Trận chiến này, Hoa Lân đã thể hiện võ công xuất sắc phi thường, cho đến bây giờ, mọi người cuối cùng mới biết hắn ẩn tàng thực lực trong những trận tỷ võ trước đó. Song dù vậy, họ vẫn cho rằng hắn chỉ có thể xem như một cao thủ nhất lưu, tuyệt đối không đủ tư cách xếp vào hàng ngũ “cao thủ tuyệt đỉnh”.
Đệ tử Thiên Sơn xôn xao bàn luận về trận đấu của Hoa Lân, họ theo dõi nhưng không hiểu cho lắm, dựa vào những chiêu thức lộn xộn đó, làm sao Hoa Lân có thể thủ thắng? Xem ra Hoa Lân quả nhiên đã được cao nhân chỉ điểm, hơn nữa còn được truyền thụ một bộ kiếm pháp nhằm đặc biệt đối phó với Đinh Tường…
Chỉ có Lý Lôi Vân trầm mặc không lên tiếng, võ công Hoa Lân rốt cuộc ra sao, trong lòng y đã hiểu rõ. Chưa nói gì khác, riêng chiêu “Thiên Ảo Kiếm” đã đủ đánh cho đại đa số cao thủ không còn manh giáp, huống chi còn liên hoàn thi triển? Lý Lôi Vân tự vấn thấy trước chiêu “Thiên Ảo Kiếm” này, bản thân y cũng phải thối lui ba thước, tuy không hẳn là sẽ thua Hoa Lân, nhưng võ công đối phương hiển lộ hôm nay đã khiến y thất kinh! Y lo sợ sau vài năm nữa, không chừng Hoa Lân sẽ có thể “vượt qua” mình.
Nhưng, Lý Lôi Vân đau lòng nhất là, chiêu “Thiên Ảo Kiếm” của Hoa Lân dứt khoát là tuyệt học của Thượng Quan Linh. Y cảm thấy lồng ngực bức bối, uất ức dồn nén khiến y thở hổn hển…
Về phía Hạng Tiêu Vân, do nguyên cớ liên quan đến Diệp Thanh, cũng luôn canh cánh trong tâm địch ý với Hoa Lân, mắt lóe lên một tia sắc lạnh, lòng hậm hực: “Hừ! Rồi một ngày, ta sẽ bắt ngươi chết tâm phục khẩu phục!” Đồng thời gã quyết định, đêm nay lập tức đi yết kiến giáo chủ, học thêm vài chiêu khống tâm thuật kỳ diệu (gồm cả ảo thuật), phối hợp với “bất tử tuyệt chiêu”, nhất định có thể giết chết Hoa Lân.
Thời khắc này, Hạng Tiêu Vân bất tri bất giác đã nghĩ tới chuyện sát tử đối phương mà không phải phế võ công của hắn. Bước chuyển biến này, chỉ e chính bản thân Hạng Tiêu Vân cũng không hề hay biết. Trần Kiêu thấy Hạng Tiêu Vân lộ ra biểu tình phẫn hận, hiển nhiên đã ngầm hạ quyết tâm gì đó, khóe môi gã bất giác cũng nhếch lên nét cười quỷ dị…
…
Tuy đã thầm giải thích lý lẽ về chuyện Đinh Tường, trong lòng Hoa Lân vẫn ít nhiều mắc mớ chút hổ thẹn. Nhưng khi hắn nghĩ tới võ công thực sự của mình cũng thắng được y vậy, tâm lý trở nên yên ổn hơn rất nhiều. Thêm nữa do cảm phục trước hào khí can vân của Đinh Tường, Hoa Lân không khỏi nảy sinh cảm giác luyến tiếc nhân tài. Hai người dắt tay nhau thoát khỏi đám đông, đang định học theo Phiêu Thiên Văn Sĩ, tìm một địa phương để say khướt một trận, bỗng Diệp Thanh không hiểu từ đâu chui ra chặn họ: “Thanh Thanh cũng muốn đi…”
Đinh Tường sửng sốt: “Ô?... Đây là vị cô nương nhà ai vậy?”
Hoa Lân cười đáp: “Đây là vị hôn thê của tại hạ, Diệp Thanh!”
Diệp Thanh mặt phấn ửng đỏ, thẹn thùng nói: “ Chưa phải đâu!”
Đinh Tường cười ha ha: “Hai vị đúng là trai tài gái sắc, nhân gian tiên lữ!... Đi đi đi, cùng đi uống vài chén rượu!”
Hoa Lân thực khó khước từ thịnh tình, đành trợ hứng: “Muốn uống thì uống ba trăm bát to. Đi…xuống núi tìm quán rượu nào!”
Ba người lướt xuống “Lăng Vân đỉnh”, vào trong Thục Sơn trấn sục sạo một hồi, vòng vèo qua vài dãy phố mà vẫn không tìm thấy một quán rượu nào. Cuối cùng, họ nhìn thấy một mái nhà tranh đơn sơ tại một ngã tư, bên ngoài treo một tấm vải phướn, trên viết một chữ “tửu” phất phơ trong gió, hẳn là mới khai trương gần đây!
Hoa Lân cười nói: “Hết cách rồi, chúng ta chịu khó một chút vậy!”
Đinh Tường vốn là người hào phóng, cả cười nói: “Có rượu là được rồi, quan tâm những thứ khác làm gì?” Nói rồi, y cảm thán: “…Thục Sơn thực hiểu nhân tình, trong sơn môn cái gì cũng có, hiển nhiên là để phục vụ quảng đại quần chúng. So với Thiên Sơn kiếm điển năm năm trước, tốt hơn không biết bao nhiêu lần!”
Vừa nói, ba người vừa bước vào quán rượu nhỏ đó, ngồi xuống quanh một chiếc bàn vuông. Hoa Lân rót cho Đinh Tường một bát trà nóng, hiếu kỳ hỏi: “Năm năm trước Đinh đại hiệp cũng tham gia Thiên Sơn kiếm điển sao?”
Đinh Tường vui vẻ đáp: “Đương nhiên rồi!...Năm đó số tuyển thủ tham gia thi đấu vẻn vẹn chỉ có bốn mươi bảy người, sao có được quy mô to lớn như Thục Sơn hiện nay?... Í? Nghe ngữ khí của thiếu hiệp, chẳng lẽ cũng đã tham gia Thiên Sơn kiếm điển?” Trong mắt Đinh Tường tỏ vẻ hoài nghi, hồi đó Hoa Lân mới được bao nhiêu tuổi chứ?
Hoa Lân gượng cười: “Không giấu đại hiệp, tại hạ học nghệ tại Thiên Sơn bốn năm, khi vừa bái nhập Thiên Sơn thì gặp đúng dịp Thiên Sơn kiếm điển, nhưng tại hạ lại không có cơ hội đi xem. Nói cái gì mà tân đệ tử vào đó “nguy hiểm phi thường” các kiểu!..Thật tức chết đi được!”
Đinh Tường cười nói: “Đích thực nguy hiểm! Ha ha ha…” Bỗng y kinh ngạc hỏi: “Ấy? Thiếu hiệp chỉ học nghệ bốn năm ở Thiên Sơn, sao giờ đây đã khai sáng nên Tiên Kiếm phái? Đúng là quá lợi hại!”
Hoa Lân nhận thấy lịch duyệt giang hồ của Đinh Tường rất lão luyện, một câu nói đã tóm đúng yếu điểm, đành trả lời: “Đinh đại hiệp đừng cười ta đó!...Tiên Kiếm phái này đến giờ chỉ có một mình ta thôi, sao dám xưng hai chữ ‘môn phái’?”
Đinh Tường trầm tư một lúc, chợt tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ vì thiếu hiệp muốn tham gia kiếm điển!” Ngập ngừng giây lát rồi tiếp: “…Hay lắm hay lắm…Huynh đệ đã leo lên hàng thập thất cường, có thể nói đã đạt thành công lớn rồi, sau này Tiên Kiếm phái nhất định sẽ có tương lai rực rỡ! Người huynh đệ ta xin chúc Tiên Kiếm phái uy chấn võ lâm. Nào, chúng ta cạn một bát!...Hử?” Phát hiện trong tay mình đang cầm một bát trà, y cao giọng gọi: “Điếm gia điếm gia!...Mau mang rượu lên!”
Diệp Thanh mỉm cười: “Đinh đại hiệp chờ chút! Tôi vừa dặn họ rồi, chắc bây giờ điếm gia đã đi lấy rượu…”
Vừa dứt lời, một vị chưởng quỹ trung niên dáng vẻ khá tinh minh xách hai vò rượu vẫn còn niêm phong, nhanh nhẹn đổi rượu thay trà cho họ. Chưa đầy một khắc, tiểu nhị lại dọn lên hai đĩa thịt bò và gà xé phay, động tác thập phần lanh lẹ.
Đinh Tường biết rằng đây đều do Diệp Thanh một tay sắp xếp, thầm khen ngợi vị cô nương này thông minh hơn người.
Rót đầy rượu mạnh, Đinh Tường kiên quyết bắt Hoa Lân đối ẩm ba bát. Cổ họng Hoa Lân như bị thiêu đốt đến bốc khói, không khỏi ho khục khặc. Đinh Tường thấy vậy, cười ha ha hỏi: “Rượu này mùi vị thế nào?”
Hoa Lân đỏ mặt, nói lảng đi: “Nói thật, ta tham gia kiếm điển không phải để phát triển Tiên Kiếm phái, ta chỉ muốn đoạt thanh Huyền Thiên kiếm thôi!”
Đinh Tường vừa bưng bát rượu đến gần miệng, đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nói: “Huynh đệ, ta biết ngươi chí cao hơn trời!...Nhưng chúng ta tham gia kiếm điển chỉ có thể được lợi chút danh vọng! Huyền Thiên Kiếm phải do ‘tam thánh môn’ bảo quản, đâu đến lượt chúng ta giữ bảo kiếm?...Ngoài ra, dù đoạt được kiếm, khi hành tẩu giang hồ khó tránh khỏi nguy cơ trùng trùng…”
Hoa Lân nhủ thầm: “Hóa ra rất nhiều người tham gia vì danh khí. Ài!...Thật không ngờ!”
Đinh Tường thấy mặt hắn nghệt ra, liền vỗ vai hắn nói: “Huynh đệ! Nói thật, ta rất khâm phục bản lĩnh của đệ, tuổi còn nhỏ mà đã có công lực bậc này. Mười năm nữa, Tiên Kiếm phái của đệ đạt thành tựu, lúc đó Huyền Thiên kiếm khẳng định là vật trong túi đệ rồi! Nào…Chúng ta cạn tiếp một bát!”
Hoa Lân đặt bát rượu trong tay xuống, nghiêm nghị nói: “Đinh đại hiệp! Ta…”
Đinh Tường ngắt lời: “Đinh đại hiệp, Đinh đại hiệp cái gì? Là huynh đệ thì gọi ta Đinh đại ca được rồi!... À, đệ vừa định nói gì?”
Hoa Lân bất tri bất giác đã bị sự phóng khoáng phi thường của y cảm nhiễm, cũng lớn tiếng nói: “Đinh đại ca!...Thật ra, đệ chỉ đến vì Huyền Thiên kiếm. Không đoạt được kiếm, đệ thề không làm người…Đương nhiên, nếu năm nay không xong, năm năm sau chắc chắn được!” Lời nói của Hoa Lân không bao giờ phong tỏa toàn bộ đường lui của mình, mỗi câu đều để lộ sự cơ trí.
Đinh Tường cười vang: “Có chí khí! Ta tán thưởng hào khí của đệ.” Rồi y đột ngột chuyển ngữ điệu: “…Kỳ thực, ta cũng từng muốn đoạt lấy Huyền Thiên kiếm. Bất quá, đối thủ trận sau của chúng ta là chưởng môn Côn Luân phái Hạ Toàn Phúc! Đó thực sự là một khó khăn lớn, nhưng sau ta lại nghĩ, đánh bại chưởng môn Côn Luân có hơi vượt quá khả năng, chỉ cần quá chiêu với ông ấy cũng xem như không tồi rồi…”
Mặc dù Đinh Tường khí khái hào hùng dị thường, song lời nói của y vẫn lo giữ thể diện cho Hoa Lân, chỉ có ý nhắc khéo: với võ công của hắn, riêng chưởng môn Côn Luân phái đã khó lòng vượt qua. Nếu muốn đoạt kiếm, e còn khó hơn lên trời…