Ngọc Tiên Duyên


Sấm vang chớp giật, Hoa Lân tay cầm bảo kiếm chỉ xéo thiên không. Lôi vân dày đặc, thiểm điện phút chốc giáng hạ. Lần này, khi thiểm điện kích vào thân Hà Chiếu kiếm, Hoa Lân vẫn kiên cường đứng thẳng. Từng đạo thiểm điện liên tiếp ập xuống, Hoa Lân đang gần như muốn buông xuôi, bỗng nhiên ngoài sức tưởng tượng của hắn, cảnh tượng tam lôi tụ đỉnh xuất hiện khiến Diệp Thanh cũng phải kinh hãi, hắn thì luôn miệng kinh hô: “Mẹ ơi! Lần này chết toi rồi…”
Ba đạo thiểm điện “coong” một tiếng đập vào mũi kiếm, Hoa Lân sợ không chống nổi, khẩn trương dẫn điện về phía rừng cây mé trái. “Ầm…” một tiếng nổ dội lại, một cây to bị sét đánh tan tành, tàn mộc lập tức bùng lên thành ngọn lửa lớn kêu lốp đốp. Đương nhiên, Hoa Lân cũng bị tê rần nửa người, uy lực của ba đạo thiểm điện quả không phải trò đùa.
Diệp Thanh bụm miệng, thất kinh nhìn Hoa Lân, mắt đẹp dập dờn từng gợn sóng lệ.
Hoa Lân có phản ứng trước tiên, thấy mây đen trên trời mau chóng tản đi, tức thì nhớ ra nơi này ở dưới chân núi Thục Sơn, vừa có chớp lẫn sét đánh, khẳng định sẽ thu hút sự chú ý của vô số cao thủ. Hắn quăng Hà Chiếu bảo kiếm ra, vòng tay ôm eo Diệp Thanh, hai người đằng thân bay lên, bám sát ngọn cây cấp tốc trốn về Thục Sơn.
Đúng lúc này, Hoa Lân dường như nhìn thấy vài bóng đen lướt qua cách đó không xa, đang chạy thục mạng về phía đông. Ngay sau đó, lại có hai bóng trắng lao điên cuồng về hướng Thục Sơn.
Hoa Lân mặc dầu cảm thấy kỳ quái, nhưng không muốn bị người khác phát hiện lôi điện là do hắn dẫn đến, “vù” một tiếng đáp xuống mặt đất, lẩm bẩm: “Í? Hình như một trong hai bóng trắng vừa rồi là Hạng Tiêu Vân mà?”
Diệp Thanh đáp: “Có lẽ vậy!”
Hoa Lân suy tư một hồi vẫn nghĩ không thông tại sao Hạng Tiêu Vân hẹn gặp những hắc y nhân đó tại đây, lẽ nào chúng đang tiến hành một âm mưu xấu xa? Hoa Lân không khỏi liên tưởng đến chuyện Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu muốn gia hại Trương Thiên Hoa, trong lòng rét run, căm hận nói: “Hừ! Các ngươi đã muốn giở thủ đoạn với ta thì ta nhất định sẽ khiến các ngươi chết tâm phục khẩu phục…”

Hai người lại tiếp tục phi hành xuyên rừng cây, đột nhiên bắt gặp vài bóng người bay qua trên không, hướng tới địa điểm lôi điện oanh kích khi nãy. Trông tình cảnh này, có vẻ như mọi người đều bị trận lôi điện quấy rối giấc ngủ. Hoa Lân cảm thấy hơi xấu hổ, nếu người ta biết được hắn là kẻ gây ra hảo sự này, nhất định sẽ bị tra hỏi đến cùng. Tính toán thiệt hơn, sau hắn đành phải dắt Diệp Thanh chuyển sang đường bộ, thong dong dạo bước.
Diệp Thanh cười hỏi: “Lân ca ca! Chiêu Ngự Lôi thuật của huynh, uy lực có lớn quá chăng? Nếu thượng đài tỷ võ, chẳng may đánh chết người ta thì làm thế nào?”
Hoa Lân cũng đang nghĩ đến vấn đề này, cười hề hề đáp: “Uy lực hơi lớn! Bất quá ta đã có biện pháp rồi, chỉ cần nghĩ cách ép lượng điện tồn trữ trong Hà Chiếu kiếm ra ngoài là được, như vậy sẽ không đánh chết người. Hơn nữa, cũng chỉ cần Hà Chiếu phóng điện một lần, toàn thân đối phuơng sẽ tê dại, ta sẽ từ từ, khệnh khạng đạp hắn xuống lôi đài…”
Diệp Thanh nghe vậy, đôi mắt ngời sáng cười tít lại thành hình trăng khuyết: “Hi hi hi…Người ta còn tưởng là huynh sẽ thi triển Ngự Lôi thuật giáng xuống đầu đối phương chứ, lúc đó mà huynh không bị coi như quái vật mới lạ đó!”
Hoa Lân cũng cười ha ha: “Quái vật thì quái vật! Miễn thắng là được, quái vật gì cũng mặc xác...Nhưng tiếc là chiêu Ngự Lôi thuật này chậm quá, trong quá trình giao thủ, làm gì có chuyện ta được thảnh thơi tụ tập mây đen? Lần sau nếu gặp phải yêu vật, chỉ sợ ta chưa kịp thi triển đã bị xơi tái rồi. Ừm…Ta phải nghĩ cách mới được!”
Diệp Thanh cười nói: “Thế gian đâu có nhiều yêu quái như vậy chứ?”
Hai người đi được vài dặm đường trong tiếng đùa vui, khi thấy đã cách xa khỏi địa điểm sét đánh, Hoa Lân mới dừng chân, dồn tâm trí vào Hà Chiếu kiếm, nghiên cứu bí quyết phóng điện. Hoa Lân vung kiếm chặt vào thân cây bên cạnh nhưng không thấy phát ra thiểm điện. Hắn có chút không minh bạch, nếu đã hút lôi điện, đáng lý ra Hà Chiếu kiếm phải có đủ năng lượng rồi mới đúng. Song Hoa Lân đã chặt đổ hai cây lớn mà vẫn không mảy may hiệu quả. Xem ra vấn đề chẳng phải do năng lượng không đủ, mà là hắn chưa tìm được bí quyết phóng thích thiểm điện.
Nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên trong óc vụt lóe linh quang, nhớ ra mỗi lần Hà Chiếu kiếm bị người khác chủ động cầm vào mới dẫn đến hiện tượng “phóng điện”. Nói vậy, đây là phản ứng chỉ xảy ra khi Hà Chiếu kiếm tự vệ. Nhưng tại sao Diệp Thanh cầm kiếm lại vô sự?

Nghĩ thoáng qua Hoa Lân đã minh bạch. Diệp Thanh là “người thân” của hắn, mà Hà Chiếu kiếm sở hữu linh tính siêu cường, đương nhiên cảm ứng được Diệp Thanh sẽ không làm gì thương hại nó. Hoa Lân phấn khởi đoán tiếp: Nếu muốn kích phát Hà Chiếu kiếm phóng điện, khả năng là hắn phải dùng ý niệm sản sinh cảm ứng với nó mới xong. Không chần chừ thêm, Hoa Lân tay cầm chuôi kiếm, tâm âm thầm niệm: “Phóng thích…phóng thích!... Í? Sao vẫn không phản ứng?”
Trong khi Hoa Lân đang nghệt mặt cầm bảo kiếm đến ngớ ngẩn, nhân ảnh đột ngột chớp hiện trên bầu trời, hai vị cao thủ từ trên cao hạ xuống. Hoa Lân bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn ra, chính là hai người Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi.
Thượng Quan Truy Vân nghi hoặc hỏi Hoa Lân: “Sao bọn đệ lại ở đây?”
Hoa Lân phản ứng cực nhanh, toét miệng cười đáp: “Vừa nãy đệ nhìn thấy nơi này có sấm sét nên mới chạy tới xem. Còn các huynh?”
Thượng Quan Truy Vân đưa mắt nhìn đại thụ bị Hoa Lân chặt đổ gần đó, quan tâm hỏi: “Đệ vừa giao thủ với ai à?”
Diệp Thanh trả lời: “Mấy cây đại thụ đó là do muội vừa thử chiêu với công tử nên chém đổ đó! Hi hi hi…”
Hoa Lân thầm nghĩ chuyện này mà giải thích cũng phải mất nửa ngày, chi bằng trực tiếp thú nhận mình đã dẫn lôi điện cho rồi. Hắn toan nói rõ thì Mạnh Lôi đã cười ha ha rằng: “Nghe nói mấy ngày nay đệ đêm nào cũng đi luyện kiếm, cảm thấy võ công chưa đủ trình độ phải không? Thế này đi, dù sao hôm nay cũng vừa khéo gặp mặt, ta lại chơi với đệ nhé…”
Hoa Lân cả mừng: “Tuyệt quá, đệ đang muốn tìm người quá chiêu đây! Hê hê hê…” Dứt lời, trên mặt hiện nụ cười không mang chút hảo ý.

Mạnh Lôi không khỏi chột dạ trước điệu cười gian trá của Hoa Lân, mỗi khi hắn lộ ra vẻ mặt đó, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt cả. Nhưng lão mới nói sẽ quá chiêu với hắn, giờ không tiện chối từ, đành đánh liều: “Vậy bắt đầu đi!”
Hoa Lân liến thoắng: “Chờ chút, chờ chút! Để đệ tính kỹ đã…” Nói rồi cúi đầu trầm tư giây lát, dường như đang cực lực hồi tưởng lại điều gì đó.
Thượng Quan Truy Vân xen lời: “Mọi người cứ chơi đi nhé!...Bọn ta đã phát hiện ra vài đống nước vàng cách đây không xa, hoài nghi là có người ngộ hại, ta phải đi điều tra tiếp đây!”
Hoa Lân nghe tin, phản ứng đầu tiên là sững người, sau đó thất kinh, đây không phải hảo sự do Hạng Tiêu Vân gây ra đó chứ?
Mạnh Lôi gật đầu với Thượng Quan Truy Vân: “Đệ đi đi! Ta ở lại chơi với tứ đệ…”
Thượng Quan Truy Vân trong chớp mắt đã đằng thân bay lên bầu trời, biến mất không còn tăm tích.
Hoa Lân tức khắc hiếu kỳ hỏi: “Nhị ca vừa nói gì vậy?...Nước vàng?”
Mạnh Lôi trầm tư nói: “Không sai! Hơn nữa rõ ràng là Hóa Thi phấn, không biết Thục Sơn có ai bị sát hại không. Cốc tam đệ đã tiến hành điều tra cẩn thận ở bên đó rồi, ta và nhị đệ phát hiện nơi này có động tĩnh nên mới tìm thấy bọn đệ!”
Hoa Lân nhướn mắt, càng thêm hoài nghi đây là trò quỷ của Hạng Tiêu Vân.

Mạnh Lôi phát giác hắn hiển nhiên đã nghĩ ra gì đó, liền hỏi dồn: “Đệ sao thế? Có phải đã nhìn thấy gì không?”
Hoa Lân nói: “Vừa này sấm chớp ầm vang, đệ và Diệp Thanh bay trên trời, tình cờ trông thấy bảy bóng người chạy trốn theo hướng đông. Lúc đó đệ vốn không biết đã phát sinh chuyện gì nên không đuổi theo…Ài! Đều tại đệ đã quá thiếu cảnh giác!”
Mạnh Lôi lẩm nhẩm: “Bảy bóng người!... Đệ chờ chút, ta đi thông báo cho bọn Cốc Thanh Phong một tiếng!”
Hoa Lân nào chịu để lão nói đi là đi, khăng khăng giữ lại: “Khoan khoan, chúng ta còn chưa quá chiêu mà!...Xem kiếm!” Nói xong nâng kiếm đâm nhanh vào Mạnh Lôi, trong lòng thì ra sức la hét: “Phóng điện phóng điện…phóng điện đánh lão!”
“Keng keng keng”, Mạnh Lôi gạt bảo kiếm của hắn, cười khà khà: “Với mấy chiêu này mà muốn thắng ta sao? Đệ cũng xem thường ta quá đó!”
Hoa Lân một bụng buồn bực, thấy Mạnh Lôi sắp cao chạy xa bay, tâm lý nôn nóng, miệng thét lớn: “Đánh hắn đi…”
Mạnh Lôi ngớ người, không hiểu Hoa Lân nói “đánh hắn đi” là ám chỉ người nào, lại thấy Hoa Lân thẳng kiếm chọc tới, lão tiện tay đỡ, nói: “Ầy, vài ngón vặt vãnh của đệ cũng đem ra…Ái da!” Mạnh Lôi thình lình nhảy dựng lên, một dòng điện chạy qua toàn thân, nửa thân người tê rần, sợ đến thất thanh kêu la.
Hoa Lân cười reo: “Ya!...Cuối cùng đã đánh trúng! Ha ha ha ha…”
Mạnh Lôi lập tức có phản ứng, chửi té tát: “Mẹ nó chứ, xú tiểu tử, ngươi giỏi nha!...Dám đem đại ca ra thử điện, xem ta thu thập ngươi!” Miệng dứt, tay khua trường kiếm, cuốn lên hai ngôi sao năm cánh khổng lồ, tạt vào người Hoa Lân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận