Thời khắc nguy cấp, Hoa Lân đột nhiên ngã nhào khỏi phi kiếm, rơi thẳng xuống mặt đất, tuy động tác của hắn rất nhanh, nhưng ngũ trảo sắc nhọn của Huyết Ma vẫn rạch trên lưng hắn ba vệt máu, rắc lên không trung một màn huyết vụ.
Huyết Ma bị máu tươi kích thích, trong mắt lóe qua thần thái tham lam dữ tợn. Y toan thi triển “Phệ Huyết đại pháp” với Hoa Lân thì bỗng nghe thấy xung quanh vang lên hàng loạt tiếng gào thảm thiết, rất nhiều yêu ma vừa thoát khỏi Trấn Yêu tháp lần lượt bị những tia bạch quang bắn hạ từ trên không…
Huyết Ma kinh hãi nhìn ra, chỉ thấy một nhân ảnh màu trắng từ xa bay đến, dừng thân giữa không, buông từng tiếng rành mạch: “Thánh, Kiếm, Tru, Yêu, trận…”
Người đó bất ngờ tán phát một vòng sáng lóa mắt, tay phải giơ ngang bảo kiếm, tay trái bắt quyết, ngón giữa án theo thân kiếm khoái tốc vung ra, từng đạo bạch quang nối đuôi nhau phun ra từ mũi kiếm, tạo nên vô số phi kiếm trắng như tuyết, tới tấp nhắm vào lũ yêu ma quỷ quái vong mệnh.
Những cây bạch kiếm đó như có mắt, biết chuyển hướng truy đuổi bọn yêu vật chạy trối chết tứ xứ, cuối cùng, một thanh bạch kiếm thình lình vọt về phía Huyết Ma. Y rõ ràng đã dùng tay cản được, không ngờ thanh phi kiếm đó vẫn xuyên qua thủ chưởng, đâm lút vào thân thể y. Lập tức y cảm thấy toàn thân run rẩy, hoảng sợ phát hiện ra phi kiếm này do chân khí ngưng kết thành, trong đó quả nhiên chứa đựng một luồng năng lượng kỳ dị, chính là sát tinh của lệ quỷ.
May cho Huyết Ma là y không thuộc quỷ giới, có thân thể của con người, hơn nữa y đã gần như luyện thành tấm thân bất tử, thanh phi kiếm này đương nhiên không diệt nổi y. Song dù vậy, Huyết Ma vẫn được một phen hết hồn, lại thấy cách ăn mặc của bạch y nhân kia giống hệt như Lý Trần Ai nên y đoán ngay ra thân phận đối phương, liền cúp đuôi bỏ chạy, đâu dám làm thương hại đến tiểu mạng của Hoa Lân thêm nữa.
Bấy giờ, vô số yêu vật trên không khiếp sợ trốn chạy tứ tán, như loạn tiễn bắn đi bốn phương tám hướng. Do số lượng chúng quá đông, mọi người căn bản không ngăn nổi, đành trố mắt nhìn hàng ngàn yêu vật thoát ly khỏi Thục Sơn, tràn vào nhân gian. Đương nhiên, Huyết Ma cũng trà trộn trong số đó, chớp mắt đã bặt vô tăm tích…
Hoa Lân ngây người lơ lửng trên không, ngẩng đầu nhìn ra, bạch y nhân đó chính là Nhược Uyên. Chỉ một chiêu “Thánh Kiếm Tru Yêu trận” đã đánh giết lũ quỷ tan tác lưu vong, công lực bậc đó đủ để trấn nhiếp tất cả mọi người tại trường.
Cốc Thanh Phong ngự kiếm bay tới chỗ Nhược Uyên định hành lễ bái kiến, nào ngờ Nhược Uyên nhấc chân bỏ đi ngay tắp lự, hiển nhiên không muốn bị họ níu kéo làm phiền.
Hoa Lân cảm thấy kỳ quái, cất tiếng gọi to: “Nhược Uyên! Chờ đệ với…” Dứt lời đuổi theo như tia chớp.
Nhược Uyên khựng người, quay đầu nhìn Hoa Lân, cước bộ hơi chậm lại nhưng vẫn dẫn hắn bay về phương xa.
Cùng Nhược Uyên ra khỏi phạm vi của Thục Sơn, Hoa Lân mới phát hiện đến cả kết giới cũng đã bị phá hoại, xem ra Huyết Ma đã có chuẩn bị từ trước cho lần hành động này.
Sau một hồi lâu, Nhược Uyên cuối cùng cũng dừng thân giữa không chờ Hoa Lân đến gần, từ xa đã mỉm cười hòa ái nói: “Đệ học được ngự kiếm thuật nhanh vậy cơ à? Thật khiến người ta phải kinh ngạc!”
Không hiểu vì sao mà mỗi lần gặp Nhược Uyên, Hoa Lân đều cảm thấy thập phần thân thiết, trong lời nói lộ rõ sự lưu luyến: “Nhược đại ca! Gần đây huynh đi đâu thế?...Mấy người bạn kia của huynh đâu?”
Nhược Uyên thấy tính cách hắn vẫn non trẻ như trước, ôn tồn đáp: “Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Phần Tinh tông đột nhiên phái một lượng lớn cao thủ xâm nhập phàm gian, chính đạo chúng ta đã hi sinh rất nhiều người.”
Hoa Lân: “A?”
Nhược Uyên bỗng trầm sắc mặt, trách vấn: “Vừa rồi có phải đệ đã phóng hồng quang không?”
Hoa Lân chột dạ, làm mặt dầy: “Hi hi hi…Hỏa Vân thạch huynh cũng đòi lại rồi, đệ làm sao có thể phóng hồng quang gì được nữa?”
Nhược Uyên chực nói gì đó lại thôi, hờ hững dặn: “Nếu nơi này còn xuất hiện hồng quang, Phần Tinh tông có thể sẽ lập tức phái người tới điều tra, đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận ứng phó thì hơn.”
Hoa Lân vô cùng ngạc nhiên, Nhược Uyên đưa ra lời cảnh cáo này, hiển nhiên ám chỉ màn hồng quang vừa nãy có liên quan đến hắn. Tâm niệm biến chuyển, hắn liền giá họa cho người khác: “Lúc nãy do Huyết Ma thi triển Phệ Huyết đại pháp nên mới có hồng quang xuất hiện đấy chứ…Nhược đại ca, huynh thấy đúng không?”
Nhược Uyên nghe hắn nói vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn, cảm thấy tiểu tử này thật lanh trí, cũng gật đầu tán đồng: “Không sai! Phệ Huyết đại pháp của Huyết Ma cũng phát ra thứ hồng quang tương tự, thoạt nhìn qua rất giống nhau, có lẽ miễn cưỡng giải thích được.”
Hoa Lân khẳng định là Nhược Uyên đang bao che cho mình, bèn mạnh dạn dò hỏi: “Nhược đại ca!...Huynh có thể tiết lộ chút tin tức không, đừng để đệ chết bất minh bất bạch, ha?”
Dáng vẻ đáng thương của Hoa Lân khiến Nhược Uyên mềm lòng. Hai người hiện đang ngự kiếm trên trời cao, tầm nhìn trống trải, tuyệt nhiên không kẻ nào có thể ẩn mình nghe trộm. Sau khi quan sát bốn bề, Nhược Uyên gật đầu: “Được rồi! Ta sẽ kể cho đệ nghe một cố sự!”
Hoa Lân: “Cố sự?”
Nhược Uyên cười gượng: “Phải, là cố sự! Đệ muốn nghe không nào?”
Hoa Lân nói vội: “Cố sự thì cố sự, đệ từ bé đã thích nhất là nghe kể chuyện! Hê hê…”
Nhược Uyên vọng ra trời đêm xa xăm, ánh mắt cảm khái vô hạn: “Ngày xửa ngày xưa…không biết bắt đầu từ bao giờ, có một môn phái tên Phần Tinh tông, sau khi tình cờ có được một quyển bí tịch, tất cả đệ tử của họ đều luyện tập ma công…Vì vậy, thiên hạ chính đạo đã liên kết chống lại họ, thề phải diệt trừ mối họa cho nhân gian…Thế nhưng, từ khi họ luyện ma công, pháp thuật và công lực đều tiến bộ thần tốc, qua hàng vạn năm, dưới sự chinh phạt của toàn thể thiên hạ chính đạo, vậy mà họ vẫn bình an vô sự. Nghe nói, bọn họ hiện đã nương nhờ ma giới, xây dựng một thế lực khác ở cửa vào của ma giới…Năm tháng vô tình, bất kể thực lực có mạnh đến đâu chăng nữa, bọn họ thủy chung vẫn không địch nổi sự truy sát của toàn thiên hạ, vậy nên họ muốn nhờ vào ‘Huyết Ma đại trận’ để xoay chuyển càn khôn….Song Huyết Ma đại trận đòi hỏi phải tập hợp đủ tám thứ thần khí, ngoài ra còn cần tám vị cao thủ tuyệt đỉnh đồng thời phát công. Hơn nữa ta còn nghe nói, họ cần rất nhiều máu tươi để phụ trợ vận chuyển…” Nói tới đây, Nhược Uyên đưa mắt nhìn Hoa Lân, thần sắc có chút kỳ quái.
Hoa Lân cho rằng y ngầm chỉ máu tươi của hắn, bất giác rùng mình. Nhược Uyên lại tiếp: “Do đó, vì đủ mọi nguyên nhân, Phần Tinh tông bắt đầu truy bắt những người tu chân khắp nơi. Và những người bị họ bắt đi, không một ai có thể quay về. Đó là lý do mà Phần Tinh tông bị liệt vào hàng ngũ ma đạo, mọi người cũng đổi tên của họ thành ‘Phần Âm tông’…”
Nhược Uyên bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn trời sao, thấy xung quanh khá an toàn mới dám nói tiếp: “…Một nghìn năm trước, họ đột nhiên lại phái đi rất nhiều cao thủ tìm kiếm tiên khí ‘Phần Tinh luân’, muốn lợi dụng sức mạnh của ‘Phần Tinh luân’ khai sáng một cục diện mới….Thiên hạ chính đạo đương nhiên toàn lực ngăn cản họ, hơn nữa còn nhất trí cho rằng phải lập tức phá hủy ‘Phần Tinh luân’. Nhất thời, thiên hạ bị họ khuấy động thành một mớ hỗn loạn. Cách đây không lâu bỗng nhận được tin họ đã tìm ra chút manh mối, tập hợp đông đảo nhân thủ đến chi viện. Người trong chính đạo mấy ngày trước đã hỏa tốc tới Miễu Phiêu Hà chặn đường, song phương tử thương vô số. Sư huynh Nhược Phong của ta cũng tới đó tham chiến, chắc rằng không quá vài ngày nữa sẽ có thêm nhiều cao thủ xuất hiện tại đây!...Rồi, chuyện của ta đã kể xong. Đệ nghe hiểu chứ?”
Hoa Lân vẫn hơi mơ hồ như lạc trong mây mù, chuyện của Phần Âm tông sao lại dây dưa đến mình? Thật không hiểu ra sao cả. ---- Với lại ngữ khí của Nhược Uyên dường như ám thị rằng, chính vì ngọn lửa trong cơ thể mà hắn có khả năng sẽ bị thiên hạ chính đạo đem ra khai đao. Đúng là không hợp tình hợp lý mà! --- Hoa Lân bỗng rùng mình, vì hắn nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng phi thường. Khi nhắc đến “Phần Tinh luân”, Nhược Uyên tỏ ra hết sức cẩn thận dè dặt, lẽ nào…
Nhược Uyên nhận ra thân thể hắn khẽ rung động, tức thì minh bạch hắn đã tỉnh ngộ. Y xoa đầu hắn nói: “Tiểu Lân!...Con đường sau này phải đi ra sao, ta cũng không cách nào giúp đệ được. Ta nhớ đệ đã từng nói một câu: ‘Trừ ma vệ đạo người người đều có trách nhiệm! Dù ta có chết cũng phải chết một cách lẫm liệt vì chính nghĩa!’ Câu nói này khiến ta rất cảm động.”
Hoa Lân “A?” một tiếng, lại thấy Nhược Uyên móc từ trong ngực áo ra một viên thuốc lóng lánh, nhét vào tay hắn, từ ái nói: “Vì lẽ đó, ta quyết định giúp đệ một lần. Nếu một ngày nào đó đệ bị chính đạo bắt giữ, hãy tranh thủ thời gian lén uống viên thuốc này, chưa biết chừng có thể cứu đệ một mạng.”
Hoa Lân nắm viên thuốc trong tay, còn muốn hỏi thêm nhưng Nhược Uyên đã bồng bềnh bay xa, chỉ còn nghe thấy tiếng ngâm nho nhỏ: “Trừ ma lãng tích thiên nhai lộ, thế nhân khiếp chỉ vệ đạo nan! --- Câu nói này phải sửa lại rồi…”
Nguyên lai, Hoa Lân vô tình thốt ra lời thề trừ ma nên đã khiến Nhược Uyên đồng cảm, từ đó mới nhận được chiếu cố của y. Hoa Lân sao có thể tiên liệu được cơ ngộ này?
Cất giấu ổn thỏa viên thuốc của Nhược Uyên, Hoa Lân mang tâm trạng ưu sầu quay về Thục Sơn.
Từ xa đã trông thấy đầu người nhốn nháo, Trấn Yêu tháp sụp đổ khiến vô số người kéo đến vây quanh, bàn tán xôn xao, nhiều đệ tử Thục Sơn ôm ấp một tia hy vọng, không ngừng sục sạo trong đống đổ nát tìm người may mắn sống sót, nhưng kết quả đã đem lại cho họ liên tiếp những đả kích bi thương.
Hoa Lân còn chưa hạ thân, vài vị cao thủ ngự kiếm trên không đã lập tức phi tới đón. Mạnh Lôi, Cốc Thanh Phong, Thượng Quan Truy Vân cơ hồ đồng thời quan tâm hỏi: “Vị cao thủ vừa nãy là ai thế?”
Hoa Lân cười đáp: “Đệ cũng chỉ biết y tên Nhược Uyên thôi, hà hà…”
Thượng Quan Linh chợt nhìn thấy máu tươi trên áo Hoa Lân, hốt hoảng thốt: “A? Ngươi bị thương ở đâu rồi, có sao không…” Nói xong toan đi tới xem xét vết thương nhưng lại phát giác ra ánh mắt kỳ quái của Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đang nhìn mình…
Thượng Quan Linh lập tức cảm thấy mặt nóng ran, hôm nay bị Hoa Lân lôi đi, khăn che mặt cũng quên không đeo theo, má phấn không khỏi nhuộm sắc đỏ khả ái.
Chỉ có Mạnh Lôi là mù tịt về chuyện nam nữ, lão vòng ra sau lưng Hoa Lân kiểm tra rồi nói: “Ý? Vết thương khép miệng nhanh vậy?...Không sao không sao!”
Hoa Lân đắc ý: “Đương nhiên rồi, đệ có thuốc liệu thương tối nhất trên thế gian mà, vết thương tí tẹo này đáng là gì?”
Mạnh Lôi: “Tốt hơn cả Ngọc Linh cao của Thục Sơn à? Ta không tin, cho ta xem chút nào…”
Hoa Lân: “Ực…Vừa dùng hết rồi.”
Mạnh Lôi: “Keo kiệt!”
Thượng Quan Truy Vân thấy hai người ngày càng lan man, vội ngắt lời: “Tứ đệ!...Lúc nãy người la ‘Trấn Yêu tháp thất thủ rồi’ là đệ phải không? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hoa Lân nhún vai: “Các huynh cũng thấy rồi đấy, thằng cha Lưu Thế Kiệt đích thân động thủ, Trấn Yêu tháp không đổ mới lạ!”
Mạnh Lôi băn khoăn: “Trấn Yêu tháp là thiên hạ đệ nhất bảo tháp, với năng lực của Huyết Ma vị tất có thể phá hủy được mọi trận pháp trong đó?”
Hoa Lân vã mồ hôi trán, thầm nghĩ khi mình tìm cách thoát thân, một kiếm toàn lực thi triển sức mạnh ngọn lửa đó không những đánh văng thạch bản trên đỉnh đầu, có lẽ còn làm dao động nền móng của Trấn Yêu tháp. Bởi cả thông đạo được trận pháp nối liền thành một thể, lại chôn sâu dưới lòng đất, kéo một sợi tóc động đến toàn thân, xem ra tội “phá hủy” Trấn Yêu tháp cũng có phần của hắn rồi. Hoa Lân lắp bắp nói: “Cái này…cái này đều là lỗi của đệ! Lúc đó đệ…”
Thượng Quan Truy Vân thắc mắc: “Đệ thì có lỗi gì?”
Hoa Lân: “Đệ…” Vốn dĩ muốn thừa nhận rằng mình một kiếm mở toang thông đạo, nhưng đại ca và nhị ca chắc khó mà tin được, nên hắn đành chịu tắc tị.
Thượng Quan Linh cũng toát mồ hôi…
Chuyện gì thế này?
Hoa Lân đột nhiên biến thành tứ đệ của phụ thân? Bối phận của nàng so với hắn bỗng chốc bị tụt xuống hai bậc, thành điệt nữ của hắn? ---- Điều nguy hiểm nhất là, bản thân nàng và hắn đã có quan hệ xác thịt, chuyện này…
Cốc Thanh Phong sắc diện trầm trọng than: “Ài…! Đây đều do sơ suất của Thục Sơn, thật không ngờ Lưu Thế Kiệt…Huyết Ma sẽ hạ thủ với Trấn Yêu tháp, hắn trước kia vốn là thủ tọa Cấm Ma điện của Thục Sơn, cũng chẳng phải là không có khả năng làm được chuyện này, hiển nhiên biến cố lần này đã được hắn lập mưu từ rất lâu rồi. Phải rồi tứ đệ, sao đệ phát hiện ra tung tích Huyết Ma?”
Hoa Lân đảo mắt hết nhìn Thượng Quan Linh lại nhìn Cốc Thanh Phong, phải giải thích thế nào đây? Hắn gãi đầu gãi tai nói: “Ừm…Đúng rồi, chuyện là thế này, đệ phát hiện hai đệ tử Thiên Sơn bộ dạng lén lút nên ngầm bám theo, kết quả bắt gặp chúng liên hệ với vài đệ tử Thục Sơn, sau đó phát hiện ra tung tích Huyết Ma…”
Thượng Quan Truy Vân rúng động, hỏi dồn: “Đệ tử Thiên Sơn?...Ai?”
Hoa Lân: “Cái này…Là hai tên Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu, coi bộ chúng có chút quan hệ với Huyết Ma…Hê hê! Đương nhiên Thục Sơn cũng có phần!”
Nếu là người khác nghe thấy những lời này của Hoa Lân, nhất định sẽ cho rằng hắn có ý đồ với cả Thiên Sơn và Thục Sơn. Nhưng Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều thấu hiểu năng lực mê hoặc siêu cường của Huyết Ma, nội dung Hoa Lân nói rất có khả năng là sự thật. Thượng Quan Truy Vân đại kinh thất sắc: “Hạng Tiêu Vân? Con trai của Hạng Mạc Thiên?”
Hoa Lân thấy ông phản ứng dữ dội, đành giải thích: “Ấy…Đệ phải thanh minh trước, Hạng Tiêu Vân đích thực từng có hiềm khích với đệ. Nếu không tin, huynh có thể bí mật giám thị hắn, nhất định sẽ cháy nhà ra mặt chuột thôi!”
Thượng Quan Truy Vân trầm ngâm, lòng đắn đo khôn nguôi, thầm nhủ việc này có tầm ảnh hưởng quá lớn, không cẩn thận sẽ làm lung lay căn cơ của Thiên Sơn. Ông quả thật phải điều tra cho rõ chân tướng, sau đó mới giao cho Hạng Mạc Thiên đích thân xử lý.
Việc đến nước này, Huyết Ma đã cuốn cả “Tam Thánh Môn” vào vòng nước xoáy. Mới đầu tưởng rằng Thiên Sơn kiếm phái có thể đứng ngoài cuộc, nhưng kết quả lại vượt ngoài ý liệu. Thượng Quan Truy Vân thở dài: “Ài! Rốt cuộc Huyết Ma muốn làm gì đây?”
Thượng Quan Linh nãy giờ im lặng, đột nhiên xen lời: “Không có việc của tôi, vậy tôi về trước…”
Thượng Quan Truy Vân vội giữ: “Khoan đã!” Nói rồi nhìn Hoa Lân và nữ nhi mình, ông hỏi: “Sao con cũng có mặt ở đây, sao lại bị Huyết Ma đuổi bắt?”
Thượng Quan Linh mặt đẹp ửng hồng, kháng nghị: “Cần cha quản à?” Dứt lời, thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, nàng giậm chân, “hừ!” một tiếng, ngự phi kiếm đáp xuống mặt đất…
Hiếm khi Thượng Quan Linh lộ ra thần thái yêu kiều của thiếu nữ như vậy, mọi người bất giác đều mỉm cười.
Để xoa dịu cho Thượng Quan Linh khỏi xấu hổ, Hoa Lân liền lảng sang chủ đề khác: “Đệ cũng không chơi với các huynh nữa đâu, mai còn phải tỷ võ với Hách Văn Chân, đệ đi luyện tập kiếm pháp tiếp đây. Hê hê…”
Mạnh Lôi tốt bụng nhắc nhở: “Trận tỷ võ ngày mai đệ không may mắn được nữa đâu!... Đồ đệ của ta tính tình thập phần trầm ổn, mấy ngón hoa chiêu của đệ chắc khỏi phải dùng đi!”
Thượng Quan Truy Vân cũng vứt bỏ những điều phiền não, nhẹ cười nói: “Ta bảo này tứ đệ, vì một thanh kiếm hỏng, đệ bất tất phải liều mạng như vậy?”
Cốc Thanh Phong cũng góp phần đả kích, nghiêm nghị nói: “Kỳ thực Huyền Thiên kiếm không hữu dụng lắm đâu!...Chúng ta đã thử qua, nó chỉ là một khối sắt cứng, không tài nào luyện thành linh kiếm, giữ nó chẳng có tác dụng gì cả!”
Hoa Lân đột nhiên nghiêm mặt: “Đệ cứ muốn, cứ muốn đấy!...Các huynh không phục à?”
“Ha ha ha ha…”