Ngọc Tiên Duyên


Trong lúc họ đang vô kế khả thi, chiếc vòng đen trên tay Diệp Thanh chợt lóe sáng, Tôn Yên Nhiên đột nhiên vọt ra. Nàng ta vừa hiện thân đã thở phào một hơi dài, hưng phấn nói: “Tốt quá! Cuối cùng ta đã luyện đến giai đoạn ‘linh động’ rồi!”
Nhưng Hoa Lân và Diệp Thanh chẳng mảy may để ý khiến nàng ta nổi giận: “Này! Bằng hữu với nhau, các ngươi ít nhiều gì cũng nên chúc mừng ta chứ?”
Diệp Thanh than: “Công tử nhà ta đang tự sáng chế tuyệt chiêu, cô đừng làm ngắt mạch suy nghĩ của huynh ấy được không?”
Tôn Yên Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Tự sáng chế tuyệt chiêu? Oa…Tuyệt chiêu gì thế?”
Diệp Thanh sợ nàng ta xông lên quấy rầy Hoa Lân, đành kéo lại gần mình, kể một lượt về chỗ khó của việc dẫn lôi điện.
Tôn Yên Nhiên vừa nghe đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Bởi lẽ lôi điện chính là thứ quỷ giới sợ nhất. Thường có truyền văn, khi bầu trời xuất hiện sấm chớp, nếu còn quỷ hồn rong ruổi dưới mặt đất sẽ bị sét đánh hồn phi phách tán không chút khách khí. Chỉ vì, từ kết cấu năng lượng mà nói, quỷ hồn sinh tồn dựa vào năng lượng cực kỳ âm hàn. Nhưng thiểm điện hoàn toàn tương phản, nó được tạo thành bởi những điện li tử chí dương. Một âm một dương này hấp dẫn lẫn nhau, trực tiếp dẫn đến việc thiểm điện “vô cùng yêu thích” lũ quỷ hồn u ám, một khi phát hiện ra sự tồn tại của âm hồn, sấm sét sẽ lập tức bổ đến…
Do đó Tôn Yên Nhiên nghe đến hai chữ “lôi điện” đã kinh hãi tái mặt cũng là thường tình. May mà sắc mặt nàng ta vốn đã “trắng bệch” nên Diệp Thanh không nhận ra điều gì khác thường, chỉ lẩm bẩm một mình: “Ài!... Đã dẫn được lôi điện, nhưng lại không thể chế ngự nó, đúng là đáng tiếc lớn của đời người!”
Tôn Yên Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Bằng vào nguồn năng lượng màu đỏ sẫm trong cơ thể Hoa Lân, nhẽ ra hắn phải không sợ sét đánh mới đúng! Vì ngọn lửa đỏ sẫm trong người Hoa Lân cũng là một trong những khắc tinh của quỷ hồn, cũng chứa sóng điện thuần dương ---- Điều này đã được chứng minh khi Hoa Lân quá chiêu với quỷ hồn ở Nguyên Lý trấn. Khi đó, mặc cho đã xuyên qua thân thể Hoa Lân, quỷ hồn vẫn bị thiêu thành tro tàn ngay tức khắc. Hiện tượng kỳ lạ này chỉ có thể xảy ra khi có sóng điện. Chính vì lẽ đó, lũ quỷ hồn ở Nguyên Lý trấn vừa bị Hoa Lân uy hiếp đã khiếp sợ đi đầu thai ngay trong đêm, chỉ lo sẽ bị hắn đuổi tận giết tuyệt, từ đó đã thấy chúng sợ hắn tới mức nào…Vậy thì, ngọn lửa trong cơ thể Hoa Lân và sấm sét đều có đặc tính thuần dương, chúng phải bài xích lẫn nhau mới đúng chứ, đã vậy thì Hoa Lân còn sợ sấm sét gì nữa?
Nàng nào có hay, Hoa Lân đã từng bị sét đánh phát ớn. Hơn nữa hắn trước giờ không dám sử dụng ngọn lửa đỏ sẫm trong cơ thể, căn bản không biết mình có thể đối kháng với thiểm điện, đến nay vẫn lần khần e dè, không dám thử nghiệm để lôi điện nã pháo vào mình.

Tôn Yên Nhiên thấy vậy, trong tâm bỗng đưa ra một quyết định, nở nụ cười xinh đẹp: “Ta có một biện pháp có thể giúp các ngươi kháng cự lôi điện! Các ngươi muốn nghe không?”
Diệp Thanh và Hoa Lân đang trầm tư đều cả kinh, đồng thanh hỏi: “Kháng cự thế nào?”
Tôn Yên Nhiên cố ý nhử mồi: “Cái này à, ta có thể dạy các ngươi! Nhưng ngươi phải bảo đảm, vĩnh viễn không được đem lôi điện đối phó với quỷ giới. Ngoài ra, ngươi còn phải giúp ta một chuyện mới được.”
Hoa Lân tuy cảm thấy mình dường như hơi thiệt thòi, song vì Huyền Thiên kiếm, vì thuật lôi điện, hắn đành đáp ứng: “Được! Ta đồng ý!...Nhưng cô phải nói rõ trước muốn ta giúp chuyện gì? Ta tuyệt đối không làm việc thương thiên hạ lý!”
Tôn Yên Nhiên cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không bắt ngươi đi hại người đâu!...Ta chỉ muốn nhờ ngươi tìm giúp một giọt máu linh hồ là đủ rồi.”
Hoa Lân: “Máu linh hồ?”
Tôn Yên Nhiên gật đầu: “Ngươi cũng biết đấy, khuyết điểm duy nhất của quỷ hồn là không có nhục thân. Nếu muốn luyện thành Tu La đạo thì buộc phải có nguyên thân. Giờ đây, bọn ta muốn tạo dựng lại nhục thân, phương pháp độc nhất là nhờ sự trợ giúp của máu linh hồ. Có điều, linh hồ thuộc yêu giới, chính là khắc tinh của quỷ hồn. Với thực lực của ta…”
Hoa Lân buồn bực nói: “Không phải ta không giúp cô!...Nhưng cô phải biết, ta sống bao lâu nay cũng chỉ từng gặp qua một con Thụ Yêu mà thôi, hơn nữa còn là một con Thụ Yêu hung mãnh vô song. Giờ cô muốn ta đi đâu tìm thứ ‘động vật hi hữu’ như linh hồ chứ?”
Tôn Yên Nhiên cho rằng Hoa Lân không muốn giúp mình, ủ dột than: “Ài! Thôi vậy, kỳ thực ta cũng không biết thế gian có thứ linh hồ này không…Bất quá đã là bằng hữu, ta vẫn sẽ nói cho ngươi hay. Thật ra, ngươi chỉ cần vận dụng chân khí đỏ sẫm trong cơ thể truyền vào thủ chưởng, nhất định có thể kháng cự sự oanh kích của lôi điện, vì chúng có thuộc tính rất gần nhau.”

Hoa Lân ngớ người: “Thật à?”
Tâm lý hắn có chút hoài nghi, chân khí có thể kháng cự lôi điện ư? Căn bản là không thể! Lần trước Mạnh Lôi cũng dùng chân khí bảo vệ thủ chưởng, hòng nhặt lấy Hà Chiếu kiếm, chẳng phải vẫn bị điện giật tung người đấy sao?
Tôn Yên Nhiên thấy hắn không tin, bèn bắt đầu kiên nhẫn giảng giải cho hắn những điều ảo diệu trong đó…
Nghe Tôn Yên Nhiên giải thích xong, Hoa Lân cuối cùng đã hơi tin tưởng, vì bản thân hắn đích thực không cảm giác thấy sóng điện trên thanh kiếm. Hắn thầm quyết định thử thêm lần nữa, cùng lắm lại bị sét đánh chứ gì!
Tôn Yên Nhiên mỉm cười, cất giọng ôn nhu: “Các ngươi tiếp tục luyện đi! Ta quay lại tu luyện cho tốt trước đây…”
Hoa Lân thấy vẻ thương cảm của nàng, tức thì gọi giật lại: “Yên Nhiên, chờ chút!...Ta nhất định sẽ giúp cô kiếm linh hồ, dẫu phải đạp khắp nghìn núi vạn dặm cũng sẽ giúp cô tìm ra. Vừa rồi…ta chỉ lo thời gian dài quá thôi, không hề có ý cự tuyệt cô đâu!”
Tôn Yên Nhiên quay phắt người lại, mắt lấp lánh thần thái vui sướng, nhỏ nhẹ nói: “Ngươi cũng không cần quá hao phí tâm sức, chú ý giùm ta một chút là được. Thực lòng cảm tạ ngươi!”
Hoa Lân cảm thấy nàng rất đáng thương, còn trẻ như vậy mà đã mất đi sinh mạng, buộc phải làm một u linh phiêu dạt. Nếu không quan tâm đến nàng hơn, không chừng tương lai nàng sẽ biến thành một thứ ác quỷ nào đó. Hắn liền gật đầu quả quyết: “Yên tâm đi! Dù sao ta cũng dư dả thời gian, nhân cơ hội này đi dạo chơi thâm sơn u cốc một chuyến, tiện thể rèn luyện tu vi! Ta nhất định sẽ giúp cô tìm được linh hồ!”

Tôn Yên Nhiên mừng rỡ, vội cảm ơn liên hồi, sau đó mới chui vào chiếc vòng tay của Diệp Thanh.
Hoa Lân nâng Hà Chiếu kiếm lên ngắm nghía, gạt bỏ sự do dự, lẩm nhẩm nói: “Được rồi! Ta đánh cược một phen…”
Dứt lời hắn vận khởi ngọn lửa đỏ sẫm trong cơ thể, đem bọc quanh chưởng tâm của mình, giương Hà Chiếu kiếm trong tay, chỉ xéo lên bầu trời đầy sao, lầm rầm niệm: “Dùng thần danh của ta, mượn thiên địa linh khí, phong vân lôi điện, nghe ta hiệu lệnh!”
Kỳ thực, Hoa Lân vốn không hiểu khẩu quyết gì cả, hắn chỉ biết rằng phải ngưng thần cảm ứng trời đất rộng lớn mới có thể dẫn được lôi điện. ------ Đây là bí quyết hắn lĩnh ngộ ra. Khẩu quyết hắn niệm chỉ nhằm tăng lòng can đảm mà thôi…
Miệng niệm khẩu quyết, Hoa Lân lập tức minh bạch rất nhiều đạo lý. Vạn pháp quy tông, mọi khẩu quyết đều chỉ là một hình thức. Bí quyết hoàn toàn nằm ở cảnh giới trong tâm. Cùng lắm, khẩu quyết chẳng qua là một con đường chỉ dẫn phương hướng. Người mới học chỉ có thể tiến hành nhờ vào khẩu quyết, từ từ tiến vào cảnh giới bên trong, vậy mới phát huy được hiệu quả.
Cao thủ thì khác, ý niệm của họ đến đâu, tuyệt chiêu tự nhiên sẽ theo đó phát ra, tốc độ phát chiêu đương nhiên nhanh hơn không chỉ trăm lần. ----- Đây chính là sự khác biệt giữa cao thủ và sơ học giả!
Trở lại với Hoa Lân, cùng ý niệm của hắn, phù vân trên trời dần tụ tập. Hoa Lân mắng thầm trong bụng: “Nếu trong thực chiến mà phát chiêu chậm thế này, e là mình đã bị địch nhân làm thịt lâu rồi!”
Nghĩ tới đó, Hoa Lân đột ngột hét lớn: “Phong vân ngự lôi thuật!”
Chớp mắt, mọi linh cảm của Hoa Lân chợt bạo phát, cõi lòng khuấy động từng đợt…
Quả nhiên, sắc trời đột biến, một đám mây đen lớn cuồn cuộn ập đến, trong sát na đã phủ kín một nửa Thục Sơn.
Vô số nhân vật giang hồ đang đi lang thang ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây đen ào ạt tụ tập, ngay sau đó, một tia chớp chiếu sáng trời đêm, xạ xuống sơn cốc cách đó không xa. Thanh thế khiến người ta kinh hãi biến sắc…

Tiếp đó, một tiếng sấm nổ thình lình vang dội trời mây, đập vào màng tai đau âm ỉ. Rồi một tia chớp nữa lại rạch toang màn đêm, không ngờ vẫn hướng tới cùng một địa điểm! Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, sự kiện đáng sợ nhất đã xảy ra, ba tia chớp đồng thời lóe sáng, nhất tề xạ vào vị trí cũ. Lần này, tất cả mới phát hiện ra những đạo thiểm điện này thập phần quỷ dị, kẻ hiếu sự lập tức đằng thân lao nhanh theo hướng đó. Trong khoảnh khắc, từ phía Thục Sơn vọt lên mười mấy cao thủ ngự kiếm phi hành, cấp tốc phi về hướng thiểm điện…
Thế gian thường có chuyện trùng hợp thế này đây!
Tại một mặt khác của sơn cốc, vài cao thủ ma đạo đang luyện tập một chiêu thức ghê rợn, chúng còn giết sáu người bình thường để luyện ma công. Khi trông thấy mây đen chợt giăng kín bầu trời, hơn thế còn có vẻ như bị con người khống chế, bạch y ma đầu thủ lĩnh quát gấp: “Tất cả dừng tay cho ta…”
Một đệ tử trẻ tuổi hỏi: “Sao không luyện…”
Thanh âm chưa dứt, đột nhiên một tia chớp rạch ngang chân trời, bổ vào một nơi không xa trong sơn cốc. Tiếng sấm nổ ầm ì nối đuôi khiến tiếng nói của thiếu niên hoàn toàn chìm nghỉm.
Bạch y ma đầu thét: “Hạng Tiêu Vân! Ngươi và Trần Kiêu quay về Thục Sơn ngay…Sắp có rất đông cao thủ tới đây! Những người khác, lập tức rút lui theo ta!” Nói đoạn vung tay, dẫn sáu hắc y cao thủ mau chóng chạy trốn về phía đông.
Hạng Tiêu Vân vẫn ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ, lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này?”
Đột nhiên một tia chớp nữa cắt qua khiến Hạng Tiêu Vân giật nảy mình. Bên tai lại truyền đến mệnh lệnh của bạch y ma đầu: “Còn không chạy, cẩn thận ta giết chết ngươi…”
Trần Kiêu bên cạnh kéo Hạng Tiêu Vân chạy liền, chỉ thấy trên thiên không, bỗng đồng thời lóa lên ba ánh chớp…
Lần này, Hạng Tiêu Vân không cần để người khác thúc giục, bỏ chạy còn nhanh hơn chớp giật. Gã tưởng rằng, trời cao đã phát nộ, muốn đánh chết tên khốn kiếp là gã…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận