởi mở, kiểu người này chỉ cần “đối xử thẳng thắn”, lập tức có thể giành được sự tín nhiệm của đối phương. Trước tiên nói vài câu giăng bẫy trói buộc, sau đó thi triển “liên hoàn thức” mình thiết kế hôm qua, nếu chiếm được chút ít “tiện nghi” trên thân đối phương, chưa biết chừng Đinh Tường sẽ nhận thua tại trận!
Đinh Tường nghe hắn bảo “mười tám chiêu” có thể đánh bại mình, đương nhiên ngờ vực không tin. Bất quá trên đời không có chuyện gì tuyệt đối! Đối phương nói đã được cao nhân chỉ điểm, chắc hẳn người này còn là bậc tiền bối của mình, nếu không, đối phương sao dám khẳng định như vậy?

Y đang muốn hỏi Hoa Lân vị cao nhân nào đã chỉ điểm cho hắn, thì trong đám quan chúng phía đông có người la lớn: “Đinh đại hiệp đừng mắc lừa hắn!...Tiểu tử này nổi tiếng giảo hoạt, hắn muốn dụ Đinh đại hiệp quá chiêu với hắn dưới đất đấy, loại tiểu nhân đê tiện này, nhất thiết đừng lý đến!”
Hoa Lân và Đinh Tường cùng quay đầu lại nhìn. Đinh Tường đuơng nhiên không biết kẻ vừa to tiếng đó tên gì, nhưng Hoa Lân đã mắng ầm lên: “Hạng Tiêu Vân ngươi câm mồm cho ta!...Ta có gạt người hay không, chẳng lẽ Đinh đại hiệp không nhìn ra? Chỉ cần giao thủ, chẳng phải mọi thứ đều rành rành ra à?”
Hạng Tiêu Vân quát: “Ngươi có lần nào tỷ võ mà dùng bản lĩnh chân chính của mình thủ thắng? Không phải toàn là nhờ âm mưu chắc?”
Hoa Lân cười lạnh không đáp, nếu cứ tranh cãi tiếp với Hạng Tiêu Vân, người ta ngược lại sẽ cho rằng hắn có tật giật mình. Hoa Lân lùi về sau hai bước, tay phải khẽ đặt trên chuôi kiếm, trầm giọng nói với Đinh Tường: “Đinh đại hiệp! Tại hạ không muốn giải thích nhiều, để đến khi đại hiệp thi triển ngự kiếm thuật, mười tám chiêu này của tại hạ hoàn toàn vô hiệu. Tại hạ sắp xuất thủ đây! Xin đại hiệp chú ý…”
Đừng thấy câu nói này của Hoa Lân có vẻ như chịu bó tay, kỳ thực nó vô cùng chuẩn mực.
Thứ nhất, Hoa Lân nói ra câu này, đối phương nhất định sẽ không tiện bay lên trước khi hắn xuất chiêu.
Thứ hai, bản thân Hoa Lân cũng biết ngự kiếm thuật! Câu nói này đã lưu lại đường rút về sau, vì hắn chỉ nói rằng nếu Đinh Tường bay lên trời, “mười tám chiêu này hoàn toàn vô hiệu”, chứ không phải hắn chỉ còn cách nhận thua.
Thứ ba, câu nói này còn có nghĩa bóng là, chỉ cần hắn xuất thủ, trong mười tám chiêu Đinh Tường tuyệt đối không bay lên được. Còn về kết quả thắng phụ thì không nhắc đến. Nếu qua mười tám chiêu, thực tại vạn bất đắc dĩ, hắn buộc phải thi triển ngự kiếm thuật, đánh hạ Đinh Tường khỏi lôi đài bằng bản lĩnh chân chính! ----- Đương nhiên, có thể đánh thắng Đinh Tường ở trên trời hay không, hắn chỉ nắm chắc bảy phần!
Hoa Lân cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ vì kinh nghiệm đả đấu trên không của hắn thực sự quá ít ỏi, theo tình hình trước mắt, đừng nói không đánh lại những cao thủ tuyệt đỉnh như Hách Văn Chân, Cốc Phong Chi, ngay cả Kế Thiên Sầu hắn cũng rất có thể không địch nổi. Do đó đêm nay hắn phải toàn lực luyện tập ngự kiếm thuật, nếu không thì đừng mơ tiến vào sâu hơn!
Đinh Tường thấy Hoa Lân lời lẽ xác đáng, nào biết hắn đang mưu tính, liền nâng bảo kiếm trong tay cười nói: “Được!...Thiếu hiệp cứ việc xuất thủ! Nếu trong mười tám chiêu ta không bay được lên không trung, ta sẽ lập tức nhận thua!”

Đinh Tường nói rất hữu lý. Thử nghĩ xem, trong tình huống mình đã có chuẩn bị, nếu trong mười tám chiêu vẫn bị kìm giữ dưới mặt đất, vậy thì đối phương hoàn toàn có thể sử dụng lại mười tám chiêu này. Điều đó chứng tỏ võ công của Hoa Lân nhất định cao thâm hơn mình, nhận thua cũng đáng thôi!
Nhưng Hoa Lân nghe thấy y nói vậy, suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Dựa vào điểm ảo diệu của “Túy Kiếm tâm pháp”, cộng thêm một đêm nghiên cứu của hắn, trong vòng mười tám chiêu này, đừng nói là Đinh Tường không thể ngự kiếm phi thiên, kể cả Thượng Quan Linh và Hách Văn Chân cũng không có bản sự ấy! Đương nhiên, vì vậy mà chiêu thứ nhất càng bộc lộ tầm quan trọng của nó, nhất định phải bức đối phương không có thời gian thi triển “ngự kiếm thuật”. Nhưng trong “liên hoàn thức” mà hắn sáng chế đêm qua, chiêu thứ nhất chỉ đâm vào mạn trái đối phương, nếu không sửa đổi gì thêm, mười tám chiêu này sẽ phí toi mất. Nghĩ tới đó, Hoa Lân chợt động tâm, âm thầm ngưng tụ nội lực, chuẩn bị thi triển “Phân Thân Trảm” mới lĩnh ngộ được, dồn đối phương phải lách sang phải.
Không do dự thêm, Hoa Lân đột nhiên rút phắt Hàn Tinh kiếm, hàn quang chớp lóe, hai nhân ảnh nhanh như cắt bổ tới vùng đầu và hông trái Đinh Tường.
Đinh Tường quả nhiên muốn đằng thân bay lên ngay tức thì, nhưng trước mắt bỗng hoa lên, y hoảng sợ khi thấy trên đỉnh đầu và mé trái đều có thân ảnh Hoa Lân. Y đành dịch sang phải một bước, chính trong một bước này, y đã thất sách…
Giờ đây Túy Kiếm tâm pháp của Hoa Lân sớm đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, hữu thủ rung lên, một loạt mười hai đóa tinh quang xạ thẳng vào đỉnh đầu Đinh Tường, tiếp đó là một chiêu kiếm quang ào ạt đánh thốc vào hông phải y, như đã chờ sẵn ở đó từ trước.
Không có quyền chọn lựa, Đinh Tường đành giương kiếm chống đỡ, đồng thời bảo kiếm trong tay thuận thế hất chéo, một màn kiếm quang như thiểm điện dội ngược vào sườn phải Hoa Lân. Nhưng “liên hoàn thức” của Hoa Lân đã có biến hóa, thân thể đằng không nhảy lên, không những tránh được kiếm quang của Đinh Tường, người còn lao tới khoảng không phía trên y, Hàn Tinh Kiếm điểm ra một chuỗi tinh quang, bảy đạo kiếm quang mãnh liệt uy hiếp những chỗ yếu hại toàn thân y. Không chỉ có vậy, ba màn kiếm quang đã đoạn tuyệt ý niệm đằng không của Đinh Tường. Tốc độ thần sầu đó, năng lực phát chiêu liên tục đó, chỉ có “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức” của Thượng Quan Linh mới có thể làm được.
Đinh Tường cả kinh, phản ứng cũng rất nhanh, bảo kiếm múa tít, ngăn chặn kiếm quang của Hoa Lân mà vẫn ung dung như thường. Đúng lúc này, sực nhớ ra Hoa Lân đã nói, sẽ đánh bại mình trong mười tám chiêu, y giật thót tim, biết rằng hắn còn một tuyệt chiêu chưa thi triển, liền không chút do dự đằng thân bay lên…
Bấy giờ, “Thiên Ảo Kiếm” mà Hoa Lân ngầm ngưng tụ đã gần hình thành, nhưng trông thấy Đinh Tường sắp phi thân né đòn, hắn đành bất chấp tất cả chọc ra một kiếm…
“Keng…”, tiếng kiếm ngân truyền lại, một chiêu kiếm “bình thường” bắn thẳng vào bụng Đinh Tường, ẩn ước thấy được chiêu này bao hàm vô số biến hóa, khóa chặt thân hình Đinh Tường dưới lưới kiếm. Những biến hóa ấy chỉ mình Đinh Tường có thể cảm nhận được, còn quan chúng chỉ nhìn thấy mũi kiếm của Hoa Lân không ngừng rung động, dường như lực công kích không mạnh là bao.
Trong tích tắc đó, Đinh Tường đã bay vọt lên trời, chiêu “Thiên Ảo Kiếm” của Hoa Lân chung quy vẫn chậm hơn một bước. “Xoẹt!”, kiếm quang vụt qua, chỉ lưu lại một đường trên đế giày Đinh Tường.

Hoa Lân mặt mày ủ rủ, ngẩng đầu nhìn Đinh Tường lững lờ trên không. Hắn đã nghiên cứu trọn một đêm, tại sao chiêu này vẫn chậm mất một bước cơ chứ?
Hạng Tiêu Vân trên khán đài cười khoái chí: “Ha ha ha…Xú tiểu tử! Ngươi mau mau nhận thua đi thôi! Đinh đại hiệp đã thoát khỏi âm mưu của ngươi, có thể xin cái mạng nhỏ của ngươi bất cứ lúc nào đấy.”
Lý Lôi Vân si dại nhìn Thượng Quan Linh, giọng đau buồn: “Tiểu sư muội! Muội…muội đã dạy hắn Thiên Ảo Kiếm?”
Thượng Quan Linh thẫn thờ dán mắt vào Hoa Lân trên lôi đài, phương tâm gợn sóng. Chiêu “Thiên Ảo Kiếm” này vốn là tuyệt học “giữ mạng”, nó có thể ép đối phương không dám cùng đi đến chỗ chết. Yếu chỉ của “Thiên Ảo Kiếm” ở chỗ: tập trung toàn bộ nội lực, dùng một nghìn loại chiêu thức để đồng quy vu tận trong khoảnh khắc địch nhân “sát tử” mình, sự rung động của mũi kiếm hiển thị phương hướng có thể biến hóa tùy lúc, chiêu thức như vậy, ai dám ngạnh tiếp?...Nhưng chiêu này lại được Hoa Lân dùng công địch, hoàn toàn thoát ly khỏi mục đích “giữ mạng” ban đầu, hơn nữa nó còn có uy lực lớn mạnh đến mức Đinh Tường tới giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn!
Thượng Quan Linh cõi lòng xao động, chỉ biết làm thinh trước sự chất vấn của Lý Lôi Vân. Nàng khép hờ đôi mắt, thở dài một hơi nói: “Muội thấy hơi khó chịu, muội về trước đây!”
Lý Lôi Vân gọi với: “Sư muội…”
Phải biết rằng, trong tất cả các sư huynh đệ ở Thiên Sơn, chỉ có Lý Lôi Vân và Thượng Quan Linh tuổi tác khá gần kề. Khi Thượng Quan Linh luyện thành “Thiên Ảo Kiếm”, tâm tình hiển nhiên vui sướng, nên đã vô ý kể qua với Lý Lôi Vân, chiêu này là bí mật bất truyền của nàng, tuyệt đối không dạy cho người khác. Bởi lẽ nó chỉ có thể dùng với mục đích “đồng quy vu tận”, là một chiêu thức bất tường, tuyệt không thể truyền thụ bừa bãi.
Lời thề ngày trước như còn vang bên tai, vậy mà hôm nay y lại thấy Hoa Lân đột nhiên thi triển chiêu này. Khi nghe thấy Lý Lôi Vân cất giọng chất vấn, sắc mặt Thượng Quan Linh đỏ lựng như ráng chiều, hấp tấp vẹt khỏi đám đông, bước xuống khán đài, đầu không ngoảnh lại.
Dương Phong Linh ngồi ngay cạnh Thượng Quan Linh, tất nhiên đã đoán ra chuyện gì, bèn đứng dậy: “Con cũng thấy không được thoải mái, con về trước!”
Lúc Dương Phong Linh đứng lên, vừa khéo chắn trước mặt Lý Lôi Vân. Người hữu tâm có thể nhìn ra, tròng mắt của Dương Phong Linh đảo quanh, rõ ràng là cố ý ngăn cản Lý Lôi Vân chạy theo sư tôn của cô. Rồi cô băng ra khỏi rừng người, đi theo Thượng Quan Linh, không cho Lý Lôi Vân chút cơ hội nào đuổi kịp. Sau khi họ rời trường, đệ tử Thiên Sơn vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hết nhìn Hoa Lân trên đài, lại dõi theo Thượng Quan Linh bất ngờ bỏ đi, cuối cùng quyết định ở lại xem Hoa Lân thắng hay thua!

Trở lại với Đinh Tường lúc này đang trôi nổi trên không trung, trong tâm y không ngớt mâu thuẫn. Nếu không phải y phản ứng nhanh, chỉ sợ vừa nãy đã thua rồi. Nhưng đế giày vẫn bị sượt qua một kiếm của Hoa Lân, tuy không thể nói là y đã chiến bại, nhưng Đinh Tường lại nghĩ: Nếu lúc thượng đài Hoa Lân không đề tỉnh y rằng hắn sẽ phải thủ thắng trong “mười tám chiêu”, e là, y quả thực không tránh nổi chiêu này của hắn! Chứng tỏ những lời Hoa Lân đã nói, căn bản đều là sự thật!

Vậy, rốt cuộc y có nên nhận thua không? Hay tiếp tục giao đấu với Hoa Lân?
Hoa Lân không hổ là Hoa Lân! Vừa thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Đinh Tường là đã biết y đang nghĩ gì. Y là một nam nhân quá chân chính, nên mới xuất hiện loại gánh nặng tâm lý này. Hoa Lân vốn dĩ chỉ cần nói khích thêm vài câu, Đinh Tường tức khắc sẽ bị dồn cho phải nhận thua! Nhưng không hiểu vì cớ gì, Hoa Lân không sao đành lòng.
Đinh Tường quả nhiên là một cao thủ phóng khoáng, thà nhận thua chứ không chịu mang tâm lý nặng nề. Y nhẹ nhàng lướt xuống mặt đất, thấy Hoa Lân không cất tiếng bức mình nhận thua, trong đôi mắt hắn chỉ lộ ra vẻ “tiếc nuối”, Đinh Tường trong lòng cảm động, cho rằng Hoa Lân cũng là một người tốt “chân chính”, liền ha hả cười lớn: “Thiếu hiệp thắng rồi!”
Lời vừa xuất, cử tọa kinh ngạc!
Nhưng Hoa Lân lại tỏ ra khổ sở: “Kỳ thực phải là ta thua mới đúng, mười tám chiêu qua rồi mà không đạt được hiệu quả như ta đã tuyên bố!”
Đinh Tường vui vẻ nói: “Ai bảo không hiệu quả? Nhìn giày dưới chân ta này! Ha ha ha…” Nói rồi, y giơ chiếc giày bên chân phải lên cho Hoa Lân chiêm ngưỡng.
Cử chỉ tự nhiên của y khiến Hoa Lân cũng bốc hào khí, hưng phấn nói: “Được! Vị bằng hữu như các hạ ta nhất định phải kết giao. Đi đi đi…Chúng ta đi uống ba trăm bát rượu to!”
Đinh Tường đối mặt với Hoa Lân, hai người đồng thanh cười ha ha: “Đúng!...Không say không về!”
Dứt lời, hai người nắm chặt tay nhau, cùng đi xuống lôi đài.
Hoa Lân quên bẵng cả kim bài thi đấu, bị Mạnh Lôi gọi lại: “Này! Xú tiểu tử, cầm kim bài của ngươi đi!” Ánh sáng vàng chớp hiện, kim bài được quăng về phía Hoa Lân.
Hoa Lân vươn tay bắt lấy, cười lớn: “Cảm ơn nha! Huynh đệ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận